Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Long Nhân tộc và Tích Dịch tộc, trong cơ thể có huyết mạch cực kỳ loãng, những huyết mạch đó không thể mang đến cho bọn hắn quá nhiều trợ giúp.
Bọn hắn chỉ có hấp thu huyết mạch thái cổ cường giả, mới có thể từng chút một thức tỉnh huyết mạch của mình, từ trong đó thu hoạch truyền thừa lực của Cự Long cùng Cự Tích.
Máu rồng của Tà Long cũng ẩn chứa huyết mạch lực, sau khi bọn hắn hấp thu, cũng có thể tăng cường nồng độ máu tươi của bọn hắn.
“Ta muốn giết bọn chúng! Ta muốn đem bọn chúng xé nát hết!”.
Cát Nhĩ Bá Đặc phát cuồng, tức giận rít gào, muốn xông ra, muốn lao ra khỏi màn hào quang lửa biếc.
“Chờ chút! Ta có thể cứu các tộc nhân của ngươi!”. Tần Liệt đột nhiên mở mắt.
Ngón tay hắn lóe ra hào quang linh lực phút chốc tắt, một khối linh bản vừa mới khắc xong đó, thì là tỏa sáng ra một loại vầng sáng nhu hòa như ngọc thạch.
“Minh Phong tiền bối, ngươi phái người đem khối linh bản này giao tới trong tay Tà Anh đồng tử, chỉ cần ngươi nói không sai, ‘Chư Thiên Bảo Giám’ kia thật sự bởi vì Cổ Trận Đồ hư hao tổn hại, vậy Tà Anh đồng tử nhất định biết nên lựa chọn như thế nào!”. Tần Liệt nói năng có khí phách.
“An tâm một chút chớ vội!”.
Minh Phong lão tổ trước trấn an Cát Nhĩ Bá Đặc một chút, chợt đem Lục Hằng gọi tới, đem một khối linh bản kia đưa cho hắn, phân phó: “Cứ nói đây là điều kiện của chúng ta, ngươi giao cho Tà Anh đồng tử, hắn sẽ biết làm như thế nào”.
Lục Hằng cúi người hành lễ, không nói một lời, lập tức lao lên trời.
Bí thuật linh quyết hắn tu luyện, đồng tông đồng nguyên với lực lượng trên màn hào quang lửa biếc, cho nên màn hào quang đối với hắn không có bất cứ sự chống lại nào, hắn dễ dàng xuyên qua màn hào quang.
“Lục Hằng, ngươi đi ra làm gì? Minh Phong có phải biết tình huống không ổn, bảo ngươi đi ra đàm phán hay không?”. Bạch Cốt ma quân cười ha ha nói.
Lục Hằng đúng mực, hắn trước nhìn mọi người một cái, chợt hướng Tà Anh đồng tử thi lễ, nói: “Lão tổ bảo ta đem thứ này cho ngươi, đây là điều kiện của chúng ta, mời ngươi xem trước một chút”.
“Cầm đến đây đi!”.
Sắc mặt Tà Anh đồng tử hờ hững, ngoắc tay một cái, một lực lượng trói buộc không gian đã đem một khối linh bản đó che kín.
Linh bản thuận thế rơi vào trong tay Tà Anh đồng tử.
Lục Hằng ở nháy mắt linh bản rời tay, cũng rất biết điều, lại cắm đầu lao xuống.
Lục Hằng trở về phía dưới màn hào quang lửa biếc.
Tà Anh đồng tử tay cầm linh bản, lòng bàn tay vô số linh mang nhỏ vỡ nở rộ, như ức vạn sợi tơ nhện chui vào trong linh bản.
Đột nhiên, thân thể thấp bé như tên lùn của Tà Anh đồng tử ở không trung nhịn không được run rẩy lên.
Trong mắt hắn nở rộ ra hào quang lóa mắt làm người ta không dám nhìn thẳng vào.
“Tà Anh, chuyện gì thế? Minh Phong đưa ra điều kiện gì?”. Bạch Cốt ma quân nghi hoặc hẳn lên.
