Lithromantic

Chương 22






Đêm giao thừa, cả nhà Hứa Thời Diên đoàn tụ vui vẻ.
Cha mẹ Hứa Thời Diên đều là con một, cũng chỉ có mình Hứa Thời Diên nên đêm ba mươi năm nào cũng đón người lớn hai bên gia đình sang ăn bữa cơm tất niên.
Trên bàn ngoài sủi cảo ra thì còn rất nhiều những món ăn khác, ví dụ như là bánh cookies hay là cupcake mà bà nội Hứa Thời Diên làm.

Bầu không khí trong nhà vô cùng hòa hợp, mọi người cùng nhau quây quần ăn bữa cơm tất niên.
Dù bây giờ mọi người đang rất vui vẻ nhưng trong lòng Hứa Thời Diên lại cứ canh cánh về Mẫn Việt.

Sau khi ăn xong hắn chạy vào bếp nói với bố mẹ đang dọn đồ: “Ba, mẹ, đêm nay con ở ngoài không về nhé.”
“Gì? Đang Tết không ở nhà còn định đi đâu?” Mẹ Hứa kinh ngạc.
“Bạn trai con ở nhà một mình, con qua với anh ấy.

Với cả mẹ xem này, trong nhà này có ba cặp vợ chồng, mình con cô đơn, trông có chán không chứ lại.”
Mẹ Hứa bất đắc dĩ hỏi: “Bạn con mới quen hả?”
“Dạ, anh ấy tên là Mẫn Việt, đẹp trai lắm, có cơ hội con dẫn về ra mắt.” Hứa Thời Diên cứ như một cậu trai mới biết yêu, vừa hưng phấn vừa tự hào.
Ba Hứa khuyên: “Thời Diên, con đừng có ỷ rằng mình trẻ để mà chơi đùa tình cảm nghe chưa.”
“Ba à, con với Giang Viễn Ninh chia tay được tám tháng rồi, hôm qua con với Mẫn Việt mới xác định quan hệ, không hề chơi đùa gì đâu.”
“Thế được, con đi đi.”
Hứa Thời Diên xếp cupcake và cookies vào hộp bảo quản rồi lái xe đến nhà Mẫn Việt.

Trên đường không có xe cộ, vì là đêm khuya nên cực kỳ yên tĩnh, lòng Hứa Thời Diên cảm thấy nhẹ nhàng kỳ lạ.
Mẫn Việt vừa mở cửa đã thấy Hứa Thời Diên đứng đó, đôi mắt nhạt màu tràn đầy ý cười, sau đó cậu trai tiến lên ôm lấy anh vẫn còn đang sững sờ.
Hứa Thời Diên hỏi: “Ngạc nhiên không?”
Mẫn Việt ngơ ngác: “Ngạc nhiên.”
Nói không ngạc nhiên hay không cảm động thì là nói dối.
Màn hình ti vi trong nhà vẫn sáng, trên màn hình hiện giao diện của một trò chơi nhập vai.


Bàn phòng khách có một chiếc bát và đôi đũa, nhìn vào bát canh thì Hứa Thời Diên có thể thấy Mẫn Việt vừa ăn sủi cảo đông lạnh xong.
“Chẳng phải anh mua hải sản với rau rồi à? Sao còn ăn sủi cảo đông lạnh nữa?”
Mẫn Việt với lấy chiếc tay cầm chơi game, tiện trả lời luôn: “Một mình ăn nên không có cảm xúc.”
Hứa Thời Diên bất đắc dĩ, hắn không biết nấu cơm nên cũng chẳng thể giúp anh làm, “Đây là đồ ăn bà em làm, anh thử không?”
Nói, hắn cầm một chiếc bánh quy lên đưa đến bên miệng Mẫn Việt.

Mẫn Việt đang chơi game nên cúi đầu cắn một miếng: “Ừm, ngon lắm.”
“Thế sau này em học nấu cơm nấu cho anh ăn có được không.”
“Không cần, đặt đồ ăn ngoài là được.”
“Cũng chẳng thể ăn đồ ngoài cả đời mà.”
Mẫn Việt dừng lại, mỉm cười: “Nghĩ xa thật đó.”
Hứa Thời Diên cũng bị chính sự “vô thức” của bản thân làm cho khiếp sợ.

