Linh Vực

Chương 809: Hồn đàn thôn phệ giả!




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Bọn họ đột nhiên cảm thấy phiền lòng buồn bực, giống như sắp có chuyện đáng sợ, ứng nghiệm ở trên người bọn họ.

Đây là dự cảm thần kỳ hồn đàn cường giả mới có.

Trong mắt Tần Liệt, dị quang lóe ra vài lần, đột nhiên nhìn chằm chằm hồn đàn thủy tinh hồng của Sở Diệu Đan.

Rất nhiều nhân vật thông minh, sau khi phát hiện không thể đem sáu cái Hư Hồn chi linh điều tra ra, đều đem lực chú ý đặt ở trên người hắn.

Bọn họ chú ý tới nơi tầm mắt Tần Liệt hướng đến.

Vì thế, từng chùm ánh mắt, theo tầm mắt Tần Liệt, đồng loạt ngưng tụ đến hồn đàn thủy tinh hồng của Sở Diệu Đan.

Trong một tầng hồn đàn thủy tinh hồng, hai cái bóng mơ hồ mông lung, lặng yên hiện ra.

Cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện đó là một con thú nhỏ màu vàng, cùng một con rắn nhỏ màu bạc sáng.

“Đó là...”. Miêu Dương Hú dẫn đầu hét lên.

“A!”.

Sở Diệu Đan đột nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi sợ hãi đến mức tận cùng.

Vừa kêu sợ hãi, ả vừa hội tụ toàn bộ lực lượng linh hồn, chỉ thấy trong hồn đàn thủy tinh hồng của ả, có các đám linh hồn u ảnh cựa quậy, thế muốn bắt giữ hai ngoại tộc xâm nhập kia.

Ả đã nhận ra, hai ngoại tộc đó, chính là sinh mệnh thể kỳ dị lúc trước hiện lên ở bên cạnh Tần Liệt.

“Cái gì vậy”.

Hầu như cùng lúc, ở trong hai tầng phong bạo hồn đàn của Văn Tân, cũng hiện ra bốn cái bóng mơ hồ.

Bóng tối dần dần biến ảo, nhanh chóng ngưng hình, hóa thành một người cây nho nhỏ, một con Hỏa Kỳ Lân bỏ túi, một con Xuyên Sơn giáp còn nhỏ, thêm một con Lôi Tinh thú.

Đây là bốn Hư Hồn chi linh khác.

“Rắc! Rắc!”.

Tiếng nhai nuốt như cắn thịt gặm xương, từ hồn đàn của Sở Diệu Đan cùng Văn Tân truyền đến, dọa hai người sợ hãi dựng tóc gáy.

Bọn họ sợ hãi phát hiện, hồn đàn bọn họ hao phí vô số thiên tài địa bảo, lấy máu thịt đúc thai nghén, lấy linh hồn ý niệm tẩm bổ, ngày ngày đêm đêm khổ luyện mà thành, đang bị Hư Hồn chi linh xâm nhập ăn.

“Không! Không được!”.

Sở Diệu Đan như bị tâm thần thét chói tai, giờ phút này, nàng không có nhiều tinh lực hơn lấy ‘Thiên Huyễn Bảo Kỳ’ vây khốn Huyết Lệ.

Các lá cờ gấm phần phật bay, mất đi linh lực cuồn cuộn không dứt duy trì, hơn nữa không có linh hồn ý niệm điều khiển, khiến cho thế giới hư ảo xây dựng ra bên trên lập tức sụp đổ.

Huyết Lệ ở thiên địa hư ảo đó giãy giụa, còn có rồng xương màu máu dưới thân, nháy mắt lao vọt ra.

Bên kia, các bạo phong sát linh từ trong phong bạo hồn đàn của Văn Tân bay ra, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên hóa thành tro bụi.

Sở Diệu Đan và Văn Tân đều hoảng sợ nhìn về phía hồn đàn của mình, nhìn về phía sinh mệnh thể kỳ dị xâm nhập bên trong, nghĩ hết mọi cách ý đồ đem Hư Hồn chi linh đánh giết.

