Linh Xâm

Chương 10




– Không tệ, không tệ a. Không ngờ rằng, tụi mày lại có thể thoát ra khỏi mê cung trong lập phương ấn a. Thật đúng là tao đã quá xem thường tụi mày rồi a.

Khuôn mặt của Lưu Khôn đã âm trầm xuống, xuất hiện ở một lối đi âm u khác.

Đi theo ở phía sau gã là vài tên người trung niên mang theo biểu tình đờ đẫn, thoạt nhìn qua không khác biệt gì với xác sống cả.

Tiêu Thiều Lâm cong lên khóe miệng, cười như không cười nhìn gã.

– Vốn là vậy đi. Tao cũng đã mặc kệ mày. Thế nhưng, ngàn vạn lần, mày vốn không nên đánh chủ ý đụng đến trên người bảo bối của tao a.

Trong mắt của Lưu Khôn càng thêm âm trầm, phẫn nộ, con ngươi đều đã hiện lên một vệt màu đỏ như máu.

– Huyết ma đạo?

Tiêu Thiều Lâm nhíu mày, nói.

– Làm sao mày lại biết…?

Vừa nghe vậy, sắc mặt của Lưu Khôn, nhất thời, đại biến.

– Một kẻ thừa kế thế gia tu chân lại tu luyện huyết ma đạo? Ha hả… Thật thú vị.

Tiêu Thiều Lâm liền nở nụ cười đến vui vẻ, nhưng giữa đôi mắt phượng lại không hề có tiếu ý nào cả.

– Xì. Nếu mày đã biết, vậy thì để tao tiễn mày đi tìm cái chết a!

Vừa lạnh lùng nói xong, thần tình trên mặt của Lưu Khôn biến ảo bất định. Cả hai mắt đều bị nhuộm lên một tầng màu đỏ như máu.

Tiếp theo, ba cái xác sống đang đứng ở phía sau gã liền rút kiếm ra, bắt đầu vọt về phía trước, hung hăng đâm thẳng về phía Tiêu Thiều Lâm.

– Chờ ở đây.

Tiêu Thiều Lâm giăng lên một vòng kết giới phòng ngự bao bọc lại cả Trần Phong, tiếp theo, lập tức giương kiếm đến, nghênh tiếp kẻ địch.

Tuy khuôn mặt của ba gã đều dại ra, nhưng động tác trên tay lại linh hoạt dị thường, mỗi chiêu mỗi thức đều là tinh diệu tuyệt luân, càng khiến cho người nhìn sợ hãi, phải cảm thán là mỗi một kẻ trong bọn chúng giữa lúc chiến đấu đều phối hợp rất hoàn hảo, tiến thối có độ lực, công thủ trên toàn diện, cương nhu đi đôi, rốt cuộc cũng đã khiến cho Tiêu Thiều Lâm cũng cảm thấy tay chân đã có chút luống cuống.

Chỉ có điều, dù sao thì Quỷ Vương cũng là Quỷ Vương, nếu như ba gã xác sống này, lại có thể ngăn chặn nổi cậu nói, thì cậu cũng sống đến nay đều là uổng phí đi.

Chỉ dựa vào các chiêu thức đấu kiếm không có cách nào có thể khắc địch nổi, Tiêu Thiều Lâm đã rơi vào đường cùng, cũng chỉ đành phải làm bậy. Một tay nhất thời vẽ ra một pháp quyết, từ trong lòng bàn tay vọt ra sấm sét bổ lên trên đầu của một trong ba gã.

Roẹt——

Vang lên một âm thanh nhỏ, một nửa đầu của gã đã bị bổ nát thành mảnh vụn, nhưng cây kiếm ở trên tay của gã vẫn không hề ngừng múa tiếp những chiêu thức hiểm độc, hung hăng tấn công về phía của Tiêu Thiều Lâm

– Cẩn thận.

Trần Phong la lên một tiếng kinh hãi, cánh tay lập tức vươn lên, nả một phát súng.

Keng!!!

Ngay khi viên đạn va phải thân cây kiếm dài kia, khiến cho mũi kiếm bị trật đi vài phần, Tiêu Thiều Lâm nhất thời xoay thân lại, trên thân kiếm dài bị lưu lại một vết xước to chói mắt.

