Linh Vực

Chương 936-1: Nắm trong tay đại cục (1)




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Tia máu lấy tốc độ mắt thường khó thấy, hướng tới mi tâm Bố Thác bắn nhanh tới, từ trong đó truyền đến sự sắc bén, làm Lỗ Tư vốn muốn ra tay cũng sợ hãi, lại một lần dừng lại giữa đường.

“Thiên Huyết Thần Mang!”.

Cũng ở cùng lúc, Lỗ Tư phát ra tiếng kêu hoảng sợ quái dị như cú khóc đêm, như ban ngày gặp ma vội vàng bạo lui.

Lỗ Tư vốn muốn ra tay đối phó Bố Thác, lấy cảnh giới năm tầng hồn đàn của hắn, hắn hầu như một ý niệm, liền có thể tới bên người Bố Thác.

Nhưng, ngay tại lúc hắn tới gần Bố Thác, đã chuẩn bị lấy bí thuật Ám Ảnh tộc xuống tay, đột nhiên nhìn thấy trong mắt Khương Chú Triết bắn ra một đạo huyết quang tươi đẹp.

“Thiên Huyết Thần Mang!”.

Lỗ Tư đột nhiên thét chói tai bạo lui.

Hắn nhận ra lai lịch một đạo thần mang này.

Tương tự, Bố Thác muốn hạ sát thủ đối với Huyết Lệ, đột nhiên phát giác được mi tâm truyền đến đau đớn.

Hắn tập trung nhìn, cũng nhìn thấy một chùm thần mang bắn nhanh đến, hắn còn cùng lúc nghe được Lỗ Tư thét chói tai.

“Thiên Huyết Thần Mang...”.

Bố Thác trong lúc nhất thời chưa phản ứng lại, ánh mắt có chút hoàng hốt, thẳng đến một chùm thần mang kia như kim thép đâm tới, hắn mới ý đồ lấy bức tường không gian giam cầm.

Hắn đưa tay nhấn một cái, trong lòng bàn tay nhộn nhạo ra các vòng sóng gợn không gian, những gợn sóng đó đem không gian trước mắt hắn đông lại khóa chặt.

Hắn tự tin màng không gian đóng băng kia đủ để đem tia máu tươi đẹp trong mắt Khương Chú Triết bắn ra ngăn lại.

“Phốc!”.

Tiếng vang lạ như kim thép xuyên thấu tường băng, từ màng không gian nọ trước mặt truyền đến, một chùm tia máu đột nhiên phóng to.

Bố Thác đột nhiên hoảng sợ lấy lòng bàn tay đón hướng một chùm tia máu đó.

“Vù!”.

Tia máu nháy mắt bay vọt về phía lòng bàn tay hắn.

Trong chốc lát, một chùm tia máu này đã hòa tan vào trong huyết mạch Quỷ tộc của hắn, đến từ mười lăm loại tinh huyết thái cổ cường tộc, từ trong tia máu đó đột nhiên bùng nổ.

Thiên Huyết Thần Mang lấy một loại phương thức không thể lý giải, nhanh chóng đồng hóa huyết mạch của Bố Thác, thân thể gầy như củi của Bố Thác đột nhiên bắt đầu bành trướng lên.

Hắn như một quả cầu khí bị không ngừng thổi, từ hình que, biến thành hình cầu tròn vo.

Khuôn mặt màu nâu xám của Bố tháp đã biến thành màu sắc như gan heo, đồng tử phình to, thân thể như muốn nổ tung.

“Bố Thác đại nhân!”. Mã Tu thất thanh thét chói tai.

Cường giả Quỷ tộc giao chiến với Nhân tộc, ở sau khi bọn Bố Thác cường giả Thiên Quỷ tộc đến, toàn bộ đều chú ý tới một khu này.

Bọn họ nhìn thấy Huyết Lệ tế ra bày tầng hồn đàn, liều mạng lao về phía Bố Thác, lại bị Bố Thác khóa chặt ở một màng không gian không thể động đậy.

Cũng nhìn thấy Ám Ảnh tộc Lỗ Tư, ở trên hư không đột nhiên xuất hiện, chợt lấy tốc độ nhanh hơn biến mất.

Bọn họ đều nghe được tiếng thét chói tai hoảng sợ đó của Lỗ Tư, Thiên Huyết Thần Mang.

Lúc này, mắt thấy một chùm thần mang kia, từ trong mắt Khương Chú Triết bay vào lòng bàn tay Bố Thác, mà thân thể Bố Thác lập tức bành trướng, mọi người đều bị kinh động.

Vẻ mặt Tần Liệt cũng biến đổi.

Lúc ở U Ảnh địa cung, Khương Chú Triết cũng lấy một chùm tia máu tương tự bắn về phía hắn, lúc ấy hắn cũng sinh ra cảm giác sợ hãi đại họa lâm đầu.

Thời khắc mấu chốt, Trấn Hồn châu ẩn sâu ở trong mi tâm hắn đột nhiên hiện ra, đem một chùm tia máu đó hóa thành hư vô.

