Livestream Cách Trồng Một Gốc Cây Thảo Ở Tinh Tế

Chương 16: 16: Vòng Tay Của Cậu Rất Độc Đáo





Ba chiếc thuyền vừa rời bến cách đó hàng chục mét vẫn còn nghe tiếng ồn ào trên bờ.

Ngay khi liên lạc trên một con tàu nào đó bị cắt đứt, bầu không khí bắt đầu căng thẳng.  
Cầm đầu là gã to lớn đi thẳng về phía Bạch Phỉ, mấy người đi theo phía sau anh ta giơ súng năng lượng lên.  
Bạch Phỉ lúc này mới xoay người lại, đối diện với bọn họ, buông tay ra, nhún vai một cái: "Tôi không biết bơi, nếu bây giờ các anh quay đầu đưa tôi trở lại bờ, cũng không phải là không thể."  
"Tuy nhiên" Bạch Phỉ vừa chuyển giọng: "Cũng không biết người trên bờ có lợi dụng trong lúc hỗn loạn để cướp chiếc thuyền mà không có đồng đội của hai đội kia hay không.

"  
Gã to con cũng không có ngốc, anh ta đương nhiên biết những thứ này, trở lại anh ta cũng không sợ bị cướp thuyền, nhưng quá lãng phí thời gian.

Hơn nữa chỉ có một người mà thôi, qua bên kia bờ trực tiếp để hắn bị loại là được.  
Sau đó phất tay, để cho người phía sau rời đi, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng lên thuyền rồi thì nhất định sẽ đến được khu rừng rậm.

Nếu ở đây thật sự có cái gì, chúng ta cũng sẽ không cứu ngươi.

"  
Sau đó, những người khác cũng không quản nữa, lưu lại Bạch Phỉ cùng Hạ Nhiên Chi ở trên boong tàu nhìn trái nhìn phải.  
Có lẽ là bởi vì thi đấu, thuyền được giao cho bọn họ cũng không lớn, chỉ là một chiếc thuyền nhỏ chạy trên biển đi rộng mênh mông, ngọn sóng có hơi lớn một chút cũng có thể nhấn chìm chiếc thuyền chứ đừng nói gặp phải thứ gì khác.  
Bóng đêm bao phủ, những người khác trở lại căn phòng dưới thuyền nghỉ ngơi, chỉ có hai người bọn họ tìm một chỗ trên boong tàu ngồi xuống.  
Hạ Nhiên Chi quay lại chuyện buổi chiều vẫn còn chưa nói xong: "Cậu nói cậu có suy đoán gì? "
Bạch Phỉ hạ thấp giọng: "Người tới bao vây tôi là muốn trực tiếp cướp lấy nút tự cứu mà tôi mang theo, để cho tôi bị loại.

Lúc đó tôi nghĩ bọn dùng chiến thuật bao vây và đàn áp giống nhau, cho đến khi tôi nhìn thấy cậu thì tôi mới hiểu.

"  

"Bọn họ chỉ là loại bỏ những hệ chữa trị vô dụng đối với bọn họ, lưu lại những người có thể dùng về sau."  
Hạ Nhiên Chi suy nghĩ một chút, đột nhiên lên tiếng mắng: "Mấy tên khốn kiếp này, đây là muốn dùng lão tử như dụng cụ y tế sao.

"  
Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, nơi này địa hình phức tạp, dị thú, dị thực ẩn nấp rất nhiều, ô nhiễm trên mỗi cơ thể đều khác nhau, những hệ công kích chiến đấu xong chỉ có thể hấp thu càng ngày càng nhiều ô nhiễm, tạo thành gánh nặng tinh thần lực.  
Mà thuốc bọn họ mang theo có hạn chế nhất định, càng về cuối càng thiếu.  
Cho nên đến cuối trận đấu, không phải đi cướp tài nguyên của người khác, thì cũng là bị người khác cướp tài nguyên.  
Nhưng tổng tài nguyên chỉ có bấy nhiêu, không có cách nào để tái sinh.