“Tà Anh, ngươi không khỏi quá kích động một chút rồi đó? Có chuyện tốt gì xảy ra?”. Chiêu Hồn quỷ mẫu cũng âm thầm khó hiểu.
Cổ Đà và Xích Yển cũng nghi hoặc trùng trùng, không rõ Tà Anh đồng tử vì sao kích động như thế, không rõ ở trong linh bản, rốt cuộc có gì huyền diệu.
“Tà Anh, đem đồ cho ta xem”. Bạch Cốt ma quân đưa tay đòi.
“Ngươi xem xong cho ta”. Chiêu Hồn quỷ mẫu phân phó.
“Bạch Cốt, đồ cho ngươi”.
Tà Anh đồng tử kích động qua đi, nhanh chóng tỉnh táo lại, ánh mắt hắn lóe lên một cái, đem linh bản tùy tay ném cho Bạch Cốt ma quân.
Sau đó, hắn thoáng hướng bên trái dịch chuyển một chút, nơi đó vừa vặn chính là vị trí trói buộc bảy con Tà Long.
Chiêu Hồn quỷ mẫu, Cổ Đà, còn có Xích Yển, đều theo bản năng áp sát về phía Bạch Cốt ma quân, đều muốn chờ Bạch Cốt ma quân sau khi xem xong, cũng mượn lại nhìn xem bên trong Minh Phong lão tổ rốt cuộc đưa ra điều kiện gì.
Lúc này Tà Anh đồng tử cũng chưa dẫn tới bọn hắn chú ý.
Chung quanh rất nhiều người vây xem, lúc này, lực chú ý cũng đều dừng ở trên khối linh bản nọ trong tay Bạch Cốt ma quân.
“Kỳ quái, không có thứ gì, chỉ là một ít đường nét hỗn loạn, nào có tin tức gì?”. Bạch Cốt ma quân nói thầm, lại tụ tập linh hồn ý thức, ý đồ đào bới bí mật tầng sâu của linh bản.
“Tà Anh tiền bối! Ngươi làm gì?!”.
Nhưng vào lúc này, một tên thủ hạ của Bạch Cốt ma quân đột nhiên hét lên.
Hắn đứng ở chỗ đầu rồng một con Tà Long, trong tay cầm một sợi xích màu bạc sáng thật dài, hoa văn kỳ dị trên sợi xích đó, ý nghĩa sợi xích có các tầng cấm chế đặc thù.
Hắn sở dĩ thét chói tai, là vì hắn phát hiện các cái khe hở không gian chói lọi, đột nhiên vỡ ra ngay tại không gian chỗ hắn.
Sau đó, hắn phát hiện các sợi xích màu bạc sáng quấn chặt ở trên thân Tà Long, thế mà bị lưỡi dao không gian chặt đứt.
Không chỉ hắn bên này, mấy chỗ khác, thủ hạ của Chiêu Hồn quỷ mẫu, cùng tộc nhân Long Nhân tộc, Tích Dịch tộc, trên thân Tà Long bọn họ trông coi cũng xuất hiện dị thường tương tự.
Hắn thét chói tai, là vì hắn cảm giác được trên người Tà Anh đồng tử, hiện lên các chùm hào quang trắng xóa.
Hắn biết những hào quang đó chính là nguyên nhân khe hở không gian xuất hiện.
“Tà Anh! Ngươi làm gì?!”.
Bạch Cốt ma quân và Chiêu Hồn quỷ mẫu cũng đồng thời hét lên, chợt nhìn chằm chằm về phía một khu này.
Chỉ thấy lúc này, bảy con Tà Long thế mà lại mất đi toàn bộ trói buộc, cắm đầu lao về phía màn hào quang màu xanh lục bên dưới.
Bạch Cốt ma quân căn bản không kịp ngăn cản.
Màn hào quang lửa biếc đó, cũng ở lúc bảy con Tà Long rơi xuống, chủ động hủy bỏ cấm chế và kết giới, làm bảy con Tà Long có thể thông suốt.
Trong thời gian ngắn, bảy con Tà Long xuyên qua kết giới, rơi vào Minh Phong đảo.