Tầm mắt của Tiêu Thiều Lâm sững sốt, rùng mình lên. Cậu vừa nhìn ra, mấy gã xác sống này, tuyệt đối là không giống với đám xác sống bình thường. Nói cách khác, xác sống bình thường, chính là một cơ thể vốn đã bị mất đi thần trí hoặc là sinh mệnh, nhưng cơ thể của bọn chúng vẫn không khác gì người thường. Nếu như bọn chúng bị thương ở vị trí nguy hiểm đến tánh mạng, thì xác sống cũng không còn cách nào để cử động hay tiếp tục tồn tại được nữa.

Nhưng ba gã này, nhất là cái gã vừa bị cậu hạ sấm sét xuống, bổ sạch phân nửa cái đầu này, không chỉ không hề lập tức chết đi, trái lại, các bộ phận còn lại trên cơ thể vẫn còn có thể kế tục tiến hành công kích. Đây, quả thực là việc không hay, lại khó mà có thể tin nổi.

– Mày nghĩ rằng đám xác sống của tao lại dễ dàng bị đánh bại vậy sao?

Lưu Khôn âm lãnh vừa cười vừa nói.

Lời này, lẽ nào là chỉ ra bọn chúng vốn không phải là xác sống bình thường, mà là một loại đồ chơi gì mới sao?

Trong đầu vừa nghĩ như vậy, nhưng động tác ở trên tay của Tiêu Thiều Lâm lại một chút cũng không chậm. Thanh kiếm dài ở trong tay, kích phát ra minh khí nồng nặc, ngón tay lập tức búng ra, ba viên châu đen tuyền dính chặt lên trên thân của ba gã xác sống kia.

– A ——!

Bị thanh kiếm dài nhiễm đầy minh khí chém lướt qua người, rõ ràng, cơ thể không hề bị thương tổn, nhưng ba gã xác sống đều phát ra tiếng hét thê lương.

– Xong rồi, đã giải quyết sạch sẽ.

Tiêu Thiều Lâm lui hai bước về phía sau, trở tay đút kiếm vào vỏ, tỏ ra xem thường, khẽ vỗ vỗ hai tay.

– Đã xảy chuyện gì a?

Trần Phong vẫn không hiểu gì như cũ.

Không phải, ba gã này vẫn còn đang đánh nhau rất kịch liệt sao. Làm sao mà đột ngột, đồng loạt vừa mới thét lên một tiếng thảm thiết. Sau đó, Tiêu Thiều Lâm liền tuyên bố trận chiến này cứ vậy kết thúc rồi?

– Nhìn lên trên thân của bọn chúng a.

Tiêu Thiều Lâm giương cằm lên, tầm mắt chỉ về hướng kia, Trần Phong theo tầm mắt này, nhìn đến.

Từ trên cơ thể của ba gã này, đang liên tục tủa ra từng sợi màu đen, gắt gao quấn lên trên người của bọn chúng, linh hoạt chuyển động, phảng phất như là xúc tua vậy. Đám sợi màu đen mảnh như tơ này, chằng chịt này như rễ cây, linh hoạt xâm nhập vào trong cơ thể của ba gã này. Theo đó, bọn chúng càng hét ra tiếng kêu càng thêm thê lương, thảm thiết. Tốc độ của đám sợi linh hoạt này thật kinh người, càng lúc càng bành trướng lên, càng thêm thô to, dần dà, hiển hiện ra hình dạng của một sợi dây leo, thậm chí, còn có thể thấy trên thân dây leo đó, mọc ra vài chiếc lá màu đen đi.

Dây leo đen tuyền này, cũng đã hấp thụ đủ dinh dưỡng, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau siết chặt lại, bao vây cả ba gã vào trong đó, hình thành ba cái gốc to, quấn quanh vào nhau tạo nên một cột cây dây leo rất cao.

Tiếng kêu thảm thiết của cả ba đều dần yếu xuống, cuối cùng, biến thành một mảng an tĩnh quỷ dị.