Những người ở lại sau cùng đều là những nhân vật lợi hại, cuốn cũng rất khó cuộn tròn (?), đành phải đi theo con đường khác.  
(?) 卷也很难卷动
Năm nay cung cấp cho các học sinh khoa công kich một con đường mới, đó là bắt một số hệ chữa trị cấp B trở lên để loại bỏ ô nhiễm cho họ.
"Sau khi dùng xong, để chúng ta chế tạo thêm một ít thuốc an thần, chờ trận đấu sắp kết thúc, sẽ để cho chúng ta bị loại." Hạ Nhiên tức giận nói: "Tính toán này đều đổ hết lên đầu tôi."
"Cho nên chúng ta cũng có thể tương kế tựu kế, trà trộn vào trong đó, chờ đến thời khắc cuối cùng để xem ai mới là người bị loại."
Hạ Nhiên Chi nghe thấy đề nghị của Bạch Phỉ, sửng sốt một chút, đó là một ý kiến hay, nhưng so với hệ công kích mà nói thì hắn như cọng bún chỉ có sức chiến đấu bằng 5, vào thời khắc cuối cùng tìm cơ hội chạy trốn tương đối đáng tin cậy hơn.
"Nhưng theo thống kê từ năm trước, những người còn lại cuối cùng đều là người có năng lực cấp A trở lên, bên trong còn có cấp S, đừng nói bị loại, ngay cả khi chúng ta ở cùng nhau trong một thời gian dài thì tinh thần lực của sẽ bị giảm xuống."
Hạ Nhiên Chi không dám nghĩ đến tình hình chiến đấu sau này, trước tiên đi qua khu vực biển đã rồi nói sau.
Bạch Phỉ không nói gì nữa, đối lập mạnh mẽ với thực tế mà nói, suy nghĩ hiện tại của bọn họ quả thật không thực tế.
Mặt trăng dần dần lên cao, phủ lên nước biển một lớp màu xám bạc, ngay cả lớp trên nhìn cũng có vẻ sáng hơn một chút.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Hạ Nhiên Chi không ngừng nói chuyện bên tai.
Bạch Phỉ thở dài: Nhặt được một người hay lảm nhảm rồi.
Chính mình lảm nhảm cũng không có chú ý tới, chỉ là trong lúc nói chuyện ánh mắt liếc đến cổ tay Bạch Phỉ, hình như nhìn thấy vòng tay trên cổ tay của đối phương đang chuyển động?
Bạch Phỉ cũng không biết Diệp Tử đột nhiên xảy ra chuyện gì, lúc đầu còn ra vẻ ngoan ngoãn, giữa chừng đột nhiên lén lút cọ cọ cổ tay hắn.

Quên đi, hiện tại không biết bất mãn ở đâu, cọ càng ngày càng hăng, sợ người khác không chú ý đến nó.
Bạch Phỉ vỗ "bộp" một phát lên cổ tay, đè dây leo lại, nhéo nhéo lá, lúc này mới dừng lại.

Hạ Nhiên Chi: "Cậu...!Vòng tay này của cậu rất độc đáo, là loại có điểm cố định và có chức năng tự động xoay sao? "
"Xem là...!đúng đi.

" Chỉ là nó không có điểm cố định mà thôi.
Đột nhiên thân tàu rung lắc kịch liệt, giống như đụng phải cái gì đó.

Nhưng ở giữa biển khơi, có thể gặp được cái gì, thoáng qua một cái là mọi người đều biết có vấn đề.
Những người đang ngủ trong khoang thuyền dưới boong tàu đều bị đánh thức, còn chưa kịp ăn mặc chỉnh tề, nhanh như chớp chạy ra.
Chỉ thoáng chốc lại khôi phục bình thường, một đám người đứng trên boong tàu không biết nên nhìn về hướng nào, chỉ có Bạch Phỉ nắm lấy cổ tay Hạ Nhiên Chi, mang theo hắn lui về phía sau vài bước, rời khỏi mép tàu.
Có lẽ nắm nhiều vài giây, Diệp Tử mặc kệ có người hay không, vươn dây leo gỡ tay Bạch Phỉ ra, tự mình quấn lấy.
Bạch Phỉ bất đắc dĩ: "Đừng nháo.