Trước đây khi vẫn còn trong mối quan hệ với Giang Viễn Ninh, hắn chưa bao giờ nghĩ đến cả đời, hai chữ cả đời nặng như núi đè, có những lúc hắn cảm thấy ngày nào cũng như ba mẹ quả thực rất chán.
Cả đời? Quá xa xôi.
Hắn suy nghĩ đôi chốc, nếu có thể yêu nhau rồi ở cùng Mẫn Việt thì hẳn là sẽ tuyệt lắm, già rồi vẫn có thể chơi game và đi tập thể dục với nhau.
Hứa Thời Diên mặc kệ nói: “Dù sao anh cũng không chấp nhận được ai khác, chỉ cần em quấn lấy anh thì sẽ thành cả đời rồi.”
Hứa Thời Diên nói xong nhưng cũng chưa nhận được câu trả lời, hắn chẳng ngại, chỉ đổi đề tài sang cái khác rồi hai người cùng chơi game.

Đồng hồ điểm qua mười giờ, Hứa Thời Diên dính sát lại Mẫn Việt, cười nói: “Anh muốn bắn pháo giao thừa không? Có thể bắn đến sang năm.”
Mẫn Việt nhìn lên đồng hồ hỏi: “Giờ mới có mười rưỡi, em chắc chắn đó à?”
Hứa Thời Diên cười híp mắt, “Anh đang nghi ngờ năng lực tình dục của bạn trai anh đó.”
Mẫn Việt nghiêm mặt: “Anh đang nghi ngờ khả năng chịu đựng của bạn trai em đó.”
Hứa Thời Diên kéo Mẫn Việt lên, dùng một tư thế hết sức buồn cười để ôm mông Mẫn Việt, hắn còn vỗ lên đấy hai phát: “Yên tâm, em sẽ rất nhẹ nhàng, anh chỉ cần hưởng thụ là được.”
“…” Không tin.

Đến lúc lên giường thì đúng là Hứa Thời Diên thay đổi hoàn toàn phong cách khi trước, hắn dịu dàng để Mẫn Việt nằm lên giường sau đó hôn anh.
Mẫn Việt vẫn chưa quen với cảm giác được hôn, nhưng Hứa Thời Diên liếm mút rất nhẹ nhàng, đặc biệt là ở vùng vòm trên mẫn cảm, Mẫn Việt dần dần chìm đắm vào trong nụ hôn sâu này, nước bọt không nuốt kịp chảy dọc theo cằm xuống cổ.
Hứa Thời Diên cảm giác được người nằm dưới mình ngày càng thở dốc, cơ thể cũng thả lỏng nên hắn vén áo anh rồi hôn dần từ dưới lên.
Mẫn Việt không chịu sự trêu chọc kiểu đó nên lắc hông muốn tránh, cùng lúc anh cũng cảm nhận đầu nhũ mình bị một chiếc lưỡi ẩm ướt liếm láp, đầu bên kia thì được một bàn tay xoa nắn.

Cảm giác tê dại dày đặc dâng lên lan tới từng tế bào, anh ưỡn ngực, vừa như muốn trốn vừa như khát cầu.
“Ư… Đừng cắn…”
Hứa Thời Diên ngẩng đầu cười, cởi sạch quần áo của người đàn ông, đồ của bản thân cũng bị hắn luống cuống cởi hết.
Hai cơ thể trần truồng lại quấn lấy nhau, dương v*t cương cứng, mày mò liếm láp mọi tấc da rồi chỉ để lại những vệt nước óng ánh gợi tình.
Hứa Thời Diên biết điểm nhạy cảm của Mẫn Việt là ở bên eo, nên một tay hắn cứ như gảy đàn, xoa nhè nhẹ ở chỗ đó, một tay khác lại lùi xuống mông gãi nhẹ một cái nơi xương cụt.
Mẫn Việt giật mình, giục: “Đừng đùa nữa… Nhanh lên.”
Hứa Thời Diên cười cười lấy lọ gel bôi trơn trên tủ đầu giường xuống, bóp một lượng vừa đủ để ủ trong tay cho ấm rồi mới luồn vào mông Mẫn Việt.
Hắn vừa mở rộng cho anh vừa mút cổ, bả vai, để lại những vết hồng bắt mắt.
“Đừng… Đừng để lại dấu.”
“Chẳng phải ngày mai được nghỉ sao anh?”
Mẫn Việt nghĩ lại thấy cũng đúng nên để mặc hắn làm.
Đường hầm mềm ướt trơn trượt, Hứa Thời Diên nhấc một chân của Mẫn Việt lên nhấn dương v*t vào đó.