※※※

Lưu Khôn ngây người, hoảng hốt nhìn cái cột dây leo to sừng sững này, tựa hồ như có chút đã phản ứng không kịp. Vừa nãy, đám xác sống vẫn còn đang chiếm hết mọi ưu thế, vì sao lại đột ngột lại biến thành kết cục như thế này?

Ba!

Trên đỉnh của cây cột dây leo to lớn, sừng sững này, đột ngột nứt ra, nở thành ba đóa hoa đen tuyền, lóng lánh ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

Tầng tầng lớp lớp dây leo dày đặc này, đột ngột, phảng phất như là đột bị mất đi dinh dưỡng từ phân bón, từ từ khô lại, nứt ra, rơi lả tả xuống. Mất đi đám dây leo chằng chịt bị bao vây, thì ba đóa hoa đen tuyền trơ trọi vẫn được treo lơ lửng ở trên cao, dưới đám rễ cây chỉ còn sót lại mấy cỗ xương cốt trắng xoá…

– Có phải là em đang nghĩ anh ra tay quá tàn nhẫn sao?

Tiêu Thiều Lâm đứng ở bên cạnh Trần Phong khẽ hỏi.

Trần Phong nhìn cậu một cái, lắc đầu,

– Trên chiến trường, vốn đã định sẵn, không phải là cậu chết, thì tôi cũng sẽ phải mất mạng. Tôi có thể có được địa vị như ngày hôm nay. Số máu đã thấm đẫm ở trên tay cũng sẽ không ít hơn cậu là bao nhiêu đi. Hơn nữa, có rất nhiều chuyện, quan trọng là … kết quả, mà chứ không cần phải quan tâm đến thủ đoạn.

Tiêu Thiều Lâm khẽ câu lên khóe miệng. Dù là quá khứ hay là hiện tại, Phong của cậu, vĩnh viễn sẽ không vì cái loại chuyện này mà sẽ chỉ trích cậu bất kì một lời nào cả.

– Bọn chúng vốn đã không có linh hồn nữa rồi.

Tuy rằng, không bị chỉ trích, nhưng cậu vẫn muốn giải thích một chút:

– Đây vốn là thị huyết hoa, vốn chỉ biết lấy huyết nhục làm thức ăn. Nếu như bọn chúng vẫn còn linh hồn mà nói, thì sau khi bị loại hoa này ăn hết máu thịt, sẽ ngưng kết lại ở trong thị huyết hoa. Thế nhưng, em xem…

Vừa nói, cậu vừa vươn ra ngón trỏ chỉ chỉ ba đóa hoa trước mặt.

Mấy cánh hoa đen tuyền đang nở rộ, lập tức bắt đầu khô héo, rĩ xuống, từ từ hóa thành tro bụi, cuối cùng, toàn bộ đóa hoa đều chỉ còn sót lại có một hạt mầm đen tuyền.

Tùy ý phất tay lên, ba cái hạt mầm này bay vào trong lòng bàn tay của Tiêu Thiều Lâm, cũng không biết là cậu đã cất giấu vào nơi nào, nhưng chờ đến khi hai tay của cậu giang ra lần nữa, đã biến mất không thấy.

– Nếu có linh hồn tồn tại mà nói, thì ba đóa hoa này sẽ không bị héo tàn đi. Anh sẽ có thể đưa linh hồn của bọn họ, luân hồi sang kiếp khác. Bất quá, hiện tại, xem ra, bớt việc …

Tiêu Thiều Lâm nhìn Trần Phong, thoải mái nói.

– Chết tiệt!

Sắc mặt của Lưu Khôn đại biến. Bởi vì, ba gã xác sống này là do gã đã vung ra một số tiền lớn cho đám tà môn ngoại đạo, lại thật vất vả mới mua được trở về, không ngờ lại cứ tùy tiện, dễ dàng bị biến thành một đống xương khô. Điều này khiến cho trong lòng, đau xót vì số tiền đã chi ra, cũng lại dâng lên nỗi kinh hãi không kiềm chế nổi. Cái tên Tiêu Thiều Lâm này, tại sao lại đột nhiên trở nên lợi hại đến vậy.

