Linh Vực

Chương 49: Bát trọng thiên




Diệp Dương Thu và võ giả hình đường tạm thời ở lại Lăng gia trấn, chờ tin tức từ trong các.

Qua sự việc vừa rồi, tộc nhân Lăng gia đều nhìn Tần Liệt với con mắt khác, tò mò và kinh dị.

Rất nhiều võ giả Lăng gia đối với Tần Liệt đều mang lòng cảm kích và kính ý, Lăng Hâm Lăng Tiêu lại càng thường xuyên tới tìm hắn uống rượu tán dóc.

Không ít thiếu nữ Lăng gia can đảm còn ăn mặc xinh đẹp, thường xuyên qua lại nhà hắn…

Mỗi ngày vào thời điểm Tần Liệt tới Dược sơn, người Lăng gia thấy hắn đều nhìn mãi, đôi khi gặp phải võ giả Tinh Vân Các, còn cười chào hỏi hắn.

Nhất thời, Tần Liệt trong Lăng gia trấn trở thành người chạm tay có thể bỏng, Lăng Ngữ Thi có muốn nói vài lời với hắn cũng trở nên khó khăn.

- hắn quá gây chú ý, thu hút ánh mắt của người ngoài.

Năm ngày sau, vào giữa trưa, một con chim ưng đưa thư xuất hiện ở Lăng gia trấn, đậu lên vai một võ giả hình đường.

Chim ưng đưa tin từ Tinh Vân Các.

Dưới bao con mắt người nhà Lăng gia, Diệp Dương Thu xem thư, rồi khẽ gật đầu với Lăng Ngữ Thi: “Lưu Duyên đã kể rõ mọi việc, Lăng gia ngươi không có chút sai phạm, lại còn lập được đại công cho Tinh Vân Các. Nhất là Tần Liệt… điểm cống hiến của hắn ở Tinh Vân Các lên tới ba ngàn rồi, Hàn Khánh Thụy trưởng lão đã ghi vào sổ cho hắn.”

Lăng Thừa Nghiệp nhẹ hẳn cả người, không ngớt nói lời cảm tạ, trên mặt rốt cục cũng xuất hiện nụ cười nhẹ nhõm.

Lăng Ngữ Thi điềm tĩnh cảm tạ: “Đa tạ Diệp trưởng lão đã đem lại trong sạch cho Lăng gia.”

“Không, là ta có lẽ phải cám ơn Lăng gia, cám ơn… Tần Liệt.” Diệp Dương Thu vẫn đạm mạc như trước: “Cấp dưới của ta Lưu Duyên đại nạn không chết, hoàn toàn là nhờ Tần Liệt khiến ma lang vương chuyển hướng tấn công sang Nhan Đức Vũ, bằng không Lưu Duyên tuyệt không thể sống sót, và bọn Cao Vũ cũng không thoát được.”

Hắn nói thế, khiến bao người xung quanh đều cảm thán.

Bọn họ có tưởng tượng đến cỡ nào cũng không ngờ được kẻ năm lần bảy lượt cứu vớt Lăng gia trong nước sôi lửa bỏng lại là kẻ bị họ khinh thị suốt năm năm liền.

“Lăng gia tuy đã chứng minh trong sạch, nhưng chứng tỏ quỷ kế của Phùng gia cũng đã thành công, chúng đã chuyển tới khu vực của Toái Băng Phủ rồi, giờ muốn động tới chúng cũng rất phiền phức.” Diệp Dương Thu lạnh lùng, bỗng nói với Lăng Thừa Nghiệp: “Chuyện Đỗ Hải Thiên ám toán Lăng gia mười năm trước, khiến vợ ngươi và nhiều tộc nhân hi sinh, ta sẽ cho điều tra, dù Đỗ Hải Thiên có là trưởng lão, ta cũng sẽ tận lực tìm cho ra chân tướng, cấp công đạo cho Lăng gia ngươi.”

Nghe hắn nói vậy, chị em Lăng Ngữ Thi đều mắt đỏ bừng.

Huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp ngoài liên mồm cảm tạ, cũng không biết phải nói thêm gì.

“Ta không thể chắc chắn trăm phần trăm có thể khiến cho Đỗ Hải Thiên bị nghiêm trị, dù sao hắn cũng là cùng cấp bậc với ta. Nhưng năm đó kẻ truyền lệnh thay cho hắn có lẽ trốn không thoát đâu, các ngươi cứ chuẩn bị tâm lý đi.” Diệp Dương Thu lại nói.

“Đã rõ, chúng ta đều hiểu chỗ khó xử của Diệp trưởng lão.” Lăng Thừa Nghiệp vội nói.

“Vậy đi, chúng ta ở đây cũng quá lâu rồi, phải về báo cáo kết quả.” Diệp Dương Thu cự tuyệt Lăng Thừa Nghiệp giữ lại, sau khi dặn dò kỹ càng mọi việc, liền suất lĩnh hình đường rời khỏi.

Tối hôm đó.

Tần Liệt ra khỏi Dược sơn, xuống chân núi đã thấy Lăng Ngữ Thi.

Mặc váy dài xanh đen khiến nàng tăng thêm sự trang nhã yên tĩnh, mái tóc dài nhẹ buông như thác nước.

Dưới trời chiều, cảnh ấy đẹp như tiên tử trong tranh, khiến người ta mê mẩn, tâm trí chập chờn.

“Sao hôm nay lại tới đây?” Tần Liệt hỏi rất tự nhiên.

“Cha đãi tiệc, bảo ta đích thân tới mời ngươi, để ngươi thấy hãnh diện.” Lăng Ngữ Thi cười nhẹ, mắt đầy thâm ý: “Mấy hôm nay, bao nhiêu chim tước Lăng gia trang điểm xinh đẹp quay quanh nhà của ngươi, ta không tìm ra cơ hội để gặp ngươi…”

Tần Liệt phì cười, lắc đầu, nói vẻ bất đắc dĩ: “Đây chính là chuyện ta sợ nhất.”

Từ khi chính thức tỉnh lại, hắn vẫn tình nguyện giả ngu, đờ đẫn chính là vì sợ bị người Lăng gia chú ý, rước lấy phiền phức, ảnh hưởng tới tu luyện.

Hôm nay, chỉ cần hắn xuất hiện ở Lăng gia trấn, mọi con mắt sẽ đều đổ dồn vào hắn, bao câu hỏi sẽ đi theo quấy rầy hắn suốt đường đi, coi như yên ổn về tới nhà, cũng sẽ lại xuất hiện nhiều người líu ríu, đôi khi Lăng Tiêu Lăng Hâm còn xông thẳng vào tìm hắn uống rượu tâm sự.

Nên bây giờ nghe thấy Lăng Thừa Nghiệp đãi tiệc, hắn sợ rằng sau này sẽ không được yên.

“Ngươi đừng lo quá, mấy người kia nhiệt tình một hồi rồi sẽ hết thôi.” Lăng Ngữ Thi an ủi, vẻ áy náy: “Đều vì ta, mới làm đảo loạn cuộc sống của ngươi, lôi ngươi vào bao chuyện linh tinh của Lăng gia…”

Tần Liệt cười nhẹ: “Cũng không hoàn toàn là bởi vì ngươi, Đỗ gia lẳng lặng sai người tới phá trận pháp cũng đã xúc phạm đến ta, ta cũng không muốn chúng được thuận chèo mát mái.”

“Nhà ngươi… cảnh giới thực sự của ngươi là mấy trọng thiên? Đỗ Hằng có tu vi bát trọng thiên, mà bị ngươi đánh không có sức hoàn thủ, tu vi của ngươi rất cao đúng không?” Lăng Ngữ Thi tiến lại gần hơn, mắt không chớp nhìn hắn.

Nàng đứng gần quá, chỉ cách hắn có một khoảng nhỏ, mùi thơm như thấm vào ruột gan từ cánh môi toát ra, làm cho Tần Liệt rung động, trong lòng một ngọn lửa không biết tên lại bừng cháy…

“Thất trọng thiên, ta chỉ có cảnh giới luyện thể thất trọng thiên, ừ, là thất trọng thiên thôi.” Tần Liệt yếu ớt trả lời.

