Linh Vực

Chương 989-1: Nhượng bộ (1)




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Thiên cấp linh khí không có khí hồn, từ một khắc luyện chế thành công trở đi, phẩm cấp đã dừng lại.

Thần khí, chẳng những có khí hồn, còn có được năng lực thần kỳ tiến giai từng lần.

Một kiện thần khí, mới bắt đầu có thể vẻn vẹn chỉ là Thần cấp nhất phẩm, nhưng lại có thể thông qua khí hồn cường đại, thông qua các loại tài liệu khan hiếm ôn dưỡng, do đó tăng lên phẩm giai của mình.

Năng lực tiến hóa lột xác, là điều chỉ thần khí có!

Trừ cái đó ra, thần khí so với Thiên cấp linh khí còn có đủ loại chỗ kỳ lạ, uy lực cũng vượt quá xa xa cực hạn Thiên cấp linh khí có thể phát huy.

Trang Tĩnh có huyết mạch U Nguyệt tộc, cũng biết U Nguyệt tộc có năm đại thánh khí, nhưng nàng lại chưa bao giờ nghe U Nguyệt tộc nắm giữ thần khí!

Lúc này, mắt thấy khí hồn U Dạ hiện lên, nàng bắt đầu hoài nghi ‘Nguyệt Lệ’ Tần Liệt nắm giữ, có phải là một kiện thánh khí U Nguyệt tộc hay không?

“Ta tự nhiên có lý do để cô ta sống sót”. Tần Liệt không để ý Trang Tĩnh kinh hô, nheo mắt, phân phó U Dạ: “Ngươi chỉ cần đem nguyệt năng trong Nguyệt chi tinh hạch nơi đây hấp thu sạch sẽ là được”.

“Ả còn sống có thể sẽ nguy hại đến tính mạng của tộc nhân U Nguyệt tộc ta ở Bạc La giới!”. U Dạ phản bác.

“Chuyện lần này, ta sẽ dẫn ngươi đi Bạc La giới, để ngươi cùng các tộc nhân U Nguyệt tộc kia nói chuyện”. Tần Liệt trầm ngâm một chút, lần đầu hướng U Dạ làm ra hứa hẹn: “Chỉ cần ngươi và tộc nhân U Nguyệt tộc tuyên thệ hướng ta nguyện trung thành, ta sẽ đem những truyền thừa kia của Nguyệt Lệ trả lại cho U Nguyệt tộc”.

“Hướng ngươi nguyện trung thành?”. U Dạ ngạc nhiên.

“Ta đại biểu Tần gia từng đỉnh phong thế lực cấp Hoàng Kim của trung ương thế giới!”. Tần Liệt lấy linh hồn đưa tin.

“Tần gia... Cũng không đủ để chúng ta nguyện trung thành, chỉ có Thần tộc từng xưng bá thiên địa, mới có tư cách làm U Nguyệt tộc chúng ta thần phục!”. U Dạ nói.

“Vậy U Nguyệt tộc các ngươi liền chuẩn bị diệt tộc đi”. Tần Liệt không kiên nhẫn nói.

Từ đầu tới cuối, U Dạ đều cố chấp cho rằng chỉ có Thần tộc, mới có thể giúp U Nguyệt tộc báo thù rửa hận.

U Nguyệt tộc sinh sống Ám Nguyệt giới, còn có rất nhiều tộc nhân U Nguyệt tộc, đều bị sinh mệnh bóng ma của Âm Ảnh Ám giới ăn mòn tàn sát.

Hắn từ đầu tới cuối cảm thấy chỉ có Thần tộc mới có thể giúp bọn họ đối kháng sinh mệnh bóng ma.

Đáng tiếc, Tần Liệt thân mang huyết mạch Thần tộc, chưa bao giờ gặp bất cứ một tộc nhân Thần tộc nào, cũng không thể cho U Dạ hứa hẹn gì.

Nói xong một phen lời, Tần Liệt không để ý U Dạ phản bác, cường hành lấy tâm thần hướng U Dạ truyền mệnh lệnh.

Hắn là khí chủ của ‘Nguyệt Lệ’, thân là khí hồn U Dạ căn bản không thể phản kháng mệnh lệnh của linh hồn hắn.

Bởi vậy, U Dạ chỉ có thể bay về phía một khối Nguyệt chi tinh hạch gần nhất, thông qua ‘Nguyệt Lệ’ để hấp thu nguyệt năng khổng lồ bên trong.

“Chủ nhân, hắn... Là khí hồn?”. Lúc này, đôi mắt Trang Tĩnh mới tỏa sáng hỏi.

Tần Liệt hờ hững gật đầu.

“Vậy... Đồ vật ngươi nắm giữ, thực chính là thần khí rồi?”. Trang Tĩnh kinh hô.

“Xem như vậy đi”. Tần Liệt lại nói.

