Linh Vực

Chương 471: Phong ma bi tặng!




“Ta đến!”, Hoàng Xu Lệ chủ động xin đi.

“Ừm, ngươi cẩn thận chút”.

“Yên tâm đi, chỉ là thu thập Sinh Mệnh chi tuyền mà thôi, không có gì to tát. Tuyết tỷ, Thiên Thiên, các ngươi nghỉ ngơi trước một chút, bên này giao cho ta là được”.

Trong mắt Hoàng Xu Lệ ánh sao rạng rỡ.

Mộc chi cấm địa sau khi Mộc Linh bị phong ấn khôi phục an tường bình tĩnh của trước kia, từng cây cổ thụ cành lá rậm rạp, không đột nhiên biến thành hung ma tập kích mọi người nữa.

Các loại phiến lá lùm cây có dạng răng cưa, cũng đều thành thực vật hiền lành, mất đi hung lệ dọa người.

Mộc chi cấm địa hung hiểm trùng trùng trở nên vô cùng thái bình, không còn xuất hiện sự kiện thực vật giết người.

Các phương hướng của rừng rậm, mấy đám võ giả chia ra thuộc các phe thế lực đang đều tự đi đường, đều đang lần mò phương hướng, muốn rời khỏi rừng.

Phía dưới một mảng cổ mộc xanh um tươi tốt, bốn người Tần Liệt, Tống Đình Ngọc, Đỗ Hướng Dương, Tạ Tĩnh Tuyền không nhanh không chậm di chuyển.

Phương hướng, đại khái là vị trí Lạc Trần lúc trước chỉ ra.

"Tần Liệt, ngươi thật ra không nên vội vã rời khỏi, ít nhất, ngươi cũng cần thông qua Tuyết Mạch Viêm hỏi rõ huyền diệu của Thần Táng tràng?". Tống Đình Ngọc bỗng nội chuyện: “Về ảo diệu của Thần Táng tràng, về Phong Ma Bi, giống như chỉ có Sở Ly, Tuyết Mạch Viêm hai người biết tình hình cụ thể. Hơn nữa, bọn họ cùng đáp ứng ngươi, chờ sau khi giải quyết phiền toái của Dạ Ức Hạo, sẽ nói thẳng ra chuyện bọn họ biết...

“Không cần miệt mài theo đuổi, từ lời bọn họ nói, còn có cách nói của Dạ Ức Hạo, ta cũng đại khái có thể biết được ảo diệu của Thần Táng tràng rồi”. Tần Liệt dừng bước.

Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Tĩnh Tuyền.

Sau khi từ thôn xóm kia đi ra, Tạ Tĩnh Tuyền liền cùng lúc trước giống nhau, không nói một lời, nhíu mày trầm tư.

Vẫn đang cố gắng nhớ lại đoạn thời gian đần độn từng trải qua kia.

“Ta thật ra càng muốn biết liên quan đến lai lịch cái tượng gỗ này”. Tần Liệt than khẽ.

Dựa vào một cây cổ thụ, hắn từ trong Không Gian giới chỉ, đem hai cái tượng gỗ cùng nhau đem ra, lấy ngón tay chậm rãi vuốt ve, phóng thích tinh thần ý thức cảm giác.

Tạ Tĩnh Tuyền sau khi tỉnh dậy, liền đem hai cái tượng gỗ cùng nhau cho hắn, trong đó tượng gỗ rõ ràng lớn hơn một bậc, chính là gia gia hắn để lại cho hắn.

Một cái khác nhỏ hơn chút, thì là Tạ Tĩnh Tuyền từ cạnh một thi thể tộc nhân Mộc tộc bên cạnh đạt được. Tên tộc nhân Mộc tộc kia bị Mộc Linh luyện chết, tàn hồn cùng ý chí bất khuất ăn mòn Tạ Tĩnh Tuyền, làm Tạ Tĩnh Tuyền ở trong chiến đấu thế mà có thể mượn lực lượng tượng gỗ.

“Nàng có thể cần thời gian rất lâu mới có thể nghĩ ra, ở lúc nàng mờ mịt không biết, từng xảy ra cái gì”. Đỗ Hướng Dương chen vào nói: “Cũng có thể, nàng căn bản không có cách nào nghĩ ra”.