– Còn có chiêu trò gì? Thì cứ bày ra tiếp đi a.

Tiêu Thiều Lâm nhìn hai mắt đã hoàn toàn đỏ như máu của Lưu Khôn, giọng điệu xem thường cất lên.

– Tụi mày!

Lưu Khôn gắt gao trợn mắt, nhìn trừng trừng hai người, trong ánh mắt đều tràn đầy hận ý.

Ngay khi cả hai cho rằng, Lưu Khôn đang muốn quyết ý chết chung cả đám, thì bỗng nhiên, gã xoay người lại, chạy trốn vào trong biệt thự. Một màn này, hật sự là khiến cho bốn mắt của cả hai đều phải trố ra, rớt khỏi mí mắt a.

– Đuổi theo!

Tuy rằng, đối với hành vi chạy trốn này của Lưu Khôn, thật là không thể nào nói nổi. Thế nhưng, vốn luôn có thói quen tốt, là không nên lưu lại cái tên đầu sỏ a. Vì vậy hai người lập tức đuổi theo.

Không thể không khen ngợi một câu là, bản lĩnh của Lưu Khôn này vốn không có gì giỏi nổi đi, nhưng tốc độ chạy trốn lại phi thường kinh người. Sau một hồi truy đuổi, Tiêu Thiều Lâm vẫn chưa đuổi kịp gã, tầm mắt chỉ thấy gã vừa mới chạy vào một căn phòng.

Chỉ là một cái cánh cửa của một căn phòng khách tầm thường, căn bản sẽ không ngăn cả nổi Tiêu Thiều Lâm. Cậu lập tức tung một cước đá văng cánh cửa phòng, liền vọt vào. Nhưng Trần Phong còn chưa kịp theo vào, thì lập tức bỗng thấy cả người của cậu bị đánh văng ra, bay nhanh như chớp.

Không sai, là bay a.

Cả người của Tiêu Thiều Lâm đều bị đánh văng lên, cách xa khỏi mặt đất, vang lên một tiếng ‘bộp’ lớn, va vào trên vách tường.

– Grào!

Theo sát sau Tiêu Thiều Lâm, liền xuất hiện kẻ đầu sỏ đã tạo nên ‘cú bay’ này của cậu, là một con quái thú có bộ dạng kinh tởm chạy ra ngoài.

Loại quái thú này, thoạt nhìn hình như là một đống thịt vụn khâu lại cùng nhau mà ghép thành cơ thể này. Toàn thân đều là chất lỏng dính dấp, nhầy nhụa, hơn nữa, lớp da đang không ngừng nhúc nhích, phảng phất như dưới tầng da này có chứ gì đó đang bò lúc nhúc như muốn chui ra ngoài vậy.

– Cậu không sao chứ?

Thấy bộ dạng chật vật của Tiêu Thiều Lâm bị đánh bay ra, Trần Phong vội vã hỏi.

– Khụ khụ, không sao, không sao.

Trên người của Tiêu Thiều Lâm bị dính đầy bụi bặm, lập tức đứng dậy từ trên mặt đất. Cậu phẫn hận nhìn chằm chằm cái con yêu thú có tướng mạo xấu xí ở trước mặt.

Chết tiệt! Cái thứ kinh tởm này lại dám tùy tiện hại mình bị mất thể diện trước mặt lão bà như vậy. Chỉ dựa về điều này, cũng đủ để khiến cậu phanh thây cái con quái thú chết tiệt này thành vạn đoạn đi.

– Nếu tụi mày đã lọt vào đến tận đây, thì cũng đừng hòng nghĩ đến việc muốn chạy thoát thân.

Từ trong phòng, Lưu Khôn chạy vọt ra, trong mắt lộ ra hung quang tàn bạo, lớn tiếng cảnh cáo.

Cái con quái thú này là thành phẩm thí nghiệm được chế tạo từ cuộc thí nghiệm do gã cùng hợp tác với tà môn ngoại đạo, tuy rằng vẫn còn chưa thành công, không thể nào khống chế hoàn toàn được, thế nhưng vốn có thực lực kinh người, coi như là đòn sát thủ bất đắc dĩ khi gã bị đẩy vào đường cùng.