“Thần khí, thế mà thật sự là thần khí...”. Trong mắt Trang Tĩnh lóe ra tinh quang kỳ dị, lẩm bẩm: “Ngay cả Thái Âm điện tu luyện lực lượng nguyệt, cũng không có loại thần khí lấy nguyệt năng làm trung tâm này, mà ngươi lại nắm giữ thần khí. Quả thực làm người ta không dám tin”.

Tần Liệt không nói gì.

Vừa mới thức tỉnh những ký ức kia, khiến hắn còn có chút hoảng hốt, U Dạ cố chấp, cũng làm hắn âm thầm bực bội.

Hắn đang cân nhắc nên thông qua loại phương pháp nào, mới có thể làm toàn bộ tộc nhân U Nguyệt tộc, rũ sạch can hệ với Thái Âm điện, ngược lại hướng hắn, hướng Tần gia đầu thành.

“Thần khí có năng lực tiến giai, Nguyệt chi tinh hạch nơi này... Hẳn chính là vật mấu chốt tiến giai của nó nhỉ?”. Trang Tĩnh lải nhải không ngừng dò hỏi.

Tần Liệt cau mày, nhìn chằm chằm nàng thật sâu hai cái, đột nhiên hỏi: “Nếu muốn để U Nguyệt tộc phản Thái Âm điện, có biện pháp nào đơn giản trực tiếp hay không?”.

“U Nguyệt tộc?”. Các chùm tia sáng lưu động trong mắt Trang Tĩnh, nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói: “Phương pháp có rất nhiều, nhưng biện pháp đơn giản trực tiếp nhất, không gì ngoài hai loại, hoặc là lấy ích lợi hướng dẫn, hoặc là... Dùng vô lực áp bách. Đương nhiên, nếu hai cái có thể kết hợp lại, vậy hiệu quả sẽ càng thêm rõ rệt”.

“Ích lợi dẫn đường, vũ lực áp bách...”. Tâm thần Tần Liệt khẽ động.

Hắn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Trang Tĩnh.

Một lát sau, Nạp Cát đuổi giết các đồng tộc Tu La tộc đi mà quay lại, mặt đầy áy náy tới đây, hướng Tần Liệt và Trang Tĩnh khom người chắp tay, nói: “Vừa rồi ta có chút thất thố, thiếu chút nữa thương tổn đến hai vị, mong không cần ghi tạc trong lòng”.

“Ngươi thiếu chút nữa làm hại linh hồn ta sụp đổ!”. Trang Tĩnh nghiến răng nghiến lợi.

“Ngại quá, thật sự là ngại quá, ta rốt cuộc đem sọ khô của Ám Hồn thú bổ sung đầy đủ, nhất thời nổi hứng... Có chút đắc ý quên tất cả”. Nạp Cát mặt đầy nét cười nói.

“Đầu lâu Ám Hồn thú kia, hình như là một thứ khó lường, nó rất có danh tiếng ở Tu La tộc các ngươi?”. Tần Liệt thuận miệng hỏi.

Nạp Cát trầm mặc một chút, nói: “Đầu lâu Ám Hồn thú trong tay ta, vốn là Ám Hồn thú cấp mười, đầu lâu của nó cực kỳ trân quý hiếm thấy!”.

Tần Liệt khẽ gật đầu, nói: “Ám Hồn thú cấp mười, diễn sinh ra bao nhiêu linh hồn?”.

“Mười vạn linh hồn!”. Nạp Cát trầm giọng nói.

“Mười vạn?”. Tần Liệt kinh hãi.

Nạp Cát trịnh trọng gật đầu: “Ám Hồn thú sau khi tiến hóa đến cấp mười, thì ít nhất có mười vạn linh hồn. Mười vạn linh hồn, ngay tại trong đầu lâu nho nhỏ tranh đấu vĩnh viễn không ngừng nghỉ, linh hồn cũ hủy diệt, linh hồn mới sinh ra, vòng đi vòng lại, đây là kỳ thú thần bí nhất của Tu La tộc chúng ta!”.

“Ám Hồn thú cấp mười bao nhiêu? Trừ mười vạn linh hồn, nó còn có chỗ nào kỳ lạ?”. Tần Liệt hỏi tiếp.

Nạp Cát cười hắc hắc, lắc lắc đầu, nói: “Mặc dù ta bị Tu La tộc vứt bỏ, chỉ sợ cả đời không thể được tộc nhân tán đồng, ta cũng không thể đem bí mật của Ám Hồn thú báo cho người ngoài”.

Thấy hắn không muốn nhiều lời, Tần Liệt cũng không tiếp tục truy hỏi, nói: “Dựa theo ước định của chúng ta, ngươi thu thập Nhật chi tinh hạch, ta thu thập Nguyệt chi tinh hạch”.

“Rất công bằng!”. Nạp Cát gật đầu.