Lithromantic

Chương 12






Tối thứ sáu, Hứa Thời Diên ngồi làm bài tập, dọn dẹp đơn giản xong là đi tìm Mẫn Việt.
Lúc ngồi trên taxi hắn gọi cho Mẫn Việt.

Khi điện thoại được bắt, Hứa Thời Diên thả nhẹ giọng, nói: “Mẫn tiên sinh, tối hôm nay tôi qua nhà anh.”
“Đêm nay tôi có việc, không ở nhà.”
“Ở đâu?” Hứa Thời Diên cảnh giác hỏi.
“Bar.”
“Bar? Làm sao? Muốn tìm người khác?” Hứa Thời Diên vừa nghĩ đến chuyện Mẫn Việt đi tìm người khác là không nhịn được mặt nặng mày nhẹ, lòng nặng trĩu.
“Không phải, tôi có chuyện khác.”
“Chuyện gì mà phải đến bar để nói chuyện? Nói xong đi khách sạn à?”
Mẫn Việt bị giọng điệu xem thường của Hứa Thời Diên làm cho tức giận, hỏi: “Liên quan gì tới cậu à?”
“Tút—” Điện thoại bị cúp, Hứa Thời Diên nhìn điện thoại sững sờ, suy nghĩ đến chuyện của người đàn ông.

Quả thực là không liên quan gì tới hắn, sao hắn lại quên cơ chứ, hắn và Mẫn Việt chỉ là bạn tình mà thôi.
Tài xế nghe được cuộc điện thoại, nhìn hắn thông qua gương chiếu hậu, cẩn thận hỏi: “Cậu trai, muốn quay đầu không?”
“Không cần.” Nghĩ đến Mẫn Việt sẽ ra ngoài cùng người khác đêm nay, thậm chí còn làm những chuyện mà hai người bọn họ cũng từng làm, Hứa Thời Diên vừa phẫn nộ vừa khổ sở.

Hắn cứ tưởng khoảng xa cách vừa đủ thế này là hợp lý rồi, nhưng bây giờ, hắn không có tư cách gì tham gia vào chuyện của người đàn ông, kể cả chuyện Mẫn Việt sẽ làm tình với ai.

Hắn muốn nói cho người đàn ông cảm xúc của mình, muốn tìm cho mình một danh phận.
Hứa Thời Diên lại bấm số của Mẫn Việt, không đợi bên kia nói gì, hắn đã cướp trước: “Mẫn Việt, hôm nay tôi chờ anh, đến khi anh về thì thôi.”
Trước khi cúp điện thoại một giây, hắn nghe được tiếng người đàn ông mắng thần kinh.
Mẫn Việt bất đắc dĩ cực kỳ, anh đang nói chuyện chuyển nhượng cổ phần quán bar với Kỳ Tử Phong, không ngờ Hứa Thời Diên cứ cố tìm anh.
Anh uống vài hớp rượu, nói với Kỳ Tử Phong: “Tử Phong, xin lỗi, lần sau ta nói tiếp đi, tôi có việc đi trước.
Kỳ Tử Phong đã nghe thấy nội dung cuộc điện thoại từ trước, cười hỏi: “Là người ở bệnh viện à?”
“Có cảm giác ông khá thích cậu ta, đi đi, tôi cũng không có vội.”
Mẫn Việt và Kỳ Tử Phong là bạn thân đã nhiều năm, chẳng khách sáo với nhau: “Lần sau mời ông ăn cơm.”
Lúc về đến nhà, Mẫn Việt thấy thanh niên đứng dựa ở cửa nhà mình nghịch điện thoại.
Hứa Thời Diên không nghĩ là Mẫn Việt sẽ về nhanh như thế, đứng ngây ra như phỗng nhìn anh.
Mẫn Việt mở cửa nói: “Vào đi.”
Anh cảm nhận được cậu thanh niên đi theo, ở ngay sau anh, ghé vào cổ anh hôn một cái.
“Uống rượu?”
“Tìm người?”
“Không.”
Mẫn Việt không muốn Hứa Thời Diên như thế, Hứa Thời Diên là một người cao cao tại thượng, không quan tâm đến ai, anh không hi vọng thanh niên vì dục vọng phá hủy kiêu ngạo của bản thân, anh muốn để cậu an tâm, giữ lại kiêu ngạo.
Cho nên khi Hứa Thời Diên ra lệnh: Không cho đi tìm người khác, Mẫn Việt tránh khỏi hắn, nhìn thẳng vào thanh niên, nói: “Khi bắt đầu với cậu, tôi không đi tìm người khác, thậm chí trước khi biết cậu nửa năm tôi cũng chẳng có ai, hiện tại không có, sau này tạm thời cũng không.”
Hứa Thời Diên nhìn chăm chăm người đàn ông, vừa mừng vừa sợ, nắm vai người đàn ông, dường như là bật thốt lên hỏi: “Tại sao? Anh thích tôi sao?”
“Rất thích.” Mẫn Việt nhìn chăm chăm vào mắt Hứa Thời Diên, trầm giọng hỏi, “Vậy cậu… Thích tôi không?”
Hứa Thời Diên vui vẻ nhưng cũng nghi ngờ, câu này không có giọng điệu của một câu bày tỏ.

Bốn từ “cậu thích tôi không” không hề có mong đợi, nhưng nó khiến người ta có cảm giác lạnh sống lưng, như là có ý cậu thích tôi thì cậu chết.
Hắn nhớ rằng Mẫn Việt chưa yêu ai, nhớ rằng lúc nào cũng cố ý giữ một khoảng cách, thấy rằng bản thân hắn không hiểu hết Mẫn Việt.