"
Hạ Nhiên Chi:???
Không xác định hỏi: "Cậu đang nói chuyện với tôi?"
Bạch Phỉ nghiêm túc nói, "Không có, anh nghe lầm rồi.

"
!!!!!!
Không có khả năng, hắn có đôi tai cực thính.
Không đợi Hạ Nhiên Chi nói gì đó, thân tàu lúc này bị va chạm càng ngày càng lớn, thậm chí bị đụng rời khỏi mặt biển một lúc lâu, khiến người ta có cảm giác dưới đáy thuyền có thứ gì đó.
"Mẹ kiếp! Cái quái gì vậy? "
"Nó luôn ở dưới đáy thuyền, căn bản không hề xuất hiện.


Nếu nó làm thêm vài lần nữa, thuyền sẽ bị lật mất."
"Hy vọng chỉ là một con cá lớn, ngàn vạn lần đừng gặp trúng dị thú cấp C trong biển!"
"Phi phi phi, đừng có miệng quạ."
Toàn bộ thuyền bị đâm cho lắc tới lắc lui, một số người trên boong tàu đứng không vững, trong lúc nhất thời lòng người hoảng sợ, lời đồn bay đầy trời.
Một người đàn ông nói rằng anh ta dường như đã nhìn thấy một con Hải Xà (rắn biển) bơi dưới đáy biển.
Những người khác liền phụ họa, nói mình cũng nhìn thấy.
"Mấy người có chút kiến thức bình thường được không, Hải Xà con mẹ nó chính là dị thú cấp S, vì lý do an toàn, dị thú có cấp độ cao nhất mà chúng ta gặp phải trong trận đấu chỉ tới cấp B, hơn nữa số lượng còn có hạn.

Trừ khi hôm nay vận may thật sự bùng nổ, mới có thể gặp được vào ngày đầu tiên của trận đấu."
Bạch vận may tốt Phỉ yên lặng không nói gì.
Dị thú dưới đáy thuyền giống như trêu chọc bọn họ, dùng sức xóc nảy một hồi, nghe tiếng vang trong thuyền, dừng lại nghỉ ngơi một lúc, đợi đến khi mọi người nghĩ rằng dị thú đã rời đi, lại bắt đầu vòng trò chơi tiếp theo.  
Chỉ là trò chơi trêu chọc sẽ luôn có kết thúc, sau khi bình tĩnh một lần nữa, đột nhiên nghe thấy âm thanh của một cái gì đó lao ra khỏi mặt nước.  
Tiếp theo thân tàu bị đập mạnh xuống, trong nháy mắt bên trong thuyền có không ít nước.

Mà người khởi xướng cú đập cũng không có lui ra, tám chân của nó còn quấn chặt quanh thân thuyền.  
"Con mẹ nó thật sự là dị thú cấp B." Hạ Nhiên Chi nhìn đầu bạch tuộc lớn thì thào thành tiếng, quay đầu nói với Bạch Phỉ: "Xong rồi, tôi còn tưởng rằng có thể ở trong trận đấu hơn ba ngày, ngày này sẽ không đến.

"  
"Mới nhìn thấy đối thủ liền bỏ cuộc, anh bỏ cuộc cũng quá sớm rồi." Bạch Phỉ vỗ vỗ vai Hạ Nhiên Chi.  
"Đây chính là dị thú cấp B, những hệ công kích trên thuyền này cũng chưa chắc đã chống đỡ được, cậu không thấy thuyền của chúng ta sắp nát rồi sao?" Hạ Nhiên Chi thấy toàn bộ boong tàu đều rung chuyển.  
Chân của bạch tuộc lớn với một cái ống hút quấn thân tàu càng chặt chẽ, có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của gỗ khi bị ép.  
Bạch Phỉ lấy thanh đao bên hông ra, nhìn bên cạnh có người hai chân run rẩy, có người mắt lộ ra sợ hãi, còn có người giơ vũ khí lên, nói với bọn họ: "Nếu không muốn thuyền vỡ, đều cầm lấy đao năng lượng của các ngươi lên, cùng ta chém gãy chân nó.