– Chỉ bằng mày? Muốn bắt lấy tụi tao sao?

Tiêu Thiều Lâm khinh thường, nói.

– Chỉ bằng một tao, dĩ nhiên là không thể. Thế nhưng, tao cũng đã chuẩn bị không ít thứ tốt để tiếp đón hai đứa mày a.

Lưu Khôn lộ ra một nụ cười tàn khốc, cổ tay vung lên, quái thú điên cuồng thét lên vọt đến đánh tới Tiêu Thiều Lâm lần nữa.

– Mày cho là lần đầu tiên đã đánh trúng tao thành công, thì còn có thể có được lần thứ hai nữa sao?

Tiêu Thiều Lâm lạnh lùng cười. Hai tay kết thành một pháp ấn, hai minh quỷ nghe lệnh triệu hoán mà đến, lập tức nhào về phía quái thú. Hai bên liền cắn xé ngay.

Nhưng khiến Tiêu Thiều Lâm kinh ngạc, đó chính là, con quái thú, phảng phất giống như toàn thân đều không hề cảm thấy đau đớn vậy, tùy ý mặc cho minh quỷ cắn xé thân thể rách ra, cùng lúc đó, lớp minh khôi của hai minh quỷ lại bị nó phôn phệ cắn nuốt dần.

Rất nhanh, hai bên liền phân được thắng bại. Hai minh quỷ kia đã bị con quái thú này, thôn phệ hầu như không còn sót lại gì cả, mà mọi thương tổn máu me đầm đìa ở trên cơ thể của nó tựa hồ như vào trong lúc minh quỷ bị nuốt chửng vào, đã được lành lặn như cũ.

– Ha ha ha. Mày rất kinh ngạc hả?

Thấy được tình cảnh này, Lưu Khôn không khỏi cười rộ lên điên cuồng. Lúc này, gã đã tưởng rằng, mình đã nắm chắc chiến thắng ở trong tay, cho nên, đã không còn nóng nảy nữa, mà còn tốt bụng nói:

– Yên tâm a. Đống máu thịt của hai đứa mày, sẽ được quái thú của tao nuốt chửng tất cả, sẽ không lãng phí để sót lại chút nào cả đâu.

– Ngu xuẩn!

Tiêu Thiều Lâm cười nhạt, khinh thường nói. Quả nhiên, một cái tên dốt nát, lẽ nào gã cho rằng chỉ dựa vào cái đống thịt rời rạc, nhầy nhụa này là có thể đánh bại cậu – đường đường là Quỷ Vương sao a?

Thực sự là ngây thơ mà!

– Giết chết chúng nó!

Đôi mắt của Lưu Khôn lộ ra hung quang, hét lớn một tiếng.

Quái thú liền ngửa mặt lên trời, rít gào một tiếng, vọt đến, tấn công Tiêu Thiều Lâm.

– Cẩn thận!

Trần Phong giơ súng lên liền bắn. Đáng tiếc, mấy viên đạn dược bắn ra từ khẩu súng Desert Eagle của anh, ghim trúng lên trên người của quái thú đã hoàn toàn mất đi uy lực. Cái cơ thể lúc nhúc, cổ quái, kinh tởm này, không chỉ không bị tổn thương một chút nào. Thậm chí, còn có thể, khiến đám đạn vừa chạm đến liền văng ra, công kích của anh, căn bản chẳng khác gì là đang gãi ngứa cho nó vậy.

Đối mặt với cơ thể to lớn sừng sững của quái thú này, Tiêu Thiều Lâm vẫn luôn đứng thẳng người, bất động. Mắt chăm chú, nhìn thấy đối phương đánh tới, cậu lại đột ngột nhếch lên khóe miệng.

Trong lòng của Lưu Khôn lập tức sinh ra một loại cảm giác không ổn, thậm chí là muốn lệnh cho con quái thú này lui về phía sau. Nhưng, mắt thấy quái thú lập tức sẽ xé rách lồng ngực Tiêu Thiều Lâm, gã lại có chút luyến tiếc phải đánh mất đi cơ hội này. Cũng ngay thời khắc ngắn ngủi này, gã đang tự mâu thuẫn ở trong lòng, đã để vuột mất cơ hội.