Linh hồn ý thức của bọn họ, ở trong hồn đàn của mình vốn nên ở địa vị chúa tể tuyệt đối, nhưng giờ phút này lại bó tay bó chân khắp nơi.

Hư Hồn chi linh sau khi xâm nhập, linh hồn ý niệm bọn họ chuyển động ngưng trệ, đủ loại linh quyết linh kỹ siêu cường phải dựa vào hồn đàn mới có thể bùng nổ, đều mất đi hiệu lực.

Một loại cảm giác đáng sợ hồn đàn sẽ chia lìa với bản thân, sắp dần dần thoát khỏi bọn họ, từ sâu trong tâm linh bọn họ toát ra.

Bọn họ chưa từng có một khắc so với hiện nay còn sợ hãi hơn.

Hồn đàn, là căn bản của võ giả Bất Diệt cảnh, là ngọn nguồn sinh mệnh cùng linh hồn, là lực lượng trung tâm của một võ giả cường đại.

Hồn đàn bị hủy, so với thân thể bị thương nặng, nghiêm trọng hơn không chỉ gấp mười!

Lúc này, sáu Hư Hồn chi linh, ngay tại trong hồn đàn bọn họ, đang cắn ăn ngũ hành chi tinh bọn họ xây dựng hồn đàn thiên tân vạn khổ rèn luyện.

Đại đa số hồn đàn xây dựng, đều không rời khỏi Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành tài liệu, sáu Hư Hồn chi linh nhằm vào, chính là ngũ hành tinh hoa Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Lôi tồn tại trong hồn đàn.

Bọn nó lấy nuốt ăn linh tài chỉ một thuộc tính mà sống.

Hồn đàn của Sở Diệu Đan cùng Văn Tân, ở lúc xây dựng, cũng trộn vào linh tài Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ cùng Lôi thuộc tính, những linh tài khan hiếm đó đã sớm biến thành một bộ phận hồn đàn của bọn họ.

Lúc những ngũ hành tinh hoa đó bị cắn ăn, cái này ý nghĩa hồn đàn trong khoảnh khắc bị phá hủy, cái này tương đương lập tức làm bọn họ bị thương.

Nếu Tu La tộc Hắc Tư Đặc ở đây, nhìn thấy sáu Hư Hồn chi linh thành công tiến hóa một cấp, lấy tu vi ba tầng hồn đàn của hắn, cũng tuyệt không dám đem hồn đàn từ thức hải đưa ra.

Có rất ít người biết, Hư Hồn chi linh còn có ác danh ‘kẻ cắn nuốt hồn đàn’.

Mặc dù là ở thời đại thái cổ, cường giả đột phá đến Bất Diệt cảnh, thành công xây dựng ra hồn đàn, cũng tuyệt không dám ở lúc có mặt Hư Hồn chi linh, không biết sống chết đem hồn đàn từ thức hải đưa ra.

Hồn đàn chỉ cần còn ở thức hải của võ giả, có các tầng linh hồn ý thức bao bọc, mặc dù là Hư Hồn chi linh có ác danh ‘kẻ cắn nuốt hồn đàn’, cũng không thể dễ dàng xâm nhập, không thể đi nuốt ăn hồn đàn.

Nhưng, chỉ cần đem hồn đàn lộ ra, không có phòng hộ kết giới tầng ngoài của thức hải, đối với Hư Hồn chi linh mà nói, chính là ở trạng thái không bố trí phòng vệ.

Mặc dù là Hư Hồn chi linh vừa mới tiến hóa đến cấp sáu, đối với loại hồn đàn hoàn toàn không bố trí phòng vệ này, cũng có thể rất dễ dàng tiến vào.

Huống chi, Văn Tân và Sở Diệu Đan hai người, căn bản là không biết chỗ đáng sợ của Hư Hồn chi linh sinh linh có ác danh ‘kẻ cắn nuốt hồn đàn’ này.

Điều này làm bọn họ tuy theo bản năng ý thức được không ổn, nhưng chưa kịp thời thu hồi hồn đàn, cũng chưa sử dụng đủ loại linh lực kết giới phòng hộ hồn đàn.

