Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
“Lợi hại”. Tần Liệt thuận miệng khen một câu, nói: “Ta vừa bước vào Phá Toái cảnh”.
“Ngươi đồ biến thái!”. Đỗ Hướng Dương lại hung hăng đánh ở ngực hắn một quyền, hâm mộ nói: “Không hổ là gia hỏa có được máu Thần tộc”.
“Ai ở bên ngoài?”. Nhưng vào lúc này, thanh âm Vương Ân Triết, từ tòa cung điện to lớn nọ phía sau Đỗ Hướng Dương truyền đến.
Sắc mặt Đỗ Hướng Dương trầm xuống, hướng Tần Liệt nháy mắt ra dấu, ý bảo hắn tốt nhất trở về.
Hứa Nhiên thì là mỉm cười, đã dẫn đầu đi hướng trong điện, giương giọng nói: “Tịch Diệt tông Hứa Nhiên, đặc biệt đến bái kiến các vị đồng nghiệp Thiên Kiếm sơn!”.
“Yên tâm đi. Nay khác ngày xưa, ta không có việc gì”. Tần Liệt vô vỗ bả vai Đỗ Hướng Dương, cũng ngông nghênh đi hướng đại điện Thiên Kiếm sơn, quát: “Viêm Nhật đảo Tần Liệt, đến Thiên Kiếm sơn thương thảo với các vị việc lực kháng Tà tộc!”.
Trong điện, vẻ mặt năm đại Thiên Kiếm chấn động, phản ứng không giống nhau.
Lý Mục và Đoạn Thiên Kiếp chợt liếc một cái, trên mặt có một phần kinh dị, giống như cũng tò mò vì Tần Liệt đến.
Ba năm trước, hai người bọn họ đi chung với Tháp Đặc, nhìn theo Tần Liệt từ Chiêu Hồn đảo vượt giới rời khỏi.
Lúc ấy, thông qua giọng điệu Tháp Đặc, hai người biết thời điểm Tần Liệt trở về Bạo Loạn chi địa, phiền toái huyết mạch Thần tộc có thể giải quyết dễ dàng.
Ba năm sau, chín đại thế lực cấp Bạch Ngân của Bạo Loạn chi địa đã bị ba đại Quỷ tộc ép không thở nổi, chỉ sợ thật đúng là không thể đi quản máu Thần tộc trên người hắn.
Chỉ là, bọn họ vẫn cảm thấy kỳ quái, bởi vì đám người Vương Ân Triết không có hảo cảm với Tần Liệt, bọn họ không rõ Tần Liệt đột nhiên đến có thể hiệu quả ngược lại hay không.
Ngay dưới ánh mắt kinh dị của mọi người trong điện, Tần Liệt và Hứa Nhiên đi đến, lập tức liền hấp dẫn mọi người chú ý.
“Lý thúc! Đoạn thúc!”. Sau khi tiến vào, vẻ mặt Tần Liệt cũng chấn động, hơi khom người, lập tức hướng Lý Mục và Đoạn Thiên Kiếp hành lễ.
Lý Mục cười, khoát tay, ra hiệu hắn không cần khách khí.
Đoạn Thiên Kiếp hờ hững gật gật đầu.
“Hai vị tiền bối đã lâu không gặp”. Hắn lại hướng Yến Bạch Y cùng Lạc Nam thăm hỏi.
Yến Bạch Y và Lạc Nam cũng mỉm cười gật đầu.
Sau đó, hắn mới đưa tầm mắt dời tới trên người Vương Ân Triết, Nghiêm Đông cùng Tổ Tường, lưng ưỡn thẳng tắp, trong lời nói không có chút kính ý, thản nhiên nói: “Ba vị là ba đại Thiên Kiếm khác của Thiên Kiếm sơn nhỉ?”.
Hắn ở lúc đối đãi Lý Mục cùng Đoạn Thiên Kiếp, thái độ là khiêm tốn nhất, lúc đối đãi Lạc Nam cùng Yến Bạch Y, cũng là tràn ngập kính ý.
Nhưng, ở lúc đối đãi Vương Ân Triết, hắn ngay cả dối trá khách sáo tối thiểu của vãn bối đối với tiền bối cũng không có.
Sắc mặt ba người bọn Vương Ân Triết hầu như lập tức âm trầm xuống.
“Tần đảo chủ phải không?”. Nghiêm Đông cười lạnh một tiếng: “Mấy năm gần đây Viêm Nhật đảo phát triển nhanh chóng mãnh liệt, nghe nói đã có hai võ giả một tầng hồn đàn, thoạt nhìn thực lực rất không tệ. Thân là chủ nhân Viêm Nhật đảo, Tần đảo chủ hiện tại không tệ, ngay cả chúng ta những tiền bối này cũng không để vào mắt nữa?”.
“Ở Thiên Kiếm sơn, ai là người chủ sự đích thực?”. Tần Liệt đột nhiên hỏi.
“Năm đại Thiên Kiếm chúng ta đều là người chủ sự! Toàn bộ công việc trọng đại của Thiên Kiếm sơn, do năm người chúng ta bỏ phiếu quyết định, Tần đảo chủ đến vì việc gì?”. Sắc mặt Tổ Tường âm trầm, không kiên nhẫn nói: “Nếu là tới cầu viện, xin lỗi, Thiên Kiếm sơn chúng ta sẽ không vươn viện thủ đối với Viêm Nhật đảo các ngươi”.
Hắn cho rằng Tần Liệt tới đây là tìm kiếm trợ giúp.
“Cầu viện?”. Tần Liệt cười không nổi, lắc lắc đầu, nói: “Viêm Nhật đảo không cần hướng bất kỳ ai cầu viện!”.
“Rốt cuộc là việc gì?”. Lý Mục hỏi.
Trầm ngâm một chút, Tần Liệt nói: “Lý thúc, Đoạn thúc, còn có Yến tiền bối cùng Lạc tiền bối, ta hy vọng có thể nói chuyện riêng với năm người các ngươi”.
Mắt thấy ba người Vương Ân Triết, Nghiêm Đông, Tổ Tường vẫn có thành kiến với hắn, Tần Liệt ngay cả hứng thú cùng nói chuyện với bọn họ cũng không có, rất dứt khoát đem bọn họ bài xích bên ngoài.
“Việc của Thiên Kiếm sơn, một khi ba người chúng ta nhất trí ý kiến, nhất định phải chấp hành vô điều kiện”. Vương Ân Triết thản nhiên thị uy.
Tần Liệt sờ cằm, nhìn thoáng qua Hứa Nhiên chưa nói chuyện bên cạnh, nói: “Hứa thúc, ngươi nói ta nên cầu bọn họ, hay là bọn họ nên cầu ta?”.
Hứa Nhiên ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Ta cảm thấy không có bọn họ cũng không sao”.
“Hứa huynh! Lời này của ngươi có ý tứ gì?”. Sắc mặt Nghiêm Đông âm trầm.
Sắc mặt Hứa Nhiên lạnh nhạt, nói: “Chẳng lẽ các ngươi cho rằng thực lực Thiên Kiếm sơn, so với Vạn Thú sơn và Thiên Khí tông liên thủ còn mạnh hơn? Ngay cả Vạn Thú sơn cùng Thiên Khí tông ở dưới thế công của Thiên Quỷ tộc cũng đã tổn thất thảm trọng, chỉ có thể co đầu rụt cổ ở cấm địa tông môn không ra, các ngươi còn có thể thắng được Thiên Quỷ tộc hay sao?”.
“Chúng ta không thể thắng, chẳng lẽ các ngươi có thể?!”. Nghiêm Đông đỏ mặt lên.
Hứa Nhiên cười cười, nhìn về phía đám người Lý Mục Đoạn Thiên Kiếp, nói: “Nếu không, chúng ta ra ngoài bàn bạc?”.
“Được!”. Đoạn Thiên Kiếp gật gật đầu, dẫn đầu hướng ngoài điện bước đi, vừa đi vừa nói: “Ta là được Lý Mục mời đến, tâm tình ta nếu tốt, sẽ giúp Thiên Kiếm sơn các ngươi giết mấy tên tộc nhân Thiên Quỷ tộc. Ta nếu tâm tình không tốt, không chừng ta sẽ giết mấy người của Thiên Kiếm sơn”.
Hắn quay đầu nhìn ba người bọn Vương Ân Triết một cái.
Sắc mặt ba người bọn Vương Ân Triết khó coi, lại không dám lên tiếng, bởi vì bọn họ biết tính tình Đoạn Thiên Kiếp thối đòi mạng, không nói một lời sẽ lập tức đại khai sát giới, không kiêng kị gì.
Đối mặt loại điên nổi tiếng toàn bộ Bạo Loạn chi địa này, bọn họ sẽ nhẫn nại, không dám nhiều lời cái gì.
“Ra ngoài tán gẫu chút đi”. Lý Mục nhìn về phía Lạc Nam cùng Yến Bạch Y.
Hai người do dự một chút, cũng ở sau Đoạn Thiên Kiếp, hướng ngoài điện bước đi.
***
“Quả thực không đem chúng ta để vào mắt!”.
Sắc mặt Nghiêm Đông âm trầm, ở trong điện ánh mắt lóe lên, giống như đang cân nhắc kế sách ác độc nào đó.
Vẻ mặt Tổ Tường cũng không dễ coi: “Nếu không phải bọn họ lui tới chặt chẽ với Viêm Nhật đảo, lần này tộc nhân Thiên Quỷ tộc cũng sẽ không giữa đường rũ bỏ Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn, ngược lại công kích chúng ta”.
Bọn họ cho rằng Thiên Kiếm sơn sẽ bị Tà tộc nhằm vào, đều là bởi vì Lý Mục, Yến Bạch Y cùng Lạc Nam, là bọn họ đưa tới mầm tai vạ cho Thiên Kiếm sơn.
“Tịch Diệt tông trầm mặc ba năm, Hứa Nhiên vào lúc này đột nhiên đến, chưa chắc đã có chuyện tốt”. Vương Ân Triết nheo mắt, trầm ngâm một lát, lại nói: “Nam lão quái lúc ấy đã phát lời, sẽ không quản thế lực khác chết sống, lấy tính tình Nam lão quái, hắn sẽ không lật lọng, tuyệt đối không thể tốt bụng giúp chúng ta lực kháng Tà tộc. Cho dù là muốn giúp, Tịch Diệt tông nhất định cũng có yêu cầu khắc nghiệt, sẽ tuyệt đối không hỗ trợ không ràng buộc”.
Nghiêm Đông và Tổ Tường cũng tỏ vẻ đồng ý.