Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Thiên Diệt đại lục Địa Quỷ tộc, còn có Thanh Quỷ tộc công kích Huyễn Ma tông, ngược lại động tác lớn dần.
Thiên Diệt đại lục bên kia, ba đại gia tộc liên thủ, cộng thêm Hắc Vu giáo ủng hộ, chiến đấu với Địa Quỷ tộc chiếm chút thượng phong.
Huyễn Ma tông bên kia, một mình đối mặt Thanh Quỷ tộc xâm nhập, rõ ràng tỏ ra cố hết sức.
Tịch Diệt tông, Thiên Kiếm sơn, Vạn Thú sơn cùng Thiên Khí tông, bởi vì lúc chiến một trận ở Tam Lăng đại lục, tổn thất khá nghiêm trọng, hơn nữa có hồn đàn cường giả bị thương nặng, cho nên cũng không đi giúp Huyễn Ma tông.
Trên thực tế, một trận chiến lần trước, ba đại Quỷ tộc cũng chết và bị thương thảm trọng, Thanh Quỷ tộc tiến công Huyễn Ma tông cũng không có quá nhiều nhân vật lợi hại.
Bốn phương cảm thấy Huyễn Ma tông có năng lực một mình đối mặt Thanh Quỷ tộc, cũng muốn mau chóng khôi phục thực lực, qua đoạn thời gian huyết chiến với chủ lực của ba Quỷ tộc, cho nên bốn phương cũng chưa sốt ruột ra tay.
“Ta nhận được tin tức, Vũ Lăng Vi sẽ ở sau khi đánh lui Thanh Quỷ tộc, chủ động từ trên vị tông chủ lui xuống. Văn Tân, sẽ thuận nước đẩy thuyền tiếp nhận vị trí của nàng, trở thành tân nhậm tông chủ của Huyễn Ma tông”. Trầm Nguyệt nét mặt thong dong, nhẹ giọng giải thích: “Văn Tân luôn muốn đem Huyết Sát tông nhét vào dưới trướng, để Huyết Sát tông biến thành một thế lực cấp Xích Đồng cấp dưới của bọn họ, rất bất mãn Vũ Lăng Vi chiếu cố đặc thù đối với Huyết Sát tông”.
“Ở lúc hắn sắp cầm quyền, hắn rõ ràng muốn thông qua Huyết Sát tông lập uy, còn muốn đạt được các Luyện Khí sư của Hôi đảo”.
“Hắn đây là tạo thế cho bản thân”.
“Tạo thế? Ở lúc Thanh Quỷ tộc xâm nhập tạo thế?”. Hứa Nhiên lắc lắc đầu, sắc mặt cổ quái: “Cùng Vạn Thú sơn, Thiên Kiếm sơn, Hắc Vu giáo cùng Thiên Khí tông so sánh. Huyễn Ma tông vốn là hơi yếu hơn một chút, đã như vậy rồi, nội bộ bọn họ còn mâu thuẫn trùng trùng, xem ra Huyễn Ma tông thế tất phải xuống dốc. Văn Tân này một lòng muốn lên ngôi, lại không để ý tới đại cục, có hắn ở Huyễn Ma tông, ta thấy Hắc Vu giáo sớm muộn gì sẽ đem bọn họ đuổi khỏi Thiên Lục đại lục”.
“Tần Liệt cũng ở Viêm Nhật đảo”. Trầm Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở.
“Trầm lão, ngươi thấy thế nào?”. Hứa Nhiên hỏi.
“Tiểu Nguyệt, ngươi bảo người thông báo Tần Liệt, cứ nói chúng ta sẽ ở quanh Thiên Tịch đại lục, nhường ra một khối địa giới so với Xích Lan đại lục hơi nhỏ hơn một chút, để Viêm Nhật đảo hắn cùng Huyết Sát tông vào ở”. Trầm Khôi khẽ vuốt chòm râu, cười rất giảo hoạt: “Viêm Nhật đảo nếu tới đây, chúng ta sẽ lập tức kết minh, hơn nữa sẽ tuyên bố thiên hạ!”.
“Huyết Sát tông thì sao?”. Trầm Nguyệt lại hỏi.
“Huyết Sát tông không có Luyện Khí sư trình độ cao siêu, cũng không có giao tình thâm hậu với Tịch Diệt tông chúng ta, ta thấy... Bọn họ thì thôi”. Trầm Khôi nheo mắt: “Đối với chúng ta mà nói, Tần Liệt, còn có các Luyện Khí sư kia của hắn mới cực kỳ quan trọng”.
“Hứa thúc thúc?”.
“Nghe gia gia ngươi không sai đâu”.
“Được rồi”.
***
“Tần Liệt, có người của Tịch Diệt tông đưa tin cho ta. Nói chỉ cần chúng ta từ nơi này rút đi, bọn họ sẽ an bài một lục địa cùng Xích Lan đại lục không khác lắm cho chúng ta, hơn nữa lập tức kết minh với chúng ta”. Tống Đình Ngọc nhẹ giọng nói.
Lúc này, Huyết Lệ, còn có người của Huyết Sát tông, đã trở về chuẩn bị chiến đấu.
Lang Tà trên Huyết đảo, cũng đang câu thông với Hôi đảo, bảo bọn họ luyện chế ra thêm một ít linh giáp.