Tà Anh đồng tử lấy tiếng kêu sắc nhọn phát mệnh lệnh.
Chỉ thấy các thủ hạ của hắn đột nhiên lập tức giải tán, toàn bộ rời khỏi Minh Phong đảo, đi Tà Anh đảo ổ của hắn ẩn nấp.
Chỉ có bản thân Tà Anh đồng tử vẫn còn ở lại tại chỗ, trên mặt hờ hững, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Giống như, người đem trói buộc bảy con Tà Long cởi bỏ, giúp Tà Long thoát đi kia không phải hắn.
Biến cố tới quá nhanh, Bạch Cốt ma quân và Chiêu Hồn quỷ mẫu đều không kịp phản ứng, chờ lúc ý thức được tình huống có biến, kết quả sớm đã định ra.
Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu, Cổ Đà, còn có Xích Yển, bao gồm thủ hạ của bọn họ cùng nhau vây lên.
Mọi người đem Tà Anh đồng tử bao vây ở trung ương nhiều vòng.
“Vì sao?”. Sắc mặt Bạch Cốt ma quân âm trầm vô cùng: “Ngươi chẳng lẽ cho rằng ngươi có thể độc chiếm bọn Tà Long đó? Xem ra cũng không giống!”.
“Ngươi là đạt thành ăn ý với Minh Phong phải không? Hắn đồng ý ngươi chỗ tốt gì rồi?”. Chiêu Hồn quỷ mẫu nổi giận đùng đùng.
“Minh Phong sẽ không là địch với Tần Liệt, một năm trước, lúc ở Hàn Băng đảo chúng ta đã biết! Ngươi chẳng lẽ cho rằng, ngươi liên thủ với Minh Phong, có thể đem bọn Tà Long đó nuốt hết?”. Cổ Đà cũng tức sùi bọt mép: “Tà Anh! Khẩu vị của ngươi không khỏi quá lớn chút!”.
“Ta muốn đi, các ngươi ai cũng không ngăn được, bản thân các ngươi hẳn là cũng biết”. Vẻ mặt Tà Anh đồng tử hờ hững, ngữ khí bình tĩnh giống người chết: “Ta, cộng thêm Minh Phong, lại thêm một con Tà Long cấp tám, còn có mười ba con Tà Long cấp bảy, cộng thêm phòng ngự của Minh Phong đảo, các ngươi không thắng được. Đã không thắng được, không bằng từ bỏ, đều tự trở về đi, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, như vậy đối với mọi người đều tốt”.
“Rốt cuộc là vì sao?”. Vẻ mặt Bạch Cốt ma quân không cam lòng.
Hắn biết Tà Anh đồng tử nói là nói thật.
Tà Anh đồng tử đối với không gian lực có lý giải độc đáo, bọn họ rất khó thông qua vây đánh lưu lại, Minh Phong và Chiêu Hồn quỷ mẫu không phân cao thấp, Tà Long cấp tám, có thể thắng được Cổ Đà cùng Xích Yển, vốn, bên này thêm hắn và Tà Anh đồng tử, vững vàng có thể ăn đối phương.
Nhưng ở sau Tà Anh đồng tử biến số này, hắn cần đi đối phó Tà Anh đồng tử, bởi vậy, tất cả đều đã khác.
Hắn biết hắn và Tà Anh đồng tử thật phải giao phong, hắn hẳn là ở thượng phong, nhưng muốn thắng được Tà Anh đồng tử phải trả giá đắt.
Cái giá đắt đó, lớn đến có thể đem mười bốn con Tà Long đánh chết, cũng không cách nào bù lại.
Nói cách khác, ở sau khi Tà Anh đồng tử lựa chọn chung đường với Minh Phong, hắn tiếp tục kiên trì, sẽ chỉ mất nhiều hơn được.
“Minh Phong cho ngươi cái gì? Làm ngươi không thể từ chối? Chẳng lẽ là thứ so với mười bốn con Tà Long còn trân quý hơn?”. Chiêu Hồn quỷ mẫu cũng kêu lên.