Trong nháy mắt, ngay khi quái thú chạm đến Tiêu Thiều Lâm, mở miệng liền quát:

– Phong!

– Ngao!

Ngay trước khi quái thú nhào lên thân thể của cậu, đột ngột mất đi động lực, phảng phất giống như đụng phải một bức tường, mạnh mẽ bị khựng lại ở giữa không trung, tiếp theo, như là bị trúng phải một đòn công kích nghiêm trọng, vang lên một tiếng ‘lộp bộp’, rơi xuống trên mặt đất.

Kèm theo tiếng rít gào sợ hãi, Lưu Khôn kinh ngạc phát hiện ra, dưới cơ thể của quái vật, chẳng biết từ lúc nào đã hình thành một pháp trận hình tròn. Pháp trận ánh lên tia sáng nhàn nhạt, mà ngay dưới ánh sáng lóng lánh này, quái thú từ từ chìm vào giữa cái pháp trận này.

– Nhảy ra!

Trong nháy mắt, Lưu Khôn lập tức nổi giận, điên cuồng hét lên lệnh cho quái vật nhảy ra khỏi pháp trận.

Đáng tiếc, lúc này, quái vật tựa giống như là bị chìm vào cát lún, giãy dụa càng thêm lợi hại, thì chỉ càng khiến cho tốc độ rơi vào trong đó càng thêm nhanh. Gã chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn quái vật nhanh chóng biến mất ở giữa pháp trận này, tiếp theo, ánh sáng của pháp trận cũng từ từ tán đi, cuối cùng là biến mất không thấy đâu nữa.

– Chết tiệt! Mày đã làm cái gì hả!

Lưu Khôn điên cuồng la hét, chấp vấn Tiêu Thiều Lâm.

Quái thú này do gã cực khổ mới chế tạo ra được, cũng là hi vọng duy nhất của gã, cứ dễ dàng bị biến mất như vậy sao? Chỉ vừa mới ra trận, thậm chí còn không trụ được đến hai phút, liền cứ vậy mà biến mất?

Một đòn đả kích này vừa giáng xuống khiến cho Lưu Khôn gần như tan vỡ!

– Ha hả, vật nhỏ này của mày rất thú vị a. Cho nên, tao quyết định đuổi nó về Minh Giới để nghiên cứu tỉ mỉ một chút thôi.

Tiêu Thiều Lâm vi vừa cười vừa nói.

– Minh Giới? Chết tiệt! Tao muốn giết chết mày!

Lưu Khôn tức giận đến hai con mắt đều đỏ lên, giống như nổi điên đánh tới Tiêu Thiều Lâm.

– Không biết tự lượng sức mình!

Tiêu Thiều Lâm cười lạnh, bắt đầu giơ tay lên, đỡ lấy công kích vừa nói,

– Cục cưng, xem anh giải quyết gã ta mau lẹ ra sao nha.

Giữa trận chiến kịch liệt với Lưu Khôn, Tiêu Thiều Lâm vẫn chưa còn chưa quên quăng một cái mị nhãn cho Trần Phong.

Trần Phong nhất thời nổi lên mấy cái hắc tuyến.

Mắt thấy, Lưu Khôn đã bị dồn vào tình huống xấu càng lúc càng rõ rệt. Biểu tình của Trần Phong cũng càng lúc càng nhẹ nhõm, thoải mái, thậm chí, anh còn rút ra một điếu thuốc từ gói thuốc trong túi quần, bắt đầu châm lửa, hút thuốc phì phèo.

Thực lực của hai người ở trước mặt đều đã chênh lệch quá lớn. Dù cho, anh dốt đặc cán mai về mấy loại tiên thuật, pháp thuật này nọ, thì anh cũng có thể nhìn ra được, căn bản là hai người không hề nằm trên cùng một cán cân đi.

Có thể nói, Tiêu Thiều Lâm đang hoàn toàn đùa giỡn Lưu Khôn. Nếu như Lưu Khôn không còn bất kì đòn tuyệt chiêu độc môn nào nữa, thì anh cũng đã có thể vỗ vỗ cho cái mông sạch bụi bặm, để chuẩn bị về nhà được rồi a.