Một giây đó, Hứa Thời Diên nhận ra sự “bài xích tình yêu” trong mắt người đàn ông.

Hắn nảy sinh một suy đoán quái dị, nếu bây giờ hắn nói thích, hắn sẽ bị từ chối.
Hứa Thời Diên tỉnh táo lại, làm bộ như chưa có chuyện gì: “Tôi thích làm tình với anh.”
Mẫn Việt thả lỏng, cong môi nói: “Được, cho cậu làm.”
Thấy phản ứng của Mẫn Việt, lòng Hứa Thời Diên thở phào một cái, có một loại cảm giác mình vừa làm đúng đề bài mà 99% người trả lời sai.

Hắn kéo Mẫn Việt vào trong phòng ngủ, hỏi: “Vậy đêm anh đến bar có chuyện gì?”
“Còn nhớ Kỳ Tử Phong không?”
“Nhớ.”

“Tôi và cậu ta mỗi người sở hữu một nửa Dark Rum, cậu ta là chủ quán trên danh nghĩa.

Gần đây cần có tiền nên tìm tôi bàn chuyện chuyển nhượng cổ phần.”
“Dark Rum là của anh à?” Hứa Thời Diên hoài nghi nói, “Anh mở quán bar cũng có mục đích không trong sáng nhỉ…”
“Cũng chỉ là cung cấp một nơi an toàn cho những gay có tiền, rồi kiếm lại tiền từ phía bọn họ thôi.”
Hứa Thời Diên nở nụ cười, đến bên giường, bắt đầu cởi nút áo sơ mi của người đàn ông.
Mẫn Việt ngăn lại, “Tôi đi tắm trước.”
Hứa Thời Diên vô cùng ngoan ngoãn thả tay, nói “Đi đi.”
Quan hệ với Mẫn Việt không được bước ra ánh sáng, điều này khiến hắn mất hứng.

Hắn hiểu rằng cắm dương v*t vào lỗ hậu của Mẫn Việt sẽ thích như thế nào, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy, làm như thế không xứng với tình cảm của bản thân.
Mẫn Việt nói thích, nhưng là chỉ đơn phương, không mong được đáp lại, dù có mất mát, nhưng hắn muốn từ từ biết được nguyên nhân.
Hắn lấy mấy hạt thức ăn cho mèo ra phòng khách tìm Seeger.
Seeger nằm sấp trong ổ mèo, nhưng mắt thì mở.

Hứa Thời Diên đã chẳng còn thấy kinh dị khi nhìn vào đôi mắt không có tiêu cự này nữa.
Trước đây hắn không hiểu, vì sao Mẫn Việt lại nuôi một con mèo tự kỉ lạnh lùng như thế này, bây giờ đoán được chút ít, người đàn ông không thích tới gần thú nuôi của mình, hẳn là cũng không thích cả ai tới gần mình.
Mẫn Việt tắm xong ra ngoài thấy thanh niên đang chơi với mèo.

Điều lạ là Seeger không trốn nữa, ngoan ngoãn nằm im cho Hứa Thời Diên vuốt ve, anh cười nói: “Ngoại trừ tôi, hình như Seeger không thích tới gần người khác.”
Hứa Thời Diên cười đắc ý: “Động vật có linh, hẳn là Seeger cảm nhận được sự chân thành của tôi… Nó cũng thực sự cô đơn.”
“Khi nào thì cậu có trái tim đầy cảm xúc như vậy thế?”
Hứa Thời Diên thở dài, đứng dậy nói: “Có gì ăn không? Tôi còn chưa ăn cơm.”

Mẫn Việt cau mày, “Hơn chín giờ rồi cậu vẫn chưa ăn cơm?”
“Chạy deadline nên không ăn.

Vốn là cũng không đói, nhưng mà nhìn Seeger ăn cái thấy đói.”
“Biết nấu cơm không?”
Hứa Thời Diên nhún vai, “Hoàn toàn không biết.”
Mẫn Việt phục sát đất thái độ cây ngay không sợ chết đứng của hắn, anh vào bếp mở tủ lạnh, hỏi: “Chỉ có sủi cảo đông lạnh và mì udon thôi, ăn cái gì?”
Hứa Thời Diên cũng đi qua, ngồi nhìn ngăn mát tủ lạnh, “Mì udon đi.”
Mẫn Việt mặc áo tắm nấu mì trong bếp, cách anh làm cũng hết sức nhuần nhuyễn.

Hứa Thời Diên nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, càng nhìn càng hiểu “rửa tay vào bếp” là thế nào, không nhịn được cười rộ lên.
Mẫn Việt nghe thấy tiếng thanh niên cười, quay đầu lại hỏi:”Cười cái gì.”
Hứa Thời Diên suy nghĩ một chốc, mờ ám nói: “Tôi nghĩ, lần sau chúng ta có thể thử làm ở đây.”
Mẫn Việt cười khẽ, nhìn Hứa Thời Diên nhấn mạnh từng chữ: “Cậu muốn làm ở đâu cũng được.”
Đèn nhà bếp ấm áp, Hứa Thời Diên vui vẻ nhưng cũng xoắn xuýt.

Sự yêu chiều của người đàn ông dành cho hắn thể hiện quá rõ ràng, dung túng hắn, thậm chút lấy lòng hắn, nhưng lại không mong được đáp lại.
Hứa Thời Diên không dám biểu lộ tình cảm, sợ rằng nói ra rồi, cái gì cũng mất..