“Tần Liệt, ngươi không thể thông qua một cái tượng gỗ kia, tìm được chút tin tức nào?”. Tống Đình Ngọc hỏi.

Tần Liệt lắc đầu: “Từng thử rồi, bên trong chỉ có Linh Trận đồ, không có lưu lại tin tức ý niệm, cũng không có bất cứ ký ức dao động gì”.

“Vậy chỉ có thể chờ Tĩnh Tuyền nhớ được chút gì đó”. Tống Đình Ngọc cũng bất đắc dĩ hẳn lên.

Đỗ Hướng Dương nhìn thật sâu về phía Tạ Tĩnh Tuyền.

“Nàng có chút không thích hợp...”, chần chừ chốc lát, trong mắt Đỗ Hướng Dương lóng lánh ra một luồng tinh quang, thần thái cẩn thận nói: “Nàng, có thể đã lâm vào trong một loại ý cảnh kỳ diệu, ngươi xem nàng... Tuy tinh thần hoảng hốt, nhưng trên người lại có một cỗ năng lượng dao động rất rõ ràng”.

Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc trải qua hắn nhắc nhở, không khỏi ngưng thần nhìn, cẩn thận lưu ý tới tình huống của Tạ Tĩnh Tuyền.

Sóng gợn màu xanh lục sâm thỉnh thoảng từ trên người Tạ Tĩnh Tuyền nhộn nhạo ra, làm sinh mệnh từ trường của nàng tỏ ra cực kỳ mãnh liệt tràn đầy.

Trên người nàng chợt xuất hiện tinh khí máu thịt mãnh liệt, mỗi một tế bào cùng sợi máu thịt, đều như là ẩn chứa sinh cơ mênh mông.

Linh hồn nàng an tường, cơ năng thân thể lại rung chuyển mãnh liệt, thân thể như là đang hướng phương hướng nào đó tiến hành lột xác.

“Đây là một loại lễ rửa tội sinh mệnh, năng lượng sinh mệnh chính là tinh khí máu thịt, tinh phách thân thể, năng lượng sinh mệnh của nàng được tăng lên thật lớn. Trong một cái giếng đá kia, lượng lớn Sinh Mệnh chi tuyền, chỉ sợ đều bị nàng hút dùng uống, đó là tinh khí máu thịt của tộc nhân Mộc tộc luyện hóa hình thành, nàng còn bị ý thức cùng tàn hồn bất khuất của tộc nhân Mộc tộc thẩm thấu, nàng... Trên người xảy ra biến hóa, ta cũng nhìn không thấu”. Đỗ Hướng Dương ngạc nhiên nói.

“Ô!”! Tạ Tĩnh Tuyền đột nhiên ôm đầu, lớn tiếng rít lên, tiếng rít thê lương chói tai nói không nên lời!

Nàng tựa như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.

“Sao lại thế này?!”. Tống Đình Ngọc biến sắc.

Từng tia từng luồng khói nhẹ mỏng manh, lập tức từ quanh thân Tạ Tĩnh Tuyền lượn lờ ra, những khói nhẹ đó là màu xanh lá mạ, tràn đầy khí tức cỏ cây, sau khi ngưng thần nhìn kỹ, phát hiện khói nhẹ biến hóa kỳ dị, ngưng tụ thành từng sợi tơ nhỏ quanh co khúc khuỷu.

Như mạch lá cây cùng vân gỗ trên rễ cây, tỏ ra vô cùng phức tạp kỳ diệu, như ẩn chứa một loại chí lý đạo nghĩa trong thiên địa.

“Trên mặt nàng!”. Đỗ Hướng Dương kinh ngạc la lên.

Hoa văn màu xanh lục đẹp đẽ tinh xảo, từng mảng hiện ra ở trên mặt, cổ tráng nõn, trên toàn bộ da thịt nàng để lộ bên ngoài, lóe ra ánh sáng thanh diệu.

Trong vô hình, giống như có một cái bút vẽ, ở trên người nàng khắc ra từng cái mạch cây tinh xảo đẹp đẽ kỳ diệu, đang cẩn thận tạo hình nàng.

“Đây là một loại phương thức truyền thừa kỳ diệu!” Vẻ mặt Đỗ Hướng Dương kinh hãi.

