Dịch giả: Ngạo Thiên Môn GroupChiêu Hồn đảo.
Hắn vừa đi ra, liền thấy Cát Vinh Quang mang theo một nhóm người, đem rất nhiều tài liệu U Minh đại lục thiếu, hướng trên đảo vận chuyển.
Tháp Đặc đứng ở Bạch Cốt Minh Linh đàn, vẻ mặt kích động, đang kiểm tra đồ vật trong từng cái Không Gian giới chỉ.
Mắt thấy hắn tới, trong mắt Tháp Đặc tràn đầy nét cười, nói: “Ngươi tới rồi”.
“Ra mắt đảo chủ”. Đám người Cát Vinh Quang khom người thăm hỏi, sau đó do Cát Vinh Quang nói: “Dựa theo ngài phân phó, chúng ta gia tăng thời gian, đem một lô tài liệu này mang qua”.
Tần Liệt ho khẽ một tiếng, nói: “Tống tiểu thư nói như thế nào?”.
“Tất cả đều dựa theo đảo chủ phân phó làm việc, Tống tiểu thư... Hoàn toàn ủng hộ đảo chủ quyết định”. Cát Vinh Quang trầm giọng nói.
Tần Liệt sờ sờ cái mũi, cười khan hai tiếng, không nói thêm gì.
Hắn biết lấy huệ chất lan tâm của Tống Đình Ngọc, chỉ cần thông qua chất liệu một đống đồ này, đã có thể đoán ra sẽ được vận chuyển đến nơi nào.
Lỗ Tư và Ám Ảnh tộc biến mất, Lạp Phổ rời khỏi, tất nhiên làm Tống Đình Ngọc càng thêm rõ ràng việc làm của hắn.
U Minh đại lục bên kia, chính là Lăng Ngữ Thi cùng tộc nhân Lăng gia, đem tài phú Viêm Nhật đảo vất vả kiếm lấy không ràng buộc vận chuyển đến bên kia, hắn lo lắng Tống Đình Ngọc sẽ có suy nghĩ.
“Ta đạt thành hiệp nghị lui tới với Hắc Ngục tộc, Cự Nhân tộc của Bạc La giới”. Tần Liệt cười cười, nói: “Lần này chúng ta kiếm tiền tài phú, cũng đủ bù lại tổn thất vận chuyển đến U Minh đại lục, các ngươi cứ việc yên tâm”.
“Thuộc hạ chỉ biết dựa theo mệnh lệnh đảo chủ làm việc, sẽ không đa tâm”. Cát Vinh Quang cúi đầu nói.
Hài lòng gật gật đầu, Tần Liệt đem những Không Gian giới chỉ vừa mới lấy, còn có tài liệu Hắc Ngục tộc, Cự Nhân tộc liệt kê, muốn giao cho Cát Vinh Quang.
Cát Vinh Quang khoát tay, đột nhiên nói: “Đảo chủ, Tống tiểu thư hy vọng ngươi mau chóng tự mình về Viêm Nhật đảo một chuyến”.
“Tự mình trở về?”. Tần Liệt sửng sốt một chút, nhíu mày nói: “Quỷ tộc đã mai danh ẩn tích, Hắc Vu giáo cũng rất thành thật, còn có việc gì khẩn cấp?”.
“Người Đông Di xâm nhập”. Cát Vinh Quang thấp giọng nói.
Sắc mặt Tần Liệt phút chốc biến đổi.
Chợt, hắn nói chuyện với Tháp Đặc vài câu, lại thông báo Cát Vinh Quang một phen, bảo hắn đem việc của U Minh đại lục làm tốt, liền vội vàng rời đi.
Hắn rất nhanh đã xuất hiện ở Viêm Nhật đảo.
“Tham kiến đảo chủ!”.
Rất nhiều võ giả Viêm Nhật đảo, vừa thấy hắn hiện thân, toàn bộ cùng lên tiếng hô.
Gật gật đầu, hắn chuẩn bị lập tức đi gặp Tống Đình Ngọc, muốn trước tiên biết được chi tiết người Đông Di xâm nhập.
“Bạch Lị! Sao ngươi ở nơi này?”. Hắn đột nhiên kinh hô lên.
Trên Viêm Nhật đảo, trong đám người, hắn đã nhìn thấy Bạch Lị, vẻ mặt ngoài ý muốn.
“Tần Liệt! Cầu ngươi cứu Già Nguyệt cùng Cao Vũ một chút!”. Bạch Lị nôn nóng nói.
“Qua đây bàn bạc!”. Tần Liệt ngoắc tay, sau đó mang theo Bạch Lị, đi một tầng cung điện chúng cường Viêm Nhật đảo thương nghị chuyện quan trọng.
Đám người Lang Tà, Đường Tư Kỳ, còn có Lô Nghị phân tán ở Viêm Nhật đảo, từ sau khi hắn hiện thân, liền đã nhận được tin tức, lần lượt chạy tới đây.
Rất nhanh, cao tầng của Viêm Nhật đảo đã tề tụ ở một sảnh, đều hiện thân ở trong cung điện.
“Người Đông Di nương đuổi giết phản đồ làm cớ, nhanh chóng tới sát Thiên Lục đại lục, ven đường rất nhiều hòn đảo thuộc về Hắc Vu giáo cùng Huyễn Ma tông bị đốt giết đánh cướp sạch sẽ”. Sau khi hắn tới, Tống Đình Ngọc lập tức báo cho hắn chi tiết, nói: “Cao Vũ, còn có Già Nguyệt của Bạch Di tộc, là phản đồ trong miệng bọn họ”.
