Ngày đó, lúc Mẫn Việt đi đổi thuốc thì gặp phải Hứa Thời Diên.
Hứa Thời Diên đã thấy Mẫn Việt từ trước, hắn phát hiện người đàn ông tỏ ra rất mệt mỏi, tâm trạng cũng không tốt, không khỏi lo lắng.
Hắn đi lên trước, dựa vào quầy hướng dẫn, hai tay đút trong túi áo blouse, lơ đễnh hỏi: “Đến đổi thuốc à?”
“Cần tôi đổi cho không?”
“Không cần, cảm ơn.”
“Anh đến thăm phó quản lý hả?”
Hứa Thời Diên hiểu sao Mẫn Việt cứ như trên mây.
Hôm qua hắn đến xem thử phó quản lý rồi, cả người quấn đầy vải băng, có mấy chỗ còn đang rỉ máu, rất đáng sợ, Mẫn Việt thấy cảnh này, không bị dọa mới là lạ.
Hứa Thời Diên không đành lòng nhìn Mẫn Việt tự trách, lắm miệng nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, thằng sai là thằng cầm dao, anh không cần vì thế mà phải áy náy.”
Mẫn Việt nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Hứa Thời Diên không biết anh có nghe thấy hay không, mà hẳn là không, hắn cũng chẳng phải dạng mặt dày, không lượn lờ trước mặt Mẫn Việt nữa, hỏi khách sáo vài câu là đi.
Hứa Thời Diên thừa dịp nghỉ trưa đến thăm Dương Nghị, vừa hay cô gái hôm qua cũng đang ở đó.
Cô gái thấy Hứa Thời Diên đến không nhịn được nói hết chuyện với hắn: “Cậu nói xem ông chủ của tôi có ngu hay không cơ chứ, sáng nay mẹ của phó quản lý Dương đánh mắng thì không chạy không trốn.
Công ty cũng đã bồi thường cho họ một số tiền rất lớn rồi, mẹ của phó quản lý lại còn giở thói sư tử ngoạm, cứ muốn nhiều hơn nữa, Mẫn tổng cũng đồng ý luôn, vì gì mà phải thế chứ…”
Hứa Thời Diên thấy cô gái nói mãi, nói xong khóc nấc lên, hắn bèn lấy cho cô tờ khăn giấy.
Cô gái nhận lấy tờ giấy ăn: “Mẫn tổng là một người rất tốt… Cậu cũng biết đúng không.
Tôi theo anh ấy mấy năm, bình thường xã giao anh ấy chẳng để người ta chuốc rượu tôi, tôi luôn luôn thấy mình có thể đi cùng anh đến giờ là một điều hết sức may mắn…”
Sau khi cô gái đi mất, Hứa Thời Diên ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, hai khuỷu tay chống lên gối, nhìn chăm chăm vào sàn gạch màu trắng sứ, nhớ lại những lần chung đụng không nhiều cùng Mẫn Việt.
Người đàn ông tốt thì đúng là tốt, nhẹ dạ, dễ thỏa hiệp, nghĩ cho người khác nhiều hơn nghĩ cho mình, mà một người như vậy sao lại là kẻ thích đi trêu đùa tình cảm của người ta cơ chứ?
Mấy tháng này hắn cố giận dữ, hận Mẫn Việt bạc tình, ác độc, mà lại quên đi khi người đàn ông tỏ thái độ xa cách, hắn đã từng muốn tìm hiểu nguyên nhân.
Sau khi bị từ chối, vì cái tôi to lớn của mình, hắn đã quay người đi chẳng chút do dự.
Hứa Thời Diên vẫn nhớ tới Mẫn Việt dung túng hắn khi hai người ở chung, nhớ câu yêu thương người đàn ông đã nói, còn cả cảm xúc “đừng nên đáp lại” trong mắt Mẫn Việt nữa.
Bây giờ nghĩ lại, hành vi một giây trước còn nói thích, một giây sau đã từ chối quả thật quá bất thường, loại biến hóa chênh lệch cực lớn này cũng có thể chính là lí do khiến trước giờ Mẫn Việt chưa yêu ai, anh cũng có nỗi khổ.