Tần Liệt, ngay tại Huyết đảo tám cái thi thể thần nơi này ngồi ngay ngắn, một ngày im lặng không nói, không biết nghĩ những gì.
“Không cần đáp tin, Huyễn Ma tông không công phá được Lạc Nhật quần đảo. Hơn nữa, ta dám khẳng định trận này qua đi, Huyễn Ma tông sẽ không dám khiêu khích chúng ta nữa!”. Tần Liệt hừ lạnh.
“Ngươi thật có lòng tin như vậy?”. Tống Đình Ngọc kinh ngạc.
“Chúng ta thua được! Nhưng Huyễn Ma tông lại không thua nổi!”. Tần Liệt trầm giọng nói.
“Được rồi”. Tống Đình Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, chợt không khuyên bảo nữa, cũng không tiếp tục lưu lại quấy rầy: “Ta đi chuẩn bị”. Nàng xoay người rời khỏi.
Tần Liệt nhìn về phía tám cái thi thể thần.
Trải qua một ngày một đêm tàn hồn trở về, mắt tám cái thi thể thần khép lại, như tám cây cột đá chống trời dựng sừng sững bất động, giống như đang chậm rãi dung hợp những tàn hồn ký ức đó.
Ở ngoài thân bọn họ, rất rất nhiều thần văn nhỏ vỡ lóng lánh như tinh tú, thần bí khó lường.
Mà Tần Liệt, thì là tay cầm Phong Ma Bi, thỉnh thoảng nhìn về phía tám cái thi thể thần, thông qua Phong Ma Bi quan sát động tĩnh của bọn họ.
Hắn biết lúc tám cái thi thể thần mở mắt lần nữa, tất cả, đều sẽ khác.
“Ngươi nói cho Lang Tà một tiếng, hai ngày tới đừng để người tới đây quấy rầy, ta muốn tu luyện một loại bí thuật”. Gọi tới một tên Huyết vệ, Tần Liệt phân phó.
“Rõ”. Huyết vệ kia yên lặng thối lui.
Buông Phong Ma Bi xuống, Tần Liệt chậm rãi nhắm mắt, đem bí quyết có liên quan tu luyện ‘Phần Nhật Luân’, lại từ đáy lòng nhanh chóng qua một lần.
Sau khi nín thở tập trung, hắn thúc giục huyết mạch chi lực, sôi trào máu tươi.
Máu tươi nóng bỏng như nham thạch nóng chảy, bốc lên vô số ‘Liệt Diễm’ thần văn nhỏ vụn, thần văn như tinh tú bốc cháy, ở trong huyệt khiếu, gân mạch, cốt cách, tạng phủ của hắn lóng lánh, phóng ra ánh lửa nóng cháy hủy thiên diệt địa.
Vừa vặn là thời gian giữa trưa, viêm lực của mặt trời mãnh liệt nhất, theo hắn lấy huyết mạch chi lực vận chuyển ‘Phần Nhật Luân’, Liệt Diễm thần văn trong cơ thể hắn như vô số Tinh Linh lửa đang hưng phấn hò hét.
Một loại lực hấp dẫn cực kỳ mãnh liệt từ thân thể hắn bùng lên.
Bên trên Lạc Nhật quần đảo, ức vạn ánh nắng nóng cháy, như chịu hắn hấp dẫn, tựa như ngưng thành một đường, xa xa từ bầu trời chiếu rọi đến.
Một cột lửa đỏ rực, từ đỉnh đầu Tần Liệt lên như diều gặp gió, giống như cùng thần quang mặt trời quán thông liên tiếp.
Trong cột lửa đỏ rực, từng cái thần văn nhỏ vụn lóng lánh, như hỏa diễm Tinh Linh đang rít gào điên cuồng.
Hỏa mang nóng bức thiêu trời hủy đất, do lửa mặt trời ngưng luyện thành, ngay tại đỉnh đầu Tần Liệt hình thành một quả cầu lửa.
Giống như một vầng mặt trời nhỏ khác.
Trong quả cầu lửa đó, có dòng lửa dâng trào cuồn cuộn, như nham thạch nóng chảy, phóng ra một loại dao động khủng bố có thể dẫn dắt nguồn lửa nóng rực của thiên địa, dẫn phát núi lửa bùng nổ.
“Hô hô hô!”.
Góc đông nam của Lạc Nhật quần đảo, trên một hải đảo võ giả Kim Dương đảo ở lại, có một ngọn núi lửa nửa chết nửa sống.
Lúc này, từ trong miệng núi lửa đó bắn tung tóe ra rất nhiều đốm lửa.
Một loại dao động núi lửa bùng nổ, từ đáy ngọn lửa đó truyền đến, chấn hải đảo đó rung chuyển hẳn lên.
“Chuyện gì vậy? Ngọn núi lửa này mấy trăm năm chưa có động tĩnh, cũng không biết có địa hỏa hay không, vì sao đột nhiên có động tĩnh mãnh liệt như vậy?”.
Hạng Tây ngồi ở trong một chiếc Thủy Tinh chiến xa, nhìn đốm lửa bắn tung tóe trong miệng núi lửa đó, vẻ mặt kinh dị không rõ.
Hình Vũ Mạc, Hình Vũ Viễn, còn có rất nhiều võ giả Kim Dương đảo, cũng đều tụ tập đến.