“Quả thật là thứ so với mười bốn con Tà Long cộng lại còn trân quý hơn”. Tà Anh đồng tử gật đầu, sắc mặt đờ đẫn, nói: “Nhưng không phải Minh Phong cho, mà là một người khác”.
Nói xong như vậy, Tà Anh đồng tử không tiếp tục giải thích, mà là cắm đầu chui xuống màn hào quang lửa biếc bên dưới.
Màn hào quang lửa biếc vốn nên canh phòng nghiêm ngặt, toàn bộ cấm chế, kết giới, ngay lập tức hủy bỏ.
Thân thể như đứa bé của Tà Anh đồng tử chợt lóe rồi biến mất.
Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu, Cổ Đà, Xích Yển, đều ngơ ngác nhìn màn hào quang lửa biếc bên dưới.
Mọi người hồi lâu không nói gì.
Mất đi Tà Anh đồng tử, bọn họ liền không có ai biết phá giải loại kỳ trận này, màn hào quang lửa biếc không thể phá vỡ, bọn họ đều không vào được Minh Phong đảo.
Ngay cả Minh Phong đảo cũng không thể đi vào, đi bắt Tà Long như thế nào?
Cho dù là đi vào, nếu Tà Anh đồng tử kiên trì đứng ở đối diện, bọn họ có thể chắc chắn thắng được hay không?
“Hiện tại làm sao bây giờ?”. Chiêu Hồn quỷ mẫu bực bội nói.
“Còn có thể làm sao bây giờ?”. Sắc mặt Bạch Cốt ma quân thâm trầm: “Lần này rõ ràng bị Tà Anh bẫy một phen rồi! Chuyện này, ta tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ!”.
“Ta cũng không nhịn được!”. Chiêu Hồn quỷ mẫu hừ nói.
“Ta cũng không tin bọn hắn vĩnh viễn không rời Minh Phong đảo!”. Bạch Cốt ma quân hung hăng bỏ lại câu này, quay đầu nói: “Trước rời khỏi đi, chờ bọn hắn đi ra, ta tất nhiên sẽ làm bọn hắn biết tay!”.
“Cũng chỉ có thể như vậy”. Chiêu Hồn quỷ mẫu thở dài.
Hai người bọn họ vừa đạt thành ý kiến, căn bản không quản Cổ Đà và Xích Yển nghĩ như thế nào, bọn họ mang theo thủ hạ liền từ Minh Phong đảo rời khỏi.
Cổ Đà và Xích Yển nhìn nhau, hồi lâu sau, cũng thấp tiếng thở dài, cúi đầu từ Minh Phong đảo rời đi.
Rất rất nhiều tà ma cùng dị tộc Khư Địa vây xem, lòng tràn đầy chờ mong hai bên huyết chiến, không ngờ được lại chờ được một cái kết quả như vậy.
“Thật là không có ý nghĩa”.
“Lại không đánh, ài, cũng không biết Tà Anh đồng tử làm cái quỷ gì?”.
“Là ai thuyết phục hắn? Thế mà làm hắn giữa đường làm phản, quá không thể tưởng tượng!”.
Mắt thấy huyết chiến không có khả năng xảy ra, những người vây xem kia lần lượt rời khỏi, cuối cùng, chỉ có ít ỏi mấy người còn ở lại, tựa như còn đang chờ một lượt biến hóa mới.
Một người trong đó chính là Bạch Lị.
Ở sau khi mọi người tản ra, Bạch Lị từ bên ngoài buông xuống ven Minh Phong đảo, đi hướng bên trong, nói yêu cầu gặp Minh Phong lão tổ.
Bạch Lị được tán thành, từ màn hào quang lửa biếc xuyên qua, cũng bước vào trong đó.
Còn lại cũng có mấy người, cũng ở bên ngoài cầu kiến, nói là có việc muốn tìm Minh Phong lão tổ.
Những người đó, không thuộc trận doanh Bạch Cốt ma quân, Chiêu Hồn quỷ mẫu, Cổ Đà cùng Xích Yển, cảnh giới bản thân cũng không phải quá cao, không thể ảnh hưởng cục diện, cho nên cũng được cho đi.