“Truyền thừa? Truyền thừa của tộc nhân Mộc tộc?”. Tần Liệt ngạc nhiên.

“Không sai!”. Đỗ Hướng Dương hít một hơi, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Nàng đây là bởi họa được phúc, tuy không biết chi tiết cụ thể, nhưng ta có thể khẳng định, đây là một loại truyền thừa kỳ diệu của tộc nhân Mộc tộc. Những mạch lạc lá cây, vân gỗ cổ thụ hiện lên trên da thịt nàng đó, đều là Mộc chi linh quyết biến hóa kỳ diệu, là một loại thể hiện của năng lượng sinh mệnh!”.

“Hộ pháp cho nàng đi”. Tần Liệt bỗng nhiên nở nụ cười.

“Quá tốt rồi!” Vẻ mặt Tống Đình Ngọc cũng vui vẻ.

“Truyền thừa, ý nghĩa tiếp nhận một loại hệ thống linh quyết, còn có thể bị kế thừa ký ức cùng nghĩa vụ. Nếu vận khí tốt, nàng còn có thể biết quá khứ của Mộc tộc, biết từng xảy ra cái gì”. Đỗ Hướng Dương sờ cằm, dần dần có hứng thú: “Nói không chừng, nàng có thể biết tin tức ngươi muốn thu hoạch, biết lai lịch cùng ảo diệu của tượng gỗ kia”.

Mắt Tần Liệt sáng lên.

“Vừa thủ hộ Tĩnh Tuyền, mọi người vừa khôi phục linh lực đi”. Tống Đình Ngọc cười vui vẻ.

Nàng liền khoanh chân ngồi xuống ở bên cạnh Tạ Tĩnh Tuyền, từ trong Không Gian giới chỉ lấy ra linh thạch, nheo mắt bắt đầu hấp thu năng lượng trong linh thạch.

“Cũng tốt”.

Đỗ Hướng Dương cũng cười ngồi xuống, lấy ra Thiên Viêm tinh, thông qua Thiên Viêm tinh để bổ sung viêm năng.

Thấy hai người này đều im lặng xuống, Tần Liệt cũng không nhiều lời, cười nhạt một cái, hắn thoáng cách hai người xa một chút, sau đó đem Phong Ma Bi một lần nữa lấy ra.

Hắn muốn thông qua Phong Ma Bi tu luyện, cũng muốn làm rõ huyền bí của Phong Ma Bi, nhìn xem Mộc Linh bị phong ấn ở trong là một cái tình huống thế nào.

Vươn một ngón tay, hắn đi sờ vào mặt Phong Ma Bi, muốn lấy tâm thần cảm giác.

Một cỗ sinh mệnh khí tức mênh mông, phút chốc từ trên mặt Phong Ma Bi trào ra, đó là Mộc chi tinh khí, vô cùng mênh mông khổng lồ, làm hắn sinh ra một loại cảm giác sắp hít thở không thông.

Đồng thời, có một loại nóng bức ngập trời khác, cũng từ trên mặt trái mơ hồ lộ ra.

Đó là khí tức Hỏa Kỳ Lân!

“Ồ!”. Tần Liệt đột nhiên kinh ngạc la lên.

Chỉ thấy ba giọt chất lỏng xanh tươi ướt át, lúc này, đang từng chút một từ trên mặt Phong Ma Bi ép ra.

Cùng ba giọt tinh huyết Kỳ Lân lúc ấy giống nhau!

Ba giọt chất lỏng như phỉ thúy bảo ngọc, như nước suối màu xanh lục của núi sâu, xanh lét, trong suốt long lanh

Ba giọt xanh tươi ướt át chất lỏng, từ bi trên mặt đi ra sau, lục quang dao động, bỗng nhiên rơi vào Tần Liệt lòng bàn tay.

Giống nhau là Phong Ma Bi tặng cho hắn lễ vật!

Ba giọt chất lỏng trong ba quang rung chuyển, mơ hồ có thể thấy được ba gốc nho nhỏ cây giống, trong suốt còn nhỏ, phi thường xinh đẹp.

Giống như ba giọt máu tươi trong Kỳ Lân khắc.

Ở lúc hắn kinh dị không rõ, ba giọt chất lỏng màu xanh lét, như nước hòa vào biển lớn tràn vào lòng bàn tay hắn, nhập vào trong máu tươi mạch máu hắn.

Một loại sinh mệnh tinh khí nồng đậm, lập tức từ trong máu hắn phát ra, trong nháy mắt, Tần Liệt sinh ra một loại cảm giác sinh mệnh năng lượng vô cùng mênh mông dư thừa.

Trong mắt Tần Liệt phun ra thần quang kinh hỉ, đột nhiên phấn chấn hẳn lên, thiếu chút nữa nhịn không được muốn cất tiếng cười to.

Đó là Phong Ma Bi phong ấn Mộc Linh, sau khi đem Mộc Linh ngưng luyện một phen, từ chỗ Mộc Linh hấp thu sinh mệnh tinh hoa!

Hắn cầm Phong Ma Bi, đem Mộc Linh phong ấn, giúp Phong Ma Bi đạt thành tâm nguyện, cho nên được Phong Ma Bi ban thưởng.

Giống như hắn ở Viêm Hỏa chi địa, đem thân thể Hỏa Kỳ Lân lấy Phong Ma Bi hấp thu, từ trong đó bay vọt ra ba giọt tinh huyết Hỏa Kỳ Lân.

Tần Liệt bỗng hiểu ra.

Cầm Phong Ma Bi, ở trong từng cái cấm địa, tìm được linh thể đối ứng, cũng đem nó nhất nhất phong ấn lại, hắn có thể từ trong đó nhận được thù lao nhất định.

Hắn lập tức có mục tiêu phương hướng.

“Tinh hoa cùng máu tươi Hỏa Kỳ Lân giống nhau, nếu ở trong máu tươi của ta, lấy Luyện Huyết thuật đem nó luyện hóa, biến thành bản mạng tinh huyết chỉ thuộc về ta!”. Tinh thần Tần Liệt phấn chấn.

Ngay bên cạnh Phong Ma Bi, hắn cũng ngồi ngay ngắn xuống, nín thở ngưng thần, cảm giác ba giọt chất lỏng màu xanh lục khí tức sinh mệnh nồng đậm kia, lấy máu tươi mình, từng chút một đem nó bao bọc.

Hắn từng bước phóng thích linh hồn ý thức, như xúc tu vô hình, chậm rãi tràn vào trong máu tươi, từng bước hướng ba giọt chất lỏng màu xanh lục thẩm thấu.

Đây là Luyện Huyết thuật ghi lại trên Huyết Điển.

Ba giọt chất lỏng xanh tươi ướt át, bắt nguồn từ Mộc Linh, sau khi do Phong Ma Bi luyện hóa đem cho hắn.

Ba giọt chất lỏng đó, hòa vào trong máu tươi hắn, làm máu thịt hắn xuất hiện sinh cơ nồng đậm vô cùng, khiến cả người hắn đều cảm thấy vui sướng.

Hắn chợt lấy Luyện Huyết thuật thử luyện hóa.

Luyện Huyết thuật ghi lại trên Huyết Điển, có thể lấy máu tươi mình chiết xuất, hình thành bản mạng tinh huyết diệu dụng vô cùng.

Cũng có thể đem một ít máu tinh thuần, không còn sót lại ý niệm tinh thuần, thông qua máu tươi bản thân thẩm thấu, linh hồn ý thức chậm rãi ôn nhuận, khắc lên bản nguyên ý chí của mình, từ đó hình thành bản mạng tinh huyết.

Ba giọt tinh huyết Hỏa Kỳ Lân, chính là thông qua loại phương pháp này, chậm rãi luyện hóa mà thành

Nay, ở trong ba giọt tinh huyết Hỏa Kỳ Lân kia, chẳng những lẫn máu tươi tinh thuần của hắn, còn khắc linh hồn ấn ký của hắn.

Cho nên ba giọt máu tươi đó mới có thể liên hệ cùng tâm thần hắn.

Hắn bắt đầu giở lại trò cũ.

Do Phong Ma Bi trước một bước luyện hóa ba giọt chất lỏng màu xanh lục, không có một tia tạp chất ở trong, không có một chút tàn hồn toái niệm, chính là sinh mệnh tinh năng thuần túy, phi thường thích hợp hắn luyện hóa.

Tâm niệm thay đổi, máu tươi nồng đậm chảy ở trong mạch máu hắn, ở dưới tác dụng của Huyết Linh quyết, như từng cái dòng suối sông dài, lặng lẽ hội tụ hướng lòng bàn tay.

Bàn tay hắn chậm rãi biến thành quỷ dị đỏ như máu, từng mạch máu rõ ràng có thể thấy được, máu tươi đỏ sậm trong mạch máu, cũng có thể mơ hồ thấy.

Từng luồng máu tươi hướng tới lòng bàn tay hắn hội tụ, cùng lúc, hắn tĩnh tâm ngưng thần, đem linh hồn ký ức ý niệm trong hồn hồ hắn, cũng chia ra từng tia.

Tơ hồn như linh tuyến vô hình, tan vào trong máu tươi, làm từng luồng máu tươi kia có linh hồn khí tức cùng ấn ký của hắn.

“Ồ ồ!”.

Lòng bàn tay đỏ rực như máu của hắn, như biến thành suối máu sôi trào, truyền đến tiếng máu tươi thiêu đốt quỷ dị.

Ba điểm sáng màu mực lục, chợt lóe chợt lóe ở lòng bàn tay hắn, như ba ngôi sao lấp lánh lóa mắt.

Đó là Mộc Linh tinh hoa từ trong Phong Ma Bi bay vọt ra!

“Lấy máu làm lửa, lấy hồn làm dẫn, máu tươi tế luyện!”.

Hai mắt Tần Liệt bùng ra hào quang đỏ đậm, một đạo huyết quang cũng từ đỉnh đầu bay vụt ra, như dải cầu vồng màu máu đâm vào bầu trời.

Từng đợt khí huyết dao động mãnh liệt, không ngừng từ trên người hắn nhộn nhạo ra, tràn ngập khí tức điên cuồng thô bạo.

Lòng bàn tay hắn thiêu đốt ra ngọn lửa màu đỏ máu, máu tươi đang sôi trào, đang mãnh liệt thiêu đốt.

Từng tia linh hồn ấn ký chỉ thuộc về hắn, ở trong máu tươi thiêu đốt, chậm rãi thẩm thấu đến trong ba giọt chất lỏng màu xanh lục kia, như khói mỏng rót vào ba cái cây giống tinh xảo nhỏ bé trong đó.

Thời gian vội vàng.

Trong khu rừng yên tĩnh, Tần Liệt lấy Luyện Huyết thuật luyện hóa tinh huyết, xa xa Tạ Tĩnh Tuyền đang tiếp nhận một loại truyền thừa cổ xưa, Đỗ Hướng Dương, Tống Đình Ngọc vừa khôi phục linh lực vừa hộ pháp.

Ba canh giờ nhanh chóng trôi qua.

Đỗ Hướng Dương dẫn đầu khôi phục lại, nhìn thoáng qua Tạ Tĩnh Tuyền bên cạnh, lại nhìn Tống Đình Ngọc còn đang ngưng thần khôi phục, hắn lặng lẽ đứng lên.

“Làm sao vậy?”. Tống Đình Ngọc mở mắt ra.

“Tần Liệt tiểu tử kia đã lâu không chút động tĩnh, ta đi qua xem hắn”. Đỗ Hướng Dương sinh lòng nghi hoặc.

Tần Liệt một mình một người rời khỏi, mượn dùng Phong Ma Bi tu luyện, đang lấy Luyện Huyết thuật luyện hóa bản mạng tinh huyết, loại huyết khí rung chuyển mãnh liệt đó, thật ra sớm bị Đỗ Hướng Dương cảm giác.

Hắn luôn chịu đựng chưa từng hỏi, cũng chưa đi qua điều tra.

Bởi vì hắn biết mỗi người đều có bí mật, Tần Liệt cố ý né tránh một khoảng cách, hiển nhiên là không muốn người khác phát hiện bí mật của hắn.

Đỗ Hướng Dương rất thức thời hắn chưa từng đi quấy rầy, chưa đi hỏi làm rõ tới cùng ảo diệu trong đó.

Nhưng, ở ba canh giờ qua đi, Tần Liệt bên kia khí huyết dao động nồng đậm, chẳng những không có dấu hiệu bỏ dở, còn trở nên càng lúc càng mãnh liệt, điều này làm hắn cảm thấy rất kinh dị.