Lăng Ngữ Thi nhìn hắn chăm chăm, rồi phì cười vui vẻ: “Ta không tin đâu.”

“Không tin thì thôi. Huyệt khiếu của ta bị một lực lượng khác chiếm chỗ, linh lực không vào được, huyệt khiếu không thông, nên phải là thất trọng thiên, không phải sao?”

“Lực lượng khác?” Lăng Ngữ Thi suy nghĩ, cùng hắn đi về hướng Lăng gia trấn, hồi lâu mới lên tiếng: “Theo lý mà nói, chỉ cần huyệt khiếu có lực lượng có thể ra vào thì đều được xem là bát trọng thiên mà? Coi như bên trong huyệt khiếu của ngươi không phải linh lực, nhưng đó cũng là lực lượng, nếu có thể xuyên qua huyệt khiếu, vậy có lẽ cũng coi như là bát trọng thiên chứ…”

Dừng một chút, nàng nói thêm: “Hay thế này, tí nữa dùng Trắc cảnh thạch kiểm tra một chút, xem mức độ tinh thuần của linh lực, rồi dùng nó để phán đoán là được.”

Tần Liệt động tâm: “Có lực lượng khác rèn luyện huyệt khiếu cũng được coi là bát trọng thiên sao? không phải nhất định phải là linh lực à?”

“Ừ, hồi trước ta từng nghe cha nói, có những linh quyết đặc thù sinh ra loại lực lượng khác ngoài linh lực, chỉ cần lực lượng đó có thể đả thông huyệt khiếu, khiến huyệt khiếu có thể dung nạp lực lượng đặc thù đó thì cũng được, chỉ là tình huống này rất là hiếm có mà thôi.”

Tần Liệt hai mắt sáng rực, khẽ gật gù: “Cũng tốt, vậy lấy Trắc cảnh thạch kiểm tra một chút.”

“Đại tiểu thư về rồi.”

“Chào Tần Liệt!”

“Ha ha, đại tiểu thư đi đón Tần Liệt, thực làm người ta hâm mộ nha.”

“Người ta đính hôn rồi, đi cùng nhau là chuyện đương nhiên, ngạc nhiên cái gì.”

“…”

Khi hai người vào tới đầu trấn, không ít tộc nhân Lăng gia thấy họ liền cười chào hỏi, thiện ý trêu chọc cả hai.

Tần Liệt thấy Lăng Ngữ Thi xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại không có ý tức giận, không ngại mấy lời trêu chọc ấy, nên có chút lạ lùng.

Hai người về tới Lăng gia thì rượu và thức ăn cũng vừa mới dọn lên, còn đang bốc hơi nghi ngút, ngoài huynh đệ Lăng Thừa Nghiệp và Lăng Huyên Huyên, còn có tộc lão Lăng Khang An, thấy hắn tới, ai cũng vui vẻ đứng dậy đón.

“Tính thời gian biết các ngươi sắp về nên ta đã cho hạ nhân chuẩn bị, Tần Liệt à, hồi đó khi gia gia của ngươi còn, lúc rảnh rỗi chúng ta cũng thường ngồi ăn cơm chung. Sau này gia gia ngươi đi mất… ta không chăm sóc ngươi, là Lăng thúc ta không đúng, hôm nay ta xin chịu phạt ba chén trước!”

Tần Liệt chưa kịp nói gì, Lăng gia chủ đã cầm ly rượu, tự rót tự uống ba chén.

“Tần Liệt, trước kia ta… trước kia… tóm lại, ta có sai, ta cũng tự phạt một chén, kính xin ngươi thứ lỗi.”

Lăng Huyên Huyên cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ đầy ngượng ngập áy náy, uống một chén rượu, rồi cúi đầu đi tới chỗ khác ngồi xuống.

“Tần Liệt, tới đây, ngồi xuống đi.” Lăng Thừa Chí nhiệt tình mời, “Tiểu Thi, ngươi thất thần cái gì, mau dẫn Tần Liệt ngồi đi!”

“Cha, Tần Liệt muốn dùng Trắc cảnh thạch kiểm tra cảnh giới, lát nữa uống rượu đi nha.” Lăng Ngữ Thi thấy người nhà mình dáng điệu nhiệt tình xu nịnh, thấy ngượng, nên nói thế.