Trong Minh Phong đảo.
Tần Liệt ngồi cạnh Cát Nhĩ Bá Đặc, vẻ mặt bình yên, khóe miệng mang nụ cười.
Tà Anh đồng tử vừa tới, ánh mắt quét một chút, liền rơi xuống trên người Tần Liệt: “Là ngươi truyền ra linh bản?”.
Tần Liệt cười gật đầu.
“Ngươi có thể giúp ta sửa ‘Chư Thiên Bảo Giám’?”. Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tà Anh đồng tử hiện ra một tia kích động, mắt hắn dần dần sáng lên.
“Không dám trăm phần trăm cam đoan, cần xem qua, kiểm tra qua, mới có thể biết là có thể sửa hay không”. Tần Liệt tỏ thái độ.
Tà Anh đồng tử không nói hai lời, đem ‘Chư Thiên Bảo Giám’ kia trực tiếp đưa qua: “Ngươi nhìn kỹ xem”.
Tần Liệt tiếp nhận một tấm gương đó, lấy linh hồn ý thức cảm giác, thật cẩn thận xúc cảm Linh Trận đồ bên trong.
Trong ‘Chư Thiên Bảo Giám’, có rất rất nhiều Linh Trận đồ loại nhỏ, đại đa số đều là Tụ Linh, Trữ Linh, Cố Nhận, đều là Linh Trận đồ thường quy cùng loại với Khí Cụ tông.
Ở trung ương mấy chục loại Linh Trận đồ cỡ nhỏ, có một bức Cổ Trận Đồ tên là ‘Không Huyễn’, Cổ Trận Đồ này, hắn từng thấy ở Trấn Hồn châu, thuộc loại trung cấp Linh Trận đồ khá thâm ảo, hắn còn chưa kịp nghiên cứu học tập nắm giữ, tất nhiên chưa nói tới hiểu biết cỡ nào.
Cổ Trận Đồ hạch tâm nhất của ‘Chư Thiên Bảo Giám’ chính là ‘Không Huyễn’, hư hao cũng là ‘Không Huyễn’.
“Ta có thể sửa, nhưng ta cần thời gian, có thể mười ngày nửa tháng, cũng có thể hai ba tháng, nói không chính xác”. Một lát sau, Tần Liệt đem ‘Chư Thiên Bảo Giám’ một lần nữa trả lại cho Tà Anh đồng tử: “Ta cần cân nhắc cẩn thận rõ ràng, cần nghĩ kỹ chi tiết, sau đó mới có thể tìm ngươi lấy ‘Chư Thiên Bảo Giám’. Thật sự sửa, chỉ cần nửa canh giờ là được, ngươi có vấn đề hay không?”.
“Ngươi chỉ cần có thể giúp ta sửa ‘Chư Thiên Bảo Giám’, ta liền có thể cam đoan, giúp ngươi ở bất cứ một hải đảo nào của Khư Địa, thành lập một tòa Không Gian Truyền Tống trận có thể liên thông với Lạc Nhật quần đảo! Hơn nữa tài liệu cũng là do ta bỏ!”. Trong mắt Tà Anh đồng tử phóng ra đến hào quang cực kỳ dọa người.
Tần Liệt ầm ầm chấn động, chợt nói: “Một tháng! Nhiều nhất một tháng, ta cam đoan giúp ngươi sửa xong ‘Chư Thiên Bảo Giám’!”.
“Nếu là một tháng...”. Tà Anh đồng tử trầm ngâm một chút, nói: “Ta có thể trực tiếp đem Không Gian Truyền Tống trận Tà Anh đảo, di chuyển đến trên hải đảo ngươi chỉ định, đem một tòa Không Gian Truyền Tống trận đó cho ngươi trước! Sau đó ta một lần nữa xây dựng cái khác!”.
“Một lời đã định!”.
“Một lời đã định!”.
Trong thời gian cực ngắn, Tần Liệt và Tà Anh đồng tử đạt thành hiệp nghị, dứt khoát lưu loát làm Minh Phong lão tổ cũng âm thầm tặc lưỡi.