Lúc này, Lưu Khôn đang chìm trong tình trạng điên cuồng, gã càng trăm triệu không thể nào ngờ được, người ở trước mặt này vốn là một kẻ mặt trăng nhỏ đã từng thiếu chút nữa bị gã đùa bỡn, lại dễ dàng có được cái thực lực mạnh mẽ đến vậy. Gã tận mắt thấy cậu đã thu phục, đánh nát từng cái lại nối tiếp từng cái bảo bối của gã. Tâm của gã cũng theo đó mà từng chút một trầm xuống đáy cốc.

※※※

Xong rồi.

Ngày hôm nay chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng.

Gã hầu như là tuyệt vọng nghĩ.

Nhưng vào lúc này, gã lập tức chú ý tới thân ảnh của Trần Phong, trong mắt hiện lên một tia hi vọng sống sót.

Vẫn còn có cơ hội!

Lưu Khôn cắn răng, quăng hết toàn bộ đám bảo bối còn sót lên ở trên người đều ném ra ngoài, không cầu có thể giết được địch, chỉ mong có thể kéo dài được thêm một chút thời gian. Chỉ cần có dư vài giây này, gã đã có thể tránh né Tiêu Thiều Lâm, vọt đến bên cạnh cái người đàn ông kia.

Gã đã tận mắt thấy, Tiêu Thiều Lâm luôn đối xử rất tốt, rất săn sóc cái người đàn ông này. Gã tin rằng, chỉ cần gã có thể bắt lấy cái người đàn ông này để uy hiếp Tiêu Thiều Lâm, thì cậu nhất định không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ đi. Kéo theo đó, nói không chừng, gã không chỉ sẽ không chết, trái lại, còn có thể lợi dụng cơ hội này, giết chết hai người này đi.

Đồng thời, gã cũng lập tức ném ra năm cái pháp bảo, xác thực thì cũng đã thành công khiến cho Tiêu Thiều Lâm luống cuống tay chân một hồi, mà Lưu Khôn cũng đã nhân cơ hội này mà vọt tới bên cạnh Trần Phong.

Thấy người đàn ông này rút ra khẩu súng lục chỉa về phía gã, thì Lưu Khôn không khỏi lộ ra một mạt cười khinh miệt.

Cái tên ngu xuẩn này, lẽ nào, lại cho rằng cái thứ đồ chơi này có thể khiến tao bị thương sao?

Đáng tiếc là, nụ cười của gã, nhanh chóng, đọng lại ở trên mặt. Bởi vì trong nháy mắt, ngay khi gã chạm đến Trần Phong, thì ở dưới chân của Trần Phong, đột nhiên, bắn lên một chiếc bóng đen, chắn ở trước người của Trần Phong.

Con ngươi của Lưu Khôn hung hăng co rụt lại một cái, trên mặt của gã liền dâng lên tràn đầy nỗi khiếp sợ.

Chiếc bóng đen đột ngột bắn ra này, là cái thứ gì đây?

– A!

Đáng tiếc, trong khi gã vẫn chưa kịp hiểu được chiếc bóng đen này là từ đâu mà đến, thì chiếc bóng đen này, bỗng kéo dãn ra, phảng phất như là một lớp vải, bao trùm lên hắn cả người của gã. Mỗi một chỗ trên cơ thể của gã vừa bị bóng ma tiếp xúc đến, bắt đầu dấy lên một cỗ đau đớn, bén nhọn. Cái loại cảm xúc ngay cả linh hồn đều đang bị cháy này, khiến cho gã nhịn không được mà kêu rên ra tiếng.

– Mày cho là, tao sẽ lơ là để cho người yêu của tao dễ dàng lâm vào hiểm cảnh sao?

Giọng nói băng lãnh của Tiêu Thiều Lâm lại vang lên lần nữa, nhưng ngoại trừ hé miệng cất lên tiếng kêu thảm thiết thì Lưu Khôn đã không còn ý thức được gì nữa, chứ đừng nói là nghe thấy lời nói này.