Nháy mắt Hư Hồn chi linh xâm nhập hồn đàn hai người, liền lấy loại thiên phú chỉ sinh linh này có, hỗn loạn lực khống chế của bọn họ đối với hồn đàn, cũng ở lúc nuốt ăn ngũ hành chi tinh, liền phá hủy hồn đàn.

Cũng khiến đủ loại thủ đoạn kỳ hiệu Văn Tân và Sở Diệu Đan phải dựa vào hồn đàn mới có thể phát huy đều mất đi hiệu lực.

“Thu hồi hồn đàn! Mau thu hồi hồn đàn!”.

Huyễn Ma tông bên kia, Sư Tú Linh nhìn ra không ổn, dùng sức lực ồn ào hẳn lên.

Văn Tân và Sở Diệu Đan hai người, rốt cuộc phản ứng lại, liều mạng điều khiển hồn đàn, kéo về phía trong thức hải.

Hai tòa hồn đàn trôi dạt, chậm rãi, từng chút một hướng mi tâm bọn họ bay đi.

“Huyết đại ca! Công kích bọn họ!”. Mạc Tuấn rít gào.

Huyết Lệ cưỡi rồng xương màu máu giãy thoát thiên địa hư ảo trong ‘Thiên Huyễn Bảo Kỳ’, giao chiến đến nay, vẫn chưa đem hồn đàn đưa ra khỏi thức hải.

Tòa hồn đàn bảy tầng đó, hắn đến nay cũng chỉ có thể vận dụng một tầng lực lượng phía dưới cùng, còn khó có thể lay động cả tòa hồn đàn, cho nên không thể học Sở Diệu Đan cùng Văn Tân, đưa hồn đàn ra chiến đấu.

Cái này cũng làm sáu Hư Hồn chi linh trực tiếp xem nhẹ hắn.

Nếu không, bảy tầng hồn đàn của hắn, sẽ làm sáu Hư Hồn chi linh điên cuồng, sẽ làm bọn nó lập tức dời đi mục tiêu đến trên người hắn.

“Huyết Chi Cấm Hồn thuật!”.

Từng quầng huyết khí từ trên người Huyết Lệ trôi dạt ra, hình thành một loại lực lượng phong tỏa khổng lồ dẫn dắt máu tươi, giam cầm linh hồn.

Huyết quang mênh mông như một tấm màn máu tươi đầm đìa khổng lồ chụp xuống.

Linh hồn ý niệm Văn Tân và Sở Diệu Đan điều khiển hồn đàn, bị tấm màn màu máu khổng lồ đó chụp xuống, như bị vô số cánh tay máu bắt lấy, hành động trở nên cực kỳ khó khăn.

Sáu cái Hư Hồn chi linh thì nhân cơ hội tiếp tục nuốt ăn ngũ hành chi tinh trong hồn đàn của bọn họ.

Văn Tân và Sở Diệu Đan hai người, mắt thấy hồn đàn hao phí vô số tâm huyết rèn luyện, có chỗ thiếu hụt càng lúc càng lớn, sốt ruột quả thực trợn mắt muốn nứt, thiếu chút nữa bất chấp tất cả liều mạng với Huyết Lệ Tần Liệt.

Đáng tiếc, sáu Hư Hồn chi linh tồn tại, luôn như một thanh kiếm sắc đầm đìa máu để ở trên cổ bọn họ.

Lúc nào cũng có thể lấy mạng bọn họ.

Bọn họ cho dù nghẹn khuất nữa, không cam lòng nữa, phẫn nộ nữa, cũng chỉ có thể ở lúc này lựa chọn tạm lánh mũi nhọn.

“Huyết Lệ! Tần Liệt! Ta và các ngươi không đội trời chung! Chỉ cần Văn Tân ta còn sống một ngày, ta tất sẽ dốc hết toàn bộ giết chết các ngươi! Một lần sau, cho dù là mặt mũi của Nam Chính Thiên, ta cũng sẽ không cho!”.