Không biết có phải do lối vào nhỏ quá hay không mà dương v*t bị trượt mấy lần, đến khi dùng tay đỡ mới vào được.
Mắt Hứa Thời Diên đỏ lên, bắt đầu bứt tốc về phía trước, nhưng hành động thì lại dịu dàng cực kỳ.

Tay hắn đỡ bụng dưới của người đàn ông, xoa nắn cây hàng được coi là cao cấp của anh.
Hai người hôn nhau dây dưa mãi không rời, tiếng thở dốc ồ ồ tràn khắp không gian, đan xen với nhau.

Miệng quả thật là một chỗ cực kỳ mẫn cảm, có thể giải tỏa một phần khát khao trong lúc làm tình cuồng nhiệt.

dương v*t của Hứa Thời Diên được tường thịt bao bọc cực kỳ ấm áp mút lấy, cơ vòng co bóp giữ chặt, sướng đến tê người.

Hắn khi nhẹ nhàng chà xát, khi đâm thật sâu vào trong.

Mẫn Việt cũng vui sướng rên rỉ theo tần suất ấy.
Âm thanh da thịt va chạm cùng tiếng thở dốc của hai người hòa vào nhau cực kỳ hợp phách, nghe như đang phát một bản tình ca ướt át, cực kỳ kích tình.
Cắm vào rút ra một hồi lâu thì Mẫn Việt thở dốc nói: “Sắp bắn…”
“Mình cùng nhau bắn.”
Hứa Thời Diên tăng tốc, khoái cảm do bị ma sát không giảm đi mà còn tăng lên gấp bội, dương v*t nương theo những cú co giật của cơ hoành mà bắn tinh, sau đó Hứa Thời Diên vẫn chưa rút ra mà từ từ đưa đẩy, kéo dài khoái cảm sau khi lên đỉnh.
Lúc này hai mắt Mẫn Việt đã nhòe đi rồi, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, cằm anh óng ánh nước như là vừa trải qua một cơn đê mê không lối thoát.

Chưa bao giờ Hứa Thời Diên thấy người đàn ông đắm chìm trong nhục dục như vậy nên hắn đã không nhịn được hôn nhẹ mấy lần lên mắt Mẫn Việt, mãi đến khi bị anh đẩy ra mới thôi.
Mẫn Việt châm thuốc ngồi hút bên bệ cửa sổ, anh dựa vào tường, co một chân lên để gác tay, chân còn lại thì buông thõng sang bên.
Hứa Thời Diên nằm trên giường một lúc rồi cởi bao cao su ra, đi đến bên Mẫn Việt ngồi ngắm anh.
Mông Mẫn Việt vẫn đang ướt và dính nhơm nhớp, dương v*t mang theo d*m thủy và tinh dịch im lặng nằm vùi mình trong rừng rậm, nhìn thế nhưng mà không hề ngoan một xíu nào.

Hứa Thời Diên vội vã dời mắt chỉ sợ nhìn nữa thì lại cứng.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Mẫn tiên sinh, nếu một ngày nào đó anh cảm thấy em có tư cách ở bên anh cả đời, thì liệu anh có thể bỏ thuốc lá được không?”
“Hai thứ đó có liên quan gì nhau sao?”
“Có mà, em hi vọng anh có thể bên em lâu hơn chút nữa.”
Mẫn Việt ngồi nhìn thanh niên một lúc, lòng nghĩ, quả đúng là yêu đương cần một lời hứa hẹn, vì thế anh nói: “Được thôi.”
Hứa Thời Diên đứng lên, đi tới trước mặt Mẫn Việt, tinh dịch vừa nãy Mẫn Việt bắn lên bụng hắn nay đã hóa thành nước, chảy xuống ướt lông mu nhạt màu khiến chỗ đó lấp lánh ánh sáng.
Hắn cướp lấy thuốc lá trong tay Mẫn Việt rồi dập xuống gạt tàn đặt cạnh cửa sổ, tiếp đó hắn vỗ nhẹ lên má của người đàn ông siêu cấp đẹp trai này, khom người trao nhau một nụ hôn.
Mùi thuốc lá quẩn quanh môi lưỡi, không khó chịu mà chỉ thấy nghiện thêm.