– Ám ảnh, đừng ăn ở ngay tại đây.

Tiêu Thiều Lâm mẫn cảm phát hiện ra, Trần Phong khá là phản cảm cách ăn cơm của ám ảnh, vội vã ra lệnh ngăn lại.

Ám ảnh dừng lại một chút, tiếp theo, ở trên mặt đất lại hiện ra một pháp trận y như vừa nãy lần nữa, ám ảnh vàng bao trùm lấy thân thể của Lưu Khôn, liền biến mất vào trong đó, thoạt nhìn, hẳn là đi về Minh Giới rồi đi.

– Cứ như vậy mà kết thúc rồi?

Khi nhìn ám ảnh hoàn toàn biến mất, Trần Phong giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ xem giờ một cái. Từ khi bọn họ đỗ xe đến bây giờ, chỉ mới trôi qua ba giờ, nhưng bọn họ đã giải quyết sạch sẽ hầu như hết cả một sào huyệt của quân địch đi. Cái này có chút quá khó tin đi.

– Ừ, đã kết thúc rồi a.

Tiêu Thiều Lâm cười hì hì nhìn Trần Phong,

– Nếu như Phong còn cần tiêu diệt mấy kẻ cừu gia khác, thì anh cũng có thể thay em giết chết bọn chúng nha.

Trần Phong nghe xong lời này, vội vã lắc đầu:

– Hay là thôi đi. Mấy băng nhóm đang cạnh tranh với băng nhóm của tôi đều là một đám xã hội đen tầm thường mà thôi a. Cậu vừa đi tính sổ, phỏng chừng, thì chắc là bọn họ bị đánh tan xác đến bã cặn cũng không còn sót lại đi.

– Sợ cái gì chứ. Anh là người nam nhân của em. Cho nên, việc anh giúp em là hành động thiên kinh địa nghĩa nha.

Tiêu Thiều Lâm rất tự hào, không thèm để ý đến, mà nói.

– Tôi không sợ cái gì cả.

Trần Phong nhàn nhạt nói,

– Thế nhưng, tôi cũng là đàn ông, cho nên, vốn không muốn cái gì cũng phải dựa vào cậu.

Tiêu Thiều Lâm bất đắc dĩ nhún nhún vai. Cá tính này của Trần Phong, cậu đã được lĩnh giáo qua mấy ngàn năm rồi đi. Nếu như mà Trần Phong đột nhiên nói, sau này mọi chuyện đều để cho cậu giải quyết dùm, thì đây mới là gặp quỷ a.

– Được rồi, được rồi. Mấy việc cạnh tranh, đấu đá của em, anh sẽ không tham dự vào là được rồi chứ gì.

Đối với sự cố chấp này của Trần Phong, Tiêu Thiều Lâm cũng đành không có cách nào để giải quyết cả đi. Nhưng rất nhanh, cậu liền tìm được cách khác để giúp đỡ cho Trần Phong a. Vì vậy cậu liền cười tủm tỉm nói,

– Bất quá… cái cơ thể mang tên Tiêu Thiều Lâm này, tốt xấu gì thì cũng là mang tiếng là đại ca Bắc khu đi. Cho nên, anh lợi dụng cái tư cách này để giúp em, cũng không quá phận ha?

Trần Phong trợn trắng mắt liếc một cái, cũng không có phản đối. Dù sao, cái tư cách này của Tiêu Thiều Lâm vốn là thật. Tuy linh hồn bên trong đã thay đổi, nhưng ngoại hình vẫn là một.

Hơn nữa, anh biết rõ đám thủ hạ đã thèm nhỏ dãi cái địa bàn này của Tiêu Thiều Lâm đã lâu, cho nên, anh cứ thuận cái lý do này, mà danh chính ngôn thuận thu cái địa bàn đó qua đây cũng không phải là việc gì khó có thể tiếp thu được đi.

– Xong rồi. Mọi chuyện đều được giải quyết sạch sẽ. Đi thôi.

Tiêu Thiều Lâm thấy Trần Phong không có phản đối, liền cười hì hì, ôm lấy Trần Phong, búng tay một cái, cả hai người liền biến mất ở trong không khí.