Văn Tân phun ra một ngụm máu tươi, từ trong hồn đàn bay ra một đám bạo phong sát linh, những sát linh đó thuộc loại ngưng luyện ra, đã xoay tròn cuồng bạo, nổ thành vô số lưỡi dao gió.

Lưỡi dao gió gào thét, đem tấm màn màu máu khổng lồ trên trời xé thành phấn, làm ‘Huyết Chi Cấm Hồn thuật’ của Huyết Lệ không thể hiệu quả.

Cùng lúc, Văn Tân và Sở Diệu Đan đem hết toàn lực điều khiển linh hồn, rốt cuộc vừa vặn đem hồn đàn thu vào mi tâm.

Sáu Hư Hồn chi linh, ở nháy mắt trước khi hai tòa hồn đàn kia tiến vào thức hải bọn họ, đồng loạt biến mất không thấy.

“Toàn bộ môn nhân Huyễn Ma tông lập tức rút lui!”.

Vừa thu lại hồn đàn, Văn Tân liền hóa thành một cơn gió xám xịt, đánh tiếng kêu gọi, liền hướng tới phương hướng Huyễn Ma tông lao đi.

“Về tông môn trước!”.

Sở Diệu Đan theo sát sau đó, sau khi thu hồi hồn đàn, cũng không dám tiếp tục lưu lại, vội vã rời khỏi tương tự.

Bọn họ thậm chí không bảo hộ Sư Tú Linh, Văn Hà những người đó lui lại có trật tự.

Văn Tân, Sở Diệu Đan chợt lóe, toàn bộ kẻ đến xâm phạm của Huyễn Ma tông, trụ cột tinh thần nháy mắt sụp đổ.

“Rút về tông môn!”.

Toàn bộ môn nhân Huyễn Ma tông đưa tin lẫn nhau, lớn tiếng kêu la, đều vội khống chế chiến xa, từng chiếc chiến hạm, vội vội vàng vàng từ hải đảo này của Phan gia thoát đi.

“Huyết đại ca! Đằng Minh đã chết!”. Trong mắt Mạc Tuấn ngọn lửa ngập trời.

Huyết Lệ ầm ầm chấn động, ngay sau đó cũng nổi giận, cưỡi rồng xương màu máu một đường rít gào bay vọt ra.

“Văn Tân! Ngươi đừng hòng dễ dàng rời khỏi như vậy!”.

Hắn vận đủ sức, đem hết toàn lực hướng tới phương hướng Văn Tân xung phong, thế muốn tạo thành cho Văn Tân thương tổn lớn hơn nữa.

Lúc này, hai tầng hồn đàn của Văn Tân bị Hư Hồn chi linh cắn ăn ngũ hành chi tinh, rõ ràng bị thương nặng, trạng thái chiến đấu cực kỳ thấp.

Lúc trước phá vỡ ‘Huyết Chi Cấm Hồn thuật’, hắn lại cường hành vận chuyển lực lượng hồn đàn, làm hắn thương càng thêm thương.

Bởi vậy, Huyết Lệ vốn không phải đối thủ của hắn, xem chuẩn thời cơ, sinh ra tự tin, cho rằng có thể thừa dịp Văn Tân bị thương, cho hắn dính đòn lớn hơn nữa.

Cho nên Huyết Lệ không chút quay đầu lao qua.

“Giết! Giết cho ta! Giết sạch bọn chúng!”.

Mạc Tuấn kêu lên hung ác, cùng Hồng Bác Văn, Mông Phụng, còn có Biện Thao bọn Huyết Sát thập lão sống sót, rất nhiều võ giả Huyết Sát tông, thi triển ra đủ loại thủ đoạn, đuổi giết người Huyễn Ma tông bỏ chạy khắp trời.

“Đuổi giết tiếp”.

Ngồi một chiếc Thủy Tinh chiến xa, Tần Liệt lơ lửng cao cao trên mặt biển, lấy linh hồn ý thức đưa tin tám thi thể thần.

Thi thể thần cháy hết Liệt Diễm thần hỏa, nếu tiếp tục so đấu với Văn Tân hai tầng hồn đàn, tất nhiên không có khả năng thắng lợi.