Hơi thở giao hòa khiến làn sóng tình dục lại lần nữa dâng trào.
Hứa Thời Diên để Mẫn Việt bám lên thành cửa sổ, quỳ rộng hai chân.

Bản thân cũng quỳ đứng còn đầu gối thì chèn giữa hai chân Mẫn Việt.


Hắn đỡ mông Mẫn Việt lên thật cao, đâm dương v*t của mình vào sâu bên trong.

Tư thế này chỉ cần dùng cân nặng của Mẫn Việt đè xuống là đủ khả năng chơi lút cán, vô cùng biến thái.
Hứa Thời Diên nhẹ nhàng di chuyển, ngoài tiếng da thịt va chạm còn nghe thấy tiếng cửa sổ kêu, hắn hỏi: “Cửa này chắc chắn không anh?”
Mẫn Việt cười hỏi: “Không biết… Sợ à?”
Chỗ này cách mặt đất hai tư tầng lầu, nếu như ngã thì sẽ thành đôi uyên ương “chết trận”, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy lời.
Hứa Thời Diên cắn tai Mẫn Việt, “Có anh ở đây thì em chẳng sợ gì cả.”
Nói thì nói thế nhưng Hứa Thời Diên vẫn ôm Mẫn Việt lên không để anh dựa hết vào cửa sổ nữa.
Hai người làm tình như thể mất trí, phô bày sự hoang dại của bản thân giữa màn đêm trong lầu cao thành phố.
Đồng hồ điểm không giờ, pháo hoa tỏa khắp không trung, từng đóa từng đóa sặc sỡ khoe sắc, phản chiếu lại trong ánh mắt nhuốm màu tình dục của hai người họ.
Hứa Thời Diên kéo đầu Mẫn Việt quay lại hôn môi, chuẩn bị đến cao trào thì thúc thật nhanh thật mạnh, hai tay cũng không quên xoa bóp phía trước cho Mẫn Việt.
Tên đã lên cung, Hứa Thời Diên nặng nề nói: “Em muốn bắn vào trong.”
Mẫn Việt chưa kịp trả lời đã thấy dương v*t trong cơ thể phồng lên, bắn ra mấy luồng tinh dịch nóng hổi vào thành ruột.

truyện tiên hiệp hay
Cùng lúc đó cũng có một vệt dịch trắng bắn lên cửa kính.
Hứa Thời Diên biết nếu bắn vào trong sẽ làm người đàn ông đau bụng nhưng vẫn thả mình một lần, để cả trong cả ngoài Mẫn Việt đều có mùi của mình.

Mẫn Việt cũng không giận, chỉ ngồi phịch lên người Mẫn Việt thở dốc từng hồi.
Xa xa ngoài cửa sổ pháo hoa vẫn bắn liên tục, hòa lẫn với âm thanh tưng bừng của các thành phố xung quanh, hết đợt này đến đợt khác.
Hứa Thời Diên dán sát miệng vào tai Mẫn Việt, nhẹ nhàng nói: “Mẫn tiên sinh, em yêu anh.”
Lưng Mẫn Việt cứng ngắc, đầu óc trống trơn.
Ba chữ “em yêu anh” chỉ đơn thuần là được phát ra từ cuống họng thôi nhưng làm tai anh ù đi, tim anh run rẩy, ngứa từ ngón tay rồi lên đến cả cánh tay, vai, xuống toàn thân, giờ đây trong đầu anh chẳng nghĩ được gì cả, trái tim thì ầm ầm như dậy sóng.
Nên trả lời thế nào? Như thế nào đây?
May mà khi anh đang lo sợ thì cậu thanh niên siết chặt cơ thể đang run rẩy của anh rồi nắm lấy tay anh, nói: “Anh không cần nói thêm gì cả, chỉ cần biết em yêu anh là đủ rồi.”
Dục vọng hoang dại và ham muốn chinh phục như khắc vào gen của Hứa Thời Diên, hắn đã từng muốn thuần hóa người đàn ông trước mặt hắn đây.

Nhưng hiện giờ hắn chỉ muốn dịu dàng với anh, chiều anh, yêu anh, muốn quỳ trước mặt anh rồi nói cho anh biết, anh xứng đáng được yêu, sẽ không bị vứt bỏ..