“Thật là không biết sống chết!”. Tần Liệt hừ lạnh một tiếng: “Năm đó ở trong Thần Táng tràng, cũng là người Đông Di làm rối, thiếu chút nữa hại chết chúng ta! Không ngờ được uy hiếp Quỷ tộc vừa giải trừ, bọn họ lại khí thế dào dạt mà đến, chẳng lẽ người Đông Di cho rằng chúng ta dễ ức hiếp?”.
“Tần Liệt, mục tiêu của bọn họ hẳn là Hắc Vu giáo cùng Huyễn Ma tông”. Vẻ mặt Lô Nghị trấn định, trong mắt tràn ra hào quang âm trầm: “Có lẽ, để người Đông Di đem Hắc Vu giáo và Huyễn Ma tông làm bị thương nặng, đối với chúng ta có lợi mà không có hại”.
Nhưng, nói xong phen lời này, hắn mới phát hiện đám người Tống Đình Ngọc, Mặc Hải, còn có Đường Tư Kỳ, Diêu Thái, sắc mặt đều cổ quái.
Hắn không biết hắn nói sai cái gì.
“Việc này không quan hệ với Hắc Vu giáo, Huyễn Ma tông”. Tần Liệt hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lẽo, nói: “Người bọn chúng đuổi giết là Cao Vũ! Ta quyết không cho phép Cao Vũ bị sao hết!”.
Ở một bên yên lặng lắng nghe, mắt Bạch Lị lóe ra hào quang kỳ dị, giống như cảm thấy khó có thể tin.
Chỉ có Tống Đình Ngọc, Mặc Hải, Diêu Thái, còn có Đường Tư Kỳ những người cũ này, mới biết quan hệ giữa Tần Liệt cùng Cao Vũ, cho nên bọn họ không vui sướng khi người gặp họa như Lô Nghị.
Hầu như cùng lúc, vòng tay trên cổ tay Tống Đình Ngọc, đột nhiên có ánh sáng bạc toát ra.
Một bàn tay khác của nàng đặt ở trên vòng tay, giống như từ trong vòng tay thu hoạch tin tức, mấy chục giây sau, thân thể nàng chợt chấn động.
Mọi người đều kỳ quái nhìn về phía nàng.
Bả vai nàng không tự kìm hãm được run lên, sau đó, trong mắt nàng bắn ra hào quang kinh người, lấy ngữ điệu bản thân cũng chấn động nói: “Huyễn Ma tông Vũ tông chủ, vừa mới hướng ta đưa tin, nàng...”.
“Sao?”. Tần Liệt kinh ngạc nói.
“Nàng, nàng muốn lấy thân phận tông chủ Huyễn Ma tông, khiến cả Huyễn Ma tông dựa vào Viêm Nhật đảo chúng ta!”. Thanh âm Tống Đình Ngọc kích động có chút sắc nhọn.
“Cái gì? Ngươi nói gì? Ta không nghe sai chứ?”. Lô Nghị thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Huyễn Ma tông chính là thế lực cấp Bạch Ngân!”. Ngay cả một người hồn đàn cảnh giới, Đạm Mạc cũng chấn động tuyệt luân.
Trong đại điện, toàn bộ thành viên trung tâm của Viêm Nhật đảo, thậm chí ngay cả Bạch Lị ở trong, cũng toát ra ánh mắt không thể tưởng tượng.
Huyễn Ma tông từng trong chín đại thế lực cấp Bạch Ngân của Bạo Loạn chi địa, thực lực so với ba đại gia tộc cường đại hơn nhiều, trước kia đủ để chống lại Hắc Vu giáo.
Lúc Văn Tân nắm giữ Huyễn Ma tông, từng năm lần bảy lượt làm khó dễ Viêm Nhật đảo, lần đó Văn Tân mang theo rất nhiều môn nhân Huyễn Ma tông đến, thiếu chút nữa đem Huyết Sát tông cùng Viêm Nhật đảo tiêu diệt.
Ở trong cảm nhận của bọn người Viêm Nhật đảo, Huyễn Ma tông tuy mất đi đám người Văn Tân, Kê Thanh Bằng, vẫn như cũ là một cỗ thế lực không thể khinh thường của mảng thiên địa này.
Nhưng, chính là thế lực cấp Bạch Ngân từng cường đại này, chính là thế lực ở ba năm trước Viêm Nhật đảo còn cần nhìn lên này, nay thế mà muốn dựa vào Viêm Nhật đảo!
“Ngươi xác định là dựa vào, mà không phải kết minh?”. Mặc Hải không thể tin được nói.
“Nàng nói rất rõ ràng rành mạch, là dựa vào, mà không phải kết minh”. Tống Đình Ngọc liên tục hít sâu, mới làm bản thân bình tĩnh trở lại: “Chỉ có thế lực ngang cấp, mới có thể kết minh, bởi vì như vậy có thể giúp đỡ lẫn nhau. Huyễn Ma tông hôm nay, quả thực yếu hơn Viêm Nhật đảo chúng ta rất nhiều, cho nên bọn họ là dựa vào, mà không phải kết minh ngang hàng”.
Trong điện, mọi người như nổ tung, ai cũng hưng phấn vô cùng hò hét lên.