“Ta đi lấy cho!”

Lăng Thừa Chí cực nhanh ra khỏi phòng, rồi rất nhanh quay lại, cầm theo một viên Trắc cảnh thạch đặt trước mặt Tần Liệt.

“Đa tạ.”

Tần Liệt để ý tới cảnh giới của mình, nên mặc kệ người nhà Lăng gia đang ở đó, áp bàn tay lên viên đá, truyền linh lực vào.

Từng lớp ánh sáng xanh da trời dần hiện ra trên Trắc cảnh thạch, sáu lớp đầu hiện lên rất nhanh, lớp thứ bảy rõ ràng chậm hẳn lại.

Người Lăng gia đều tập trung nhìn, từng lớp ánh sáng xanh, lại một lớp, đã được bảy lớp rồi…

Tần Liệt tiếp tục truyền linh lực, mắt cũng chăm chú nhìn Trắc cảnh thạch, thấy nó dần hiện lên một lớp ánh sáng xanh nữa cực mỏng, rồi từ từ sáng lên, càng lúc càng sáng.

“Luyện thể bát trọng thiên!” Lăng Ngữ Thi mừng rỡ: “Ta nói đúng chưa? Ngươi chắc chắc là đạt bát trọng thiên rồi, mà ngươi còn không tin, thật không biết nói thế nào với ngươi nữa.”

Bọn Lăng Thừa Nghiệp không chút ngạc nhiên, lúc trước thấy hắn có thể đánh Đỗ Hằng đến mức không có sức phản kháng thì có là bát trọng thiên cũng không chút gì kỳ quái, nhưng nghe Lăng Ngữ Thi nói vậy, bọn họ mới thấy kỳ.

“Không phải rất bình thường sao?” Lăng Thừa Nghiệp hỏi.

Lăng Ngữ Thi mới đem chuyện Tần Liệt lo lắng kể ra.

Lăng Thừa Nghiệp ngạc nhiên, nói với Tần Liệt: “Bất luận là lực lượng nào, chỉ cần có thể ra vào huyệt khiếu, có thể từ huyệt khiếu phóng xuất, thì đều xem như đạt tới cảnh giới Luyện thể bát trọng thiên. Hơn nữa, theo ta được biết, có thể dùng lực lượng khác đả thông huyệt khiếu, thường chỉ những linh quyết thần kỳ cực kỳ hiếm thấy mới có thể…”

Thấy Trắc cảnh thạch hiện tám lớp rõ ràng, lại nghe Lăng Thừa Nghiệp nói thế, Tần Liệt thấy yên lòng.

Sau khi hắn rút tay về, tám lớp ánh sáng xanh biến mất rất nhanh, viên đá lại trơn bóng như gương, Tần Liệt nhìn viên đá đầy trầm tư suy nghĩ.

“Ta chỉ dùng linh lực từ linh hải mà đã đạt tới Luyện thể bát trọng thiên, còn lực lôi đình cất trong huyệt khiếu toàn thân chưa dùng tới. nếu như truyền cả lực lôi đình của bảy trăm hai mươi huyệt khiếu vào Trắc cảnh thạch, không biết sẽ ra sao…”

Lúc đánh nhau với Đỗ Hằng, hắn cho rằng Đỗ Hằng không đỡ nổi một kích là vì khinh người, không dùng hết toàn lực. vì linh điểu phóng ra bị lưới điện đánh tan làm Đỗ Hằng vội vàng, tâm thần không ổn định, lại không kịp chuẩn bị, nên mới bị đánh bay.

Nhưng bây giờ hắn mới hiểu, thì ra không phải Đỗ Hằng chưa dùng toàn lực, mà là do thực lực của hắn quá mạnh!

- là hắn xem thường sức lực của mình!

Hắn không biết là mình đã đạt tới cảnh giới Luyện thể bát trọng thiên, cùng cảnh giới với Đỗ Hằng, lại còn có thêm lực lôi đình và thân thể cường hãn, nên đánh cho Đỗ Hằng không đường hoàn thủ, đó là chuyện đương nhiên!