Chỉ là, một câu “không thích” của Mẫn Việt đã khiến hắn lui lại.
Người đàn ông nói hắn “không được”, “không thể”, “không muốn”, thậm chí là “cút” hắn còn có thể liều mạng đâm đầu vào, nhưng hai từ “không thích”, lại như có ma lực chui tận vào trong lòng, bóp vụn lấy trái tim.
Sao mà hắn dám đi tìm lí do vì sao mình lại bị từ chối nữa?
Trong phòng riêng của bar, Kỳ Tử Phong ôm bạn trai mình là An Lục Kỳ, nhìn Mẫn Việt đang ngồi đối diện.
“Chuyện phó quản lý công ty ông xử lý xong chưa?”
“Rồi.
Bồi thường ít tiền, không có việc gì lớn.”
“Haiz… May mà không phải ông, coi như là của đi thay người.”
Mẫn Việt hơi say rồi, tự dưng nói câu không đầu không cuối: “Tôi gặp Hứa Thời Diên ở bệnh viện.”
Kỳ Tử Phong nghĩ mãi mới nhớ được Hứa Thời Diên là ai, hỏi: “Không phải ông từ chối người ta rồi à?”
“Ừ…”
An Lục Kỳ thấy Mẫn Việt say rồi chuẩn bị nói ra lời thật lòng, cũng có nghe không ít chuyện của Mẫn Việt từ miệng Kỳ Tử Phong, hỏi: “Thế nhưng anh vẫn nhớ cậu ta?”
Thấy Mẫn Việt sững sờ, An Lục Kỳ lại hỏi: “Bây giờ cậu ta không dán lấy anh nữa, anh lại muốn chạy đến gần?”
Kỳ Tử Phong nhìn biểu cảm của Mẫn Việt, biết An Lục Kỳ nói trúng phóc, hắn quay lại hỏi An Lục Kỳ: “Sao thế bé?”
Chuyên ngành của An Lục Kỳ hồi đại học là tâm lý học, trước đây suy đoán nhân cách tâm lý của Mẫn Việt có vấn đề, sau khi hỏi hai câu là hiểu được ngay, trong nhân cách tâm lý của Mẫn Việt có xen vào một chút loại hình sợ hãi và lảng tránh.
Những người thuộc nhóm này có tuổi thơ bất hạnh, sau này lớn lên không thể có được mối quan hệ thân mật bình thường, nhưng loại lảng tránh là không cần thân mật, muốn cá nhân mình có không gian riêng hơn, mà loại sợ hãi thì là sợ quan hệ quá khăng khít sẽ mang lại tổn thương, sợ mình sẽ bị vứt bỏ nên muốn thăm dò.
Với tính cách như thế của Mẫn Việt, anh không chấp nhận được người khác biểu lộ sự yêu thích với mình, mà tận sâu trong lòng, anh vẫn muốn được yêu.
An Lục Kỳ không khuyên nhiều, chỉ sợ sai, nói: “Nếu anh thực sự yêu người ta, anh có thể thử khắc phục cảm giác phản cảm khi người kia đến gần, loại cảm giác đó không phải là anh không yêu người ta, anh chỉ đang trốn thôi.”
Mẫn Việt cười nói: “Cậu ấy không muốn có liên quan gì đến tôi nữa.”
Hứa Thời Diên kiêu ngạo như thế, bị anh từ chối một cách kiên quyết bởi chẳng một lý do nào, sao cậu ấy có thể tha thứ cho anh được.
Chẳng qua chỉ là chút tình cảm sinh ra trong một mối quan hệ giải quyết nhu cầu, sao mà đáng giá tới mức có thể để Hứa Thời Diên nhớ mãi trong lòng được.