Chẳng qua, chỉ là đuổi giết những kẻ bỏ chạy của Huyễn Ma tông, đối với tám thi thể thần mà nói, thì không có bất cứ khó khăn gì.

Sau khi thu được linh hồn ý niệm Tần Liệt đưa tin, tám thi thể thần phân tán ra, theo gió vượt sóng, như tám người khổng lồ chống trời, đem mấy chiếc phi hành linh khí cỡ lớn của Huyễn Ma tông, cứng rắn từ trên trời túm xuống.

Rất rất nhiều Thủy Tinh chiến xa, xe kéo lớn, linh cầm, ở dưới bàn tay khổng lồ của bọn họ đánh ra, cũng ùn ùn nổ tung.

Từng chiếc chiến xa nổ tung giữa không trung, hóa thành mảnh tinh thể cùng đá vụn, còn có xương thịt vỡ vụn.

Mất đi Văn Tân và Sở Diệu Đan tọa trấn, những môn nhân Huyễn Ma tông bỏ chạy, căn bản không có sức phản kháng, bị thi thể thần giết chóc từng mảng lớn.

Tần Liệt thờ ơ lạnh nhạt.

Sáu Hư Hồn chi linh, từ trong hồn đàn của Văn Tân, Sở Diệu Đan, sau khi cắn nuốt ngũ hành chi tinh, hưng phấn trở về bên cạnh hắn.

“Y nha! Y nha y nha...”.

Bọn nó cao hưng phấn chấn khoa tay múa chân, hướng Tần Liệt kể ra bọn nó vui mừng sau khi tiến giai, còn có mỹ vị hồn đàn hai người đó.

Lần này Tần Liệt có thể rõ ràng hiểu biết ngôn ngữ kỳ dị của bọn nó.

“Sau khi tiến hóa đến cấp sáu, có thể cắn nuốt ngũ hành chi tinh trong hồn đàn? Chỉ cần sinh linh có được hồn đàn, sơ ý đem hồn đàn từ thức hải phóng ra, đều sẽ biến thành con mồi của các ngươi? Biến thành thức ăn ngon có thể giúp các ngươi tiến hóa?”.

“Chờ sau khi các ngươi đủ mạnh, tiến hóa đến cấp bảy, cấp tám, những người đó chỉ cần bị các ngươi chui vào hồn đàn, liền đừng hòng đem hồn đàn một lần nữa thu hồi thức hải?”.

“Các ngươi... Sẽ đem ngũ hành chi tinh đối ứng các ngươi, còn có linh tài Lôi thuộc tính, từ trong hồn đàn bọn họ nuốt ăn sạch sẽ?”.

“Đợi các ngươi tiến hóa đến cấp chín, các ngươi liền có được năng lực cường hành chui vào thức hải sinh linh cấp cao, xông vào hồn đàn của bọn họ?”.

“Tiến hóa đến về sau, các ngươi chủ yếu lấy nuốt ăn hồn đàn mà sống? Tài liệu tinh thuần trong hồn đàn, mới là nguồn suối năng lượng các ngươi liên tục tiến hóa?”.

“...”.

Tần Liệt yên lặng nghe sáu Hư Hồn chi linh kiêu ngạo mà miêu tả năng lực của bọn nó.

Đột phá đến cấp sáu, liên hệ giữa hắn cùng sáu Hư Hồn chi linh trở nên càng thêm chặt chẽ, hắn bắt đầu có thể nghe ngôn ngữ bọn nó, biết bọn nó nghĩ gì.

Cũng rốt cuộc dần dần hiểu rõ được chỗ khủng bố của Hư Hồn chi linh.

Lúc sáu Hư Hồn chi linh này đem một ít năng lực trước mắt của bọn nó, còn có năng lực mới tương lai sẽ diễn sinh mà thành, nhất nhất nói rõ ràng, Tần Liệt đốt nhiên trầm mặc.

Hắn trầm mặc rất lâu.

Hắn rốt cuộc hiểu, năm đó, Tu La tộc Hắc Tư Đặc vì sao coi trọng Hư Hồn chi linh như vậy, vì sao sẽ khẩn trương cùng coi trọng như thế.