Khương Chú Triết lúc ấy như bị cắn trả, khóe mắt có vết máu hiện ra, sau đó liền khó hiểu từ bỏ hút ăn đối với Tà Long cấp chín, đột nhiên mang theo đám người Cận Đào rời khỏi địa cung.

Mãi cho đến bây giờ, Tần Liệt cũng nghĩ không thông, vì sao Khương Chú Triết sẽ đem thịt béo đến miệng bỏ qua.

Lần này nhìn thấy Bố Thác bị một chùm tia máu tràn vào lòng bàn tay, hắn lập tức chú ý, ánh mắt tụ tập hết ở trên thân Bố Thác.

Thân thể gầy như củi của Bố Thác không ngừng bành trướng, như lúc nào cũng có thể nổ tung.

Sau đó, từng giọt máu tươi, từ trong lỗ chân lông toàn thân Bố Thác từng chút một thẩm thấu ra.

Bố Thác phát ra tiếng kêu thảm thiết làm người ta sợ hãi, toàn thân không ngừng run rẩy. Theo thân thể hắn run rẩy, thân thể bành trướng của hắn lại từng chút một co rút lại.

Nhưng, càng nhiều máu tươi, lại từ trên người hắn nhỏ xuống.

Thoạt nhìn, giống như có mưa máu rậm rạp từ trên thân Bố Thác rơi xuống, cảnh tượng đó cực kỳ quỷ dị.

Tần Liệt lấy tâm thần cảm giác, phát hiện sinh mệnh huyết khí mênh mông trong cơ thể Bố Thác, thế mà lấy tốc độ kinh người xói mòn.

Mã Tu bọn tộc nhân Thiên Quỷ tộc, cùng nhau đem Bố Thác vây ở giữa, ý đồ đi giúp Bố Thác.

Một tộc nhân Thiên Quỷ tộc có hai tầng hồn đàn, đem tay trái đặt ở sau lưng Bố Thác, muốn ngăn cản dị thường trong cơ thể Bố Thác.

“Không biết sống chết”. Chỗ hư không không biết tên, truyền đến một tiếng cười âm trầm lạnh lẽo của Lỗ Tư.

Chợt, cường giả Thiên Quỷ tộc đưa tay đặt ở sau lưng Bố Thác, đột nhiên cũng kêu lên thảm thiết, thê lương.

Hắn ở lúc kêu thảm thiết, thân thể cũng kịch liệt bành trướng, không ngừng run rẩy.

Như vậy duy trì một lát, toàn thân hắn cũng bắt đầu nhỏ máu, thân thể lại nhanh chóng co rút lại.

Bệnh trạng của hắn trở nên giống Bố Thác như đúc.

Sinh mệnh tinh khí trên thân hai người, theo máu nhỏ xuống, đang nhanh chóng trôi đi.

Chỉ một lát thời gian, bốn tầng hồn đàn của Bố Thác, tựa như lại co rút lại thành ba tầng.

“Mang ta đi! Mang ta trở về!”. Thanh âm Bố Thác run rẩy gào thét.

Mã Tu hoảng sợ thất sắc.

Chỉ do dự một chút, hắn liền lấy ra một cây cốt trượng, lấy cốt trượng chống Bố Thác, bọn họ các tộc nhân Thiên Quỷ tộc đường xa mà đến này, thậm chí chưa chào hỏi với Bách Cách Sâm cùng An Đức Lỗ, đã lại một lần nữa chui vào hành lang hư không.

Bố Thác được Địa Quỷ tộc, Thanh Quỷ tộc gửi gắm kỳ vọng cao, còn chưa kịp bày ra thủ đoạn cường đại, đã chạy trối chết như chó nhà có tang.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người lại đồng loạt tụ tập đến trên người Khương Chú Triết.

Khương Chú Triết phóng ra một chùm thần mang kia, huyết quang yêu dị trong mắt rõ ràng trở nên ảm đạm không ít.

Hắn tựa như cũng tiêu hao lượng lớn lực lượng máu.

Ở dưới mọi người nhìn chăm chú, Khương Chú Triết mỏi mệt cười cười, nói: “Ta chỉ có thể làm được như vậy”.

Nói xong, hắn hướng Cận Đào gật gật đầu, nói: “Các ngươi lưu lại tiếp tục đối phó Tà tộc, ta cần lập tức tìm chỗ khôi phục”.

Không nói thêm gì, Khương Chú Triết hóa thành một chùm huyết quang, nháy mắt biến mất khỏi trong tầm mắt mọi người.

Hầu như cùng lúc, Huyết Lệ bị Bố Thác lấy lực không gian giam cầm chợt giãy thoát trói buộc, đột nhiên có thể hoạt động.

Sau khi khôi phục hành động, hắn nhìn thoáng qua Tần Liệt, nói: “Ngươi đã an bài cường viện khác?”.

“Không sai”. Tần Liệt gật đầu.

“Bên này giao cho ngươi không thành vấn đề chứ?”. Huyết Lệ hỏi.

“Không thành vấn đề”. Ngữ khí Tần Liệt thoải mái.

“Kính nhờ”. Huyết Lệ gật gật đầu, không nói chuyện với người khác, bỗng hướng tới phương hướng Khương Chú Triết đuổi theo.