Kỳ Tử Phong chưa bao giờ thấy Mẫn Việt rơi vào trạng thái đa sầu đa cảm như bây giờ, lần nào Mẫn Việt cũng chơi xong chạy, sau đó thì thoải mái muốn làm gì thì làm, cũng vì thế mà Kỳ Tử Phong cảm thấy Mẫn Việt như tên khốn.
Hắn lấy ly rượu khỏi tay Mẫn Việt, nói: “Đừng uống nữa, ngày mà công ty ông có chuyện.
Hứa Thời Diên còn gọi điện cho tôi tới chăm sóc ông, tôi cảm thấy cậu ra vẫn còn có ý, mà ông từ chối rồi nên người ta mới không dám đến tìm nữa.”
Mẫn Việt không nói gì, dù Hứa Thời Diên không tìm anh, anh cũng sẽ không chủ động đi tìm, trước đó anh đã làm lòng tự tôn của Hứa Thời Diên bị thương, cũng sợ mình tiến sát lần nữa sẽ lại xuất hiện rắc rối, kết quả vẫn sẽ như cũ.
An Lục Kỳ an ủi: “Mẫn Việt, nếu anh thực sự muốn thay đổi, anh có thể tới tìm tôi, chúng ta cùng tìm hiểu rõ tình trạng của anh.”
Kỳ Tử Phong cũng nói: “Phải đó, tôi cũng là một người rộng lượng, có thể cho ông mượn bạn trai để tâm sự.”
Nói xong, Kỳ Tử Phong ăn ngay một cùi chỏ không nhẹ không nặng của An Lục Kỳ, sau đó hắn tỏ vẻ rất đau để làm nũng bạn trai.
Kỳ Tử Phong vừa giận hờn, vừa lấy chìa khóa xe lôi Mẫn Việt đi: “Được rồi, đưa ông về.
Chỉ ra ngoài uống rượu nói chuyện thôi, đừng có mà chuốc mình đến say mèm.”
Kỳ Tử Phong nói thì nói thế, nhưng cũng quan tâm Mẫn Việt thật lòng.
Hắn biết Mẫn Việt không có bạn bè gì để mà bảy tỏ nỗi lòng, cho nên thỉnh thoảng mới gọi người ra nói chuyện, chỉ sợ Mẫn Việt cứ nhịn đến chết.
Mẫn Việt đối xử với ai cũng rất tốt, nhưng từ xưa tới giờ chẳng ai có thể bước vào phạm vi thân cận với anh, anh cũng từ chối bày tỏ tình cảm.
Nếu không phải năm đó Kỳ Tử Phong mặt dày kết bạn, cũng chẳng thể làm bạn đến bây giờ.
Kỳ Tử Phong và Mẫn Việt quen nhau thời đại học, lúc năm ba, trong nhà Kỳ Tử Phong có chuyện, khi hắn ra ngoài hành lang giải tỏa thì gặp được Mẫn Việt.
Sau khi tìm hiểu xong tình huống, Mẫn Việt không do dự cho hắn mượn mấy trăm triệu.
Khi ấy Kỳ Tử Phong nghĩ là nhà Mẫn Việt có tiền, sau đó mới biết quan hệ giữa Mẫn Việt và gia đình không tốt, số tiền kia là anh kiếm được nhờ việc dạy gia sư.
Số tiền đó, mãi đến khi Kỳ Tử Phong tốt nghiệp rồi đi làm mới trả được.
Hắn muốn cảm ơn người ta, nên khăng khăng làm bạn, sau đó mới từ từ dung nhập vào cuộc sống của Mẫn Việt.
Hơn nữa khi phát hiện Mẫn Việt cũng là gay, cũng có sản sinh chút tình cảm, cơ mà chẳng được bao lâu đã gặp An Lục Kỳ, khi đó hắn mới hiểu được thế nào là tình yêu đích thực.
Làm bạn mười năm với Mẫn Việt, hắn hiểu Mẫn Việt, nhưng cũng không phải là hiểu rõ hết.
Bao nhiêu năm nay, Mẫn Việt luôn luôn cô đơn, đây là lần đầu tiên hắn thấy Mẫn Việt vì người khác mà lo nghĩ..