"  
"Không được! Sẽ chọc giận nó! " Có người ngăn lại.  
"Vậy ngươi cảm thấy hiện tại nó sẽ thả cho ngươi sao?" Bạch Phỉ không nói nhảm nữa, tự mình cầm đao đi đến mạn thuyền.  
Một đao đi xuống, đem chân chém đạp trở lại nước biển.  
Đau đớn kịch liệt khiến cho bạch tuộc buông thuyền ra, mấy xúc tu cách Bạch Phỉ tương đối gần đánh về phía hắn đứng, Bạch Phỉ nhảy lên né tránh, xoay người lại đâm thêm một đao.  
Xúc tu của con bạch tuộc lớn này dài hơn mười mét, những bộ phận cách thân thể càng gần không chỉ dày mà còn rất cứng rắn, đao của Bạch Phỉ khó khăn lắm mới cắt bỏ được đầu xúc tu
Nhưng hành động lao vào này khiến cho những người khác trên thuyền không có cách nào do dự được nữa, chỉ có thể nhao nhao cầm lấy đao năng lượng, chém về phía xúc tu gần nhất.  

Bạch tuộc bị chặt đứt vài chân đang định rút xúc tu của mình về và nghĩ cách khác.  
Không ngờ khi nó rút về xúc tu về còn mang theo một người.  
Bạch Phỉ bắt được xúc tu đang chuẩn bị rút lui, đồng thời bị ném trở về, nương theo lực nhảy đến gốc xúc tu của bạch tuộc, trực tiếp cùng mặt đối mặt với bạch tuộc.  
Chợt nhìn thấy mình mang về một thứ đồ chơi khủng khiếp, bạch tuộc tức giận đến mức không suy nghĩ liền phun mực ra.  
Nhưng mực của nó là chất ô nhiễm tấn công từ xa, không thể gây ra một chút tổn hại dư thừa nào cho người trước mắt.

Như vậy càng khiến bạch tuộc tức giận hơn và phun mực bừa bãi hơn.  
Các cuộc công kích bằng mực phun bừa bãi, một số rơi trên tàu, nhiều hơn là đổ xuống biển.  
"Đệch!!! Mau quay lại, loại mực này sẽ ăn mòn tàu và gây ô nhiễm rất lớn.

"  
"Không được!" Hạ Nhiên Chi đứng ra ngăn cản bọn họ: "Cậu ấy vẫn còn ở trên biển, các người còn chút lương tâm không, cậu ấy vừa mới cứu con thuyền này đấy.

"  
"Nhưng nếu không đi, con thuyền này lát nữa cũng không đi được..." Còn chưa dứt lời, người trên thuyền đã nhìn thấy bạch tuộc lớn trong nước biển bị chặt thành từng khúc dài ngắn rồi chìm xuống biển.  
Sắc mặt Hạ Nhiên Chi trầm xuống, thuyền chuyển động, đang rời xa vùng biển này.  
"Các ngươi!!"  
"Không phải chúng tôi không có lương tâm, cậu cũng thấy rồi đấy, cùng dị thú chìm xuống biển, thật sự không phải trò đùa.

Nếu anh ta thông minh, có thể nhanh chóng nhấn nút tự cứu và đội cứu hộ gần đó sẽ cứu anh ta.

" Gã to lớn cắn răng nói.  
Những việc bọn họ làm thật sự rất vô lý, nhưng hắn không tin một người cùng một dị thú chìm xuống biển, còn có cơ hội xuất hiện.

Điều đó chứng tỏ người kia có thể gi ết chết dị thú cấp B, mạnh cỡ nào, ít nhất so với hệ công kích ở đây còn mạnh hơn.  
Nhưng đó chỉ là một hệ chữa trị.  
Gã to lớn lắc đầu, không rối rắm nữa, phân phó người cầm lái đi nhanh hơn một chút. 
Tối nay đã đủ sợ hãi rồi, hắn hy vọng nhanh chóng cập bến, nhanh chóng đi tới khu rừng rậm..