Linh Vực

Chương 897: Phong hồi lộ chuyển




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Trước khi Chu Tước cấp chín rời khỏi, muốn Ba Lôi Đặc sau khi trời tối, đem một chi tộc bộ Ám Ảnh tộc nọ đưa đến khu núi lửa nàng tu luyện, nếu là Ma Long nhất tộc không làm theo, bọn họ sẽ nghênh đón lửa giận của Cổ Thú tộc thiêu đốt.

“Chúng ta đi”.

Ba Lôi Đặc hít một hơi thật sâu, thịt béo cả người đều như là đang run lên, mang theo mấy con Ma Long cũng quay đầu rời khỏi.

Đám người Viên Văn Trì vội vàng đuổi theo.

U Nguyệt tộc U Phủ rời khỏi, Cổ Thú tộc cùng Hắc Ngục tộc cũng quay về tộc bộ, nay Viên gia và Ma Long nhất tộc vừa đi, người còn lại, cũng ở sau khi xác định Thái Âm điện không còn tồn tại, đều ôm tâm tư từ nơi này rút lui.

“Về Ám Ảnh tộc kia?”.

Trên đường trở về, Viên Văn Trì nhìn về phía Ba Lôi Đặc, châm chước dùng từ một chút, nói: “Chu Tước cấp chín, muốn chúng ta đem một chi tộc bộ Ám Ảnh tộc đó trục xuất về lãnh địa Cổ Thú tộc, hẳn là có thể trả nợ cũ”.

Năm đó, Ám Ảnh tộc mới tới Bạc La giới, từng phát sinh kịch chiến với Cổ Thú tộc.

Rất nhiều cường giả Ám Ảnh tộc, ở trong chiến đấu thảm thiết ngã xuống, tộc nhân tử vong rất nhiều.

Tương tự, tộc nhân Cổ Thú tộc, cũng có không ít chết trận.

Về sau, sau khi Ám Ảnh tộc ý thức được ở Bạc La giới không thể thu hoạch minh ma khí, tiêu hao mỗi một phần lực lượng, khôi phục lại đều sẽ gian nan vô cùng, mới dần dần từ chỗ Cổ Thú tộc rút lui.

Lúc ấy Cổ Thú tộc một đường đuổi đánh.

Chờ mãi tới khi tộc bộ Ám Ảnh tộc tiến vào lãnh địa của Ma Long nhất tộc, khi đó tộc lão Hư Không cảnh Ám Ảnh tộc còn chưa ngủ say, tìm Ba Lôi Đặc nói chuyện một phen, rốt cuộc được Ba Lôi Đặc cho phép.

Ám Ảnh tộc từ đó về sau nán lại ở lãnh địa Ma Long nhất tộc.

Khi đó, Cổ Thú tộc cũng tổn thất rất lớn, tên tộc lão Hư Không cảnh kia của Ám Ảnh tộc còn sống, hơn nữa có Ba Lôi Đặc gật đầu, Cổ Thú tộc cuối cùng không cam lòng lui về.

Ám Ảnh tộc cũng theo đó trở thành phụ thuộc Ma Long tộc.

Có thể nói, năm đó nếu không phải Ba Lôi Đặc gật đầu, Ám Ảnh tộc đã sớm bị Cổ Thú tộc đuổi giết đến chết.

“Những gia hỏa không biết xấu hổ Ám Ảnh tộc này, rõ ràng có câu kết với bên ngoài, còn có ý định lừa gạt chúng ta, bọn hắn bị chém giết sạch sẽ đáng đời”. Một con Ma Long dài vài trăm thước rít gào, kêu lên: “Đem bọn hắn đưa về Cổ Thú tộc bên kia, để cho Chu Tước cấp chín, còn có các lão già kia đem Ám Ảnh tộc diệt sạch cho xong”.

“Dù sao bọn hắn không có khả năng thật sự đi đến cùng một chỗ với chúng ta, không bằng... Cứ làm theo ý tứ Chu Tước cấp chín”. Viên Văn Trì khuyên bảo.

Hai cánh cửa bí cảnh bị phá, từ nay về sau, bọn họ sẽ mất đi sự trợ giúp của linh vực bên kia.

Viên gia không có cường giả Hư Không cảnh tọa trấn Bạc La giới, một khi Ma Long tộc và Cổ Thú tộc xảy ra xung đột kịch liệt, Viên gia có thể cung cấp trợ giúp rất có hạn.

Hắn lại biết Cổ Thú đạt tới cấp chín của Cổ Thú tộc, trừ Chu Tước, còn có ít nhất ba gia hỏa.

Hắn biết rõ, nếu thật xảy ra chiến đấu thảm thiết, không có Viên gia giúp đỡ tiếp, Ma Long nhất tộc rất khó thắng lợi.

Hắn cảm thấy lúc này nên nhẫn nại xuống.

“Ta sau khi trở về nghĩ lại cho kỹ”. Ba Lôi Đặc do dự.

***

Quanh Ám Ảnh tộc.

Một chiếc chiến xa trăng non tinh xảo đẹp đẽ, xông vào một cái hang đá ẩn nấp, rất nhiều tộc nhân U Nguyệt tộc, còn có một ít võ giả Thái Âm điện đều tụ tập lại đây.

U Vân, U Thiên Lan, còn có Lận Tiệp đều ở trong đó.

Người từ trong chiến xa đi ra, chính là U Phủ, tộc lão U Nguyệt tộc.

“Tộc lão, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta trước sau nghe được hai tiếng nổ vang kinh thiên động địa”. U Thiên Lan hỏi.

Rất nhiều tộc nhân U Nguyệt tộc, còn có võ giả Thái Âm điện, cũng đều nghi hoặc nhìn qua.

Sắc mặt U Phủ thâm trầm, hắn lấy ánh mắt phức tạp khó hiểu, nhìn Lận Tiệp một cái thật sâu: “Thái Dương cung bị phá hủy rồi”.

Mắt Lận Tiệp sáng ngời, chợt phấn chấn hẳn lên, vui vẻ nói: “Ai làm? Có phải Cự Nhân tộc hay không? Tộc nhân Viêm tộc, mấy năm nay xung đột với Cự Nhân tộc càng ngày càng kịch liệt, nhất định là Cự Nhân tộc nhịn không được động thủ nhỉ?”.

“Không, khẳng định không phải Cự Nhân tộc”. U Phủ lắc lắc đầu: “Chúng ta chưa thu được bất cứ tin tức nào về Cự Nhân tộc”.

“Vậy sẽ là ai?”. U Vân cũng mừng rỡ như điên: “Mặc kệ là ai! Thái Dương cung bị hủy đi, đối với U Nguyệt tộc chúng ta cùng Thái Âm điện mà nói, cũng là một cái tin tức tốt nhất!”.

“Về sau bất luận kẻ nào muốn ra vào linh vực, đều chỉ có thể dựa vào cánh cửa bí cảnh của Thái Âm điện chúng ta! Cái này sẽ làm thực lực Thái Âm điện chúng ta ở Bạc La giới tăng lên tới một cái tầng thứ cực cao!”. Lận Tiệp hưng phấn nói.

“Thái Âm điện... Cũng không còn tồn tại nữa”. U Phủ lại nói.

Lời vừa nói ra, U Vân, U Thiên Lan, Lận Tiệp, còn có rất nhiều võ giả U Nguyệt tộc cùng Thái Âm điện đều hoảng sợ biến sắc, ai cũng nhảy bật lên.

“Ai làm?!”.

“Vì sao sẽ như vậy?”.

“Thái Âm điện sao có thể cũng bị phá hủy?”.

Trên mặt toàn bộ võ giả U Nguyệt tộc, Thái Âm điện đều toát ra nét kinh sợ thật sâu, trong lòng áp lực khó chịu.

Bọn họ biết Thái Âm điện cùng Thái Dương cung nổ tung, sẽ dẫn tới thế cục Bạc La giới xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Hắc Ngục tộc Thái Lặc, ngàn năm qua luôn ẩn nhẫn, ngay cả chúng ta nhiều lần xâm nhập lãnh địa bọn họ, hắn cũng chỉ luôn nhượng bộ”. Ánh mắt U Phủ vô cùng ngưng trọng: “Nhưng vừa rồi, hắn ở nơi Thái Âm điện nổ tung, thiếu chút nữa đã động thủ với ta!”.

“Thái Lặc làm sao dám làm như vậy?”. Môi U Vân khẽ run.

Ở trong ấn tượng của nàng, Hắc Ngục tộc Thái Lặc làm rùa đen rút đầu nhiều năm, cũng không dám đáp lại U Nguyệt tộc bọn họ khiêu khích.

Nàng không ngờ được Thái Lặc sẽ đột nhiên trở nên vô cùng cường thế.

“Ngươi chỉ ba trăm tuổi, ngươi căn bản không biết trước khi chúng ta và Thái Âm điện kết thành huyết thân, tính tình Hắc Ngục tộc Thái Lặc ở Bạc La giới nóng nảy cỡ nào”. U Phủ thở dài một hơi: “Những năm gần đây, Thái Lặc sẽ khắc chế bản thân, một mặt là vì chúng ta đang mạnh lên, một mặt khác, thì là bởi vì phía sau chúng ta còn có Thái Âm điện cái hậu thuẫn này”.

Ngừng một chút, U Phủ nói: “Hiện tại chúng ta cũng không thể mượn dùng Thái Âm điện nữa”.

U Vân lập tức hiểu ra.

“Ta lúc trước nghe các ngươi nói, tiểu tử Nhân tộc tên là Diêu Thiên kia, có thể nắm giữ một cánh cửa bí cảnh khác?”. U Phủ đột nhiên hỏi.

Lận Tiệp nhẹ nhàng gật đầu: “Hắn là đột nhiên toát ra. Ở Thái Dương cung cùng Thái Âm điện bên kia, đều không có ghi chép mượn cánh cửa bí cảnh”.

“Bất luận dùng cách nào, chúng ta đều phải từ trên người hắn, đạt được thánh khí U Nguyệt tộc cùng vị trí cánh cửa bí cảnh!”. U Phủ hít sâu một hơi, lại nói: “Thái Dương cung sẽ không động thủ với Ám Ảnh tộc, bọn họ đã chết hết, chúng ta chỉ có thể tự mình đến”.

“Như vậy chờ sau khi trời tối chúng ta tự mình động thủ!”. U Vân quả quyết nói.

“Ta về trong tộc triệu tập nhân mã, các ngươi chuẩn bị cho tốt. Sau khi trời tối chúng ta sẽ xuống tay”. U Phủ vội vàng rời khỏi.

“Ngươi trở về chờ đi”.

***

Đằng Viễn mang theo Tần Liệt, né tránh cơ sở ngầm của Thái Âm điện cùng U Nguyệt tộc, đem Tần Liệt đưa mãi tới thôn xóm Ám Ảnh tộc sinh sống kia.

Chỗ sườn núi, cửa hang đá tộc nhân Ám Ảnh tộc ẩn nấp, bị lá cây thật dày che lấp, phòng ngừa ánh mặt trời xuyên thấu.

Đem Thái Dương cung và Thái Âm điện cùng nhau phá hủy, hơn nữa sau khi đột phá đến Phá Toái cảnh, một ban ngày của Bạc La giới, còn chưa đi đến cuối.

Một ngày của Bạc La giới, tương đương với mười hai ngày của linh vực, khá dài.

“Ngươi xác định Ma Long tộc sẽ đem Ám Ảnh tộc đưa đến phương vị cánh cửa bí cảnh?”. Tần Liệt hoài nghi nói.

Trên đường tới đây, Đằng Viễn biến mất một lát, sau khi trở về, liền nói với hắn Ám Ảnh tộc sẽ bị Ma Long nhất tộc trục xuất đến cánh cửa bí cảnh hắn tới đây, hơn nữa toàn bộ tộc nhân Cổ Thú tộc, cũng sẽ không ngăn cản hắn và Ám Ảnh tộc rời khỏi.

Nói cách khác, hắn sẽ không lo lắng tộc nhân Cổ Thú tộc, đem tộc nhân Ám Ảnh tộc đánh chết sạch sẽ.

Cái này là Đằng Viễn đồng ý đối với hắn.

“Yên tâm đi, ở sau khi ngươi đem cánh cửa bí cảnh của Thái Âm điện cùng Thái Dương cung phá vỡ, thế cục Bạc La giới sẽ xảy ra biến hóa kinh thiên”. Trong mắt Đằng Viễn hiện lên một chùm hàn quang lạnh lẽo: “Sau một trăm năm mươi năm, các đại chủng tộc thế lực của Bạc La giới sẽ một lần nữa tẩy bài, ở trước khi Thái Dương cung và Thái Âm điện tới xây dựng lại cánh cửa bí cảnh, Bạc La giới sẽ xảy ra rung chuyển kịch liệt”.

Sắc mặt Tần Liệt khẽ thay đổi.

“Không quan hệ với ngươi. Tất cả thuận lợi mà nói, ban đêm của Bạc La giới này, ngươi hẳn là có thể trở về linh vực cùng tộc nhân Ám Ảnh tộc”. Đằng Viễn thản nhiên nói.

“Ta về sau còn có thể tới đây không?”. Tần Liệt hỏi.

“Vì sao còn muốn trở về?”. Đằng Viễn khó hiểu nói.

“Hoàn cảnh tàn khốc của Bạc La giới rất thích hợp ta tu luyện, đối với huyết mạch, linh quyết, còn có lực lượng của ta tăng lên phi thường có trợ giúp”. Tần Liệt trầm ngâm một chút, lại nói: “Một cánh cửa bí cảnh kia nằm ở Cổ Thú tộc, nếu có thể bảo trì thẳng đường, ta có thể thành lập thông đạo mậu dịch với Cổ Thú tộc các ngươi, đưa tới cho các ngươi tài liệu tiến giai phong phú đa dạng. Ta biết, Bạc La giới tuy cũng có một bộ phận linh tài hiếm lạ, nhưng tuyệt đối không như linh vực cái gì cần có cũng có, các ngươi nhất định cần từ bên ngoài thu hoạch đồ vật”.

Lúc này, hắn đã đoán ra Đằng Viễn chính là nhân vật quan trọng của Cổ Thú tộc, cho nên bắt đầu tính toán cho sau này.

Nay, Bạc La giới chỉ còn lại có một cánh cửa bí cảnh cuối cùng thiết lập ở Cổ Thú tộc, một cánh cửa bí cảnh này chưa bị phá hỏng, có thể nắm giữ ở trong tay hắn cùng Cổ Thú tộc, đối với hai bên đều có lợi.

“Việc này... Về sau nói sau, ta cũng cần thương nghị với những người khác”. Đằng Viễn rõ ràng đã động lòng.

Viêm tộc, U Nguyệt tộc, Tu La tộc, Ma Long tộc, các chi nhánh đại tộc về sau di chuyển đến Bạc La giới, trước kia luôn sinh sống ở dưới bóng ma của Cổ Thú tộc, Cự Nhân tộc, Hắc Ngục tộc.

Bọn họ chính là thông qua cưới hỏi với các thế lực lớn của Nhân tộc, từ linh vực thu hoạch rất nhiều tài liệu tu luyện Bạc La giới không có, mới từng chút một quật khởi, chậm rãi cường đại lên.

Đằng Viễn rất rõ, Cổ Thú tộc bọn họ, Cự Nhân tộc, còn có Hắc Ngục tộc, cũng cần lượng lớn linh tài tu luyện tiến giai khan hiếm.

Bạc La giới chỉ là một tiểu giới, không thể cung cấp toàn bộ linh tài bọn họ thiếu, nếu có thể thông qua Tần Liệt liên thông với linh vực, thành lập lên mậu dịch lui tới, đối với thực lực ba đại chủng tộc bọn họ tăng lên sẽ phi thường có lợi.

Nhất là, sau một trăm năm mươi năm, Bạc La giới lại định sẵn sẽ rung chuyển bất an.

“Các ngươi thương thảo một chút đi, ta chỉ là tiến hành mậu dịch với các ngươi, sẽ không muốn đánh cắp huyết mạch của các ngươi, cái này đối với chúng ta đều có lợi”. Tần Liệt lại nói: “Hơn nữa ta thực lực yếu kém, không uy hiếp đến các ngươi. Cuối cùng, cánh cửa bí cảnh này thiết lập ở Bạc La giới, cũng có thể do các ngươi nắm giữ, các ngươi nếu cảm thấy về sau có thể xuất hiện hung hiểm, các ngươi tùy thời phá hủy là được rồi”.

“Ta sẽ nghiêm túc thảo luận với bọn họ đề nghị của ngươi”. Đằng Viễn tỏ thái độ.

***

Trong hang đá u ám.

Ngải Địch, Vưu Lị Á, còn có mười mấy tộc lão Ám Ảnh tộc, đem rất nhiều tộc nhân kêu gọi tới.

Hang đá vốn rất rộng rãi, sau khi chứa gần ngàn tộc nhân, tỏ ra rất chen chúc.

Hai người Ngải Địch và Vưu Lị Á đứng ở trên đài cao trong hang, nhìn các gương mặt trẻ tuổi phía dưới, lời muốn nói nghẹn ở yết hầu, như thế nào cũng nói không nên lời.

Các tộc nhân Ám Ảnh tộc bên dưới sắc mặt u ám, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng bất lực.

Không cần Ngải Địch nhiều lời, bọn họ cũng biết bọn họ sẽ gặp phải cái gì, biết một chi tộc bộ này của bọn họ chỉ sợ sẽ ở hôm nay đi đến điểm cuối.

Mất đi Ma Long nhất tộc che chở, lại cùng lúc đắc tội Thái Dương cung và Thái Âm điện, bọn họ dựa vào cái gì ở Bạc La giới tiếp tục sinh tồn?

Bọn họ đã không nhìn thấy một chút hy vọng nào.

“Có thể không cần ta nhiều lời, mọi người cũng biết tình huống rồi, không có gì ngoài ý muốn mà nói, trước khi trời tối một lượt thế công mới của Thái Dương cung sẽ đến”. Sau một hồi, Ngải Địch nhẹ nhàng thở dài, nói: “Lần này Thái Dương cung nhất định sẽ phái Hư Không cảnh, bởi vì bọn họ không biết Ma Long nhất tộc đã vứt bỏ chúng ta, bọn họ sẽ đem Ma Long nhất tộc cũng tính toán ở trong”.

“Chúng ta không đường có thể trốn”. Vưu Lị Á bổ sung.

Trong hang đá thật lớn, một mảng tĩnh mịch, trên các khuôn mặt non nớt, giống như lượn lờ nét tro tàn.

“Mọi người có lời gì muốn nói với người bên cạnh, thì thừa dịp hiện tại đi”. Ngải Địch bỗng nhiên bất lực nhắm mắt lại.

Hắn phát hiện hắn không thể nói tiếp gì nữa.

“Thực... Một chút hy vọng cũng không có sao?”. Một cô gái Ám Ảnh tộc thoạt nhìn chỉ mười lăm mười sáu tuổi, thanh âm nghẹn ngào, sợ hãi nói: “Ta còn chưa từng đi linh vực, chưa từng về đất tổ U Minh giới. Ta, ta thực không muốn chết”.

Từng tiếng khóc trầm thấp, từ chỗ các tộc nhân Ám Ảnh tộc trẻ tuổi ở bên ngoài truyền đến, ở sau khi ý thức được sắp bị diệt tộc, bọn họ không thể tiếp tục ra vẻ kiên cường nữa.

Rất nhiều tộc lão Ám Ảnh tộc, lúc này, hốc mắt cũng ướt, cảm thấy thẹn với tổ tiên, chưa thể bảo hộ thật tốt các tộc nhân trẻ tuổi này.

“Tộc, tộc lão!”.

Nhưng vào lúc này, võ giả Ám Ảnh tộc quản lý cửa hang vội vã lao vào.

Từng ánh mắt kinh nghi bất định, cùng nhau phóng đến trên thân người này, rất nhiều ánh mắt tràn ngập sợ hãi.

“Có phải người của Thái Dương cung tới đây hay không?”. Ngải Địch dò hỏi.

“Không phải”. Võ giả Ám Ảnh tộc trẻ tuổi này vội vàng lắc đầu, kêu lên: “Là Diêu Thiên!”.

Hắn cũng không biết tên thật của Tần Liệt.