Linh Vực

Chương 450: Tránh ra! Để cho ta tới!




Mọi người đều phản ứng lại, cùng nhau đem mục tiêu hướng về phía Bát Dực Ngô Công Vương, Lâm Đông Hành, Tô Nghiên, Hạ Hầu Uyên những người đó, còn có vài tên giáo đồ Hắc Vu giáo, giờ khắc này, hầu như đều lập tức phản ứng lại, không nói hai lời, đều chạy trốn tỏa ra.

Nhưng, lúc này lực chú ý của mọi người đều bị Bát Dực Ngô Công Vương hấp dẫn, căn bản là không để ý tới chặn lại bọn họ.

Ngay cả người của Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn, cũng vội vàng tụ tập lại, từ các góc độ đem con Vu trùng này bao vây.

Vu trùng không chết, các người thân bạn bè trúng Vu độc của bọn họ, đều phải một người tiếp một người chết thảm.

Đây là bọn họ cảm thấy không thể tiếp nhận.

Ngay cả Tần Liệt, ở sau khi phát hiện Dạ Ức Hạo thế mà thần kỳ thoát đi, cũng đã sốt ruột, mặc kệ thương thế trên người còn chưa khôi phục, cũng là cắm đầu lao về phía Bát Dực Ngô Công Vương.

“Vu độc! Nó đã phóng ra quá nhiều Vu độc! Căn bản không thể tới gần nó!”. Cô gái Huyễn Ma tông thét chói tai.

“Đáng chết! Vu độc thật nồng đậm, cái gì cũng không nhìn thấy, không biết công kích nó như thế nào!”. Người của Thiên Khí tông cũng đang tức giận mắng.

Vu độc đậm đặc bao phủ phạm vi hơn mười thước chung quanh, như mực nước đen sì sì, làm người ta cái gì cũng không nhìn thấy.

Cũng làm bất luận kẻ nào không dám tới gần.

Ai cũng biết Vu độc đáng sợ, những người thân bạn bè kia của bọn họ, bộ dạng thê thảm trúng Vu độc, bọn họ đều hiểu rõ trong lòng, đều biết căn bản không có cách nào phá giải.

Dưới tình huống như vậy, tuy mọi người đều muốn đánh chết Vu trùng, đều muốn cướp cưới lấy máu tươi trên người Bát Dực Ngô Công Vương, nhưng không ai dám có gan lao vào phạm vi Vu độc bao phủ.

Mà cái này vừa vặn chính là chỗ đáng sợ của Vu trùng.

Con “Bát Dực Ngô Công Vương” này, ở sau khi phóng ra Vu độc toàn thân, phạm vi Vu độc bao phủ quanh thân càng lúc càng lớn, càng lúc càng đậm, nó ở lúc hướng xa xa bỏ trốn, những Vu độc đậm đặc kia vẫn vờn quanh nó, khiến người quanh thân như gặp quỷ mị, ùn ùn bại lui.

Không ai dám lao vào nơi Vu độc bao trùm.

Nơi đây, linh hồn ý thức cảm giác lực, bị hoàn cảnh đặc thù của bí cảnh này trói buộc, mọi người không có cách nào chỉ bằng cảm giác, lấy linh khí cùng linh quyết công kích đối với khu Vu độc bao phủ.

- Vậy chỉ là lãng phí vô ích linh lực.

Phải có người, có thể lao vào, có thể xác định vị trí Vu trùng, có thể nhìn thấy Vu trùng tiến hành oanh kích.

Cũng chỉ có như vậy, mới có thể làm bị thương nặng hoặc là đánh chết Vu trùng, mới có thể lấy được máu tươi Vu trùng, giúp những người trúng Vu độc giải thoát.

Đáng tiếc, tựa như không ai dám lao vào khu Vu độc bao trùm, không ai dám không cần mạng dấn thân nguy hiểm, cho nên mọi người mắt thấy đã sắp mất đi bao vây đối với Vu trùng.

“Tránh ra! Để ta tới!”.

Nhưng vào lúc này, Tần Liệt hét to, một đường lao nhanh tới, như một tia chớp rạch không gian, cắm đầu lao vào khu Vu độc nồng đậm bao trùm.

Hắn là một người duy nhất, cho dù là trúng Vu độc, cũng có thể thông qua toái hồn, thông qua lửa luyện hóa, đem Vu độc giải được.

Trong mọi người, cũng chỉ có hắn không sợ Vu độc, không lo lắng sau khi trúng Vu độc thê thảm mà chết.

“Hay cho một kẻ liều mạng!”.

“Quả nhiên hung hãn không sợ chết!”.

“Tần Liệt! Xem ngươi!”.

Mọi người đều kêu to lên, có người vì Tần Liệt không lý trí âm thầm khoái ý, cũng có người, vì Tần Liệt ra mặt mà âm thầm cảm kích.

Trong Vu độc đậm đặc, Tần Liệt cắm đầu xông vào, lập tức liền cảm giác được từng tia độc tố, trực tiếp thẩm thấu đến linh hồn thức hải hắn, trực tiếp xâm nhập trong chân hồn của hắn.

Hắn hoàn toàn coi như không thấy.

Càng tiến lên, hắn phát hiện Vu độc càng loãng, đi đến chỗ sâu bên trong hắn liếc một cái thấy được Bát Dực Ngô Công Vương.

“Rắc rắc rắc!”.

Con Vu trùng này, tựa như đã bị thương nặng, tám cái cánh mỏng manh vỗ rất uể oải, lúc này lại dựa vào từng cái chân rết nhanh chóng tiến lên trên mặt đất.

Bát Dực Ngô Công Vương, có trên trăm cái chân rết, những cái chân này cùng nhau vung lên, làm tốc độ của nó thế mà nhanh vô cùng.

Không so với nó phá không lao đi chậm hơn bao nhiêu.

Ở trên cánh nó, có từng giọt máu nhỏ, nó ở lúc nhanh chóng bò đi, còn thỉnh thoảng có giọt máu mới từ trong cơ thể toát ra.

Vu trùng của Hắc Vu giáo, thân thể cứng rắn như sắt, đao kiếm khó tổn thương, nước lửa bình thường cũng khó mà cấu thành uy hiếp đối với chúng nó.

Chính là vì như thế, Hắc Vu giáo mới có “dời đi thương tổn” loại linh quyết nham hiểm này, thông qua liên hệ linh hồn, máu thịt giữa võ giả cùng Vu trùng, đem tổn thương nặng bản thân gặp, chuyển dời đến trên người Vu trùng.

Như vậy, võ giả bị đánh mạnh, sẽ có thể giảm bớt thương tổn trình độ lớn nhất.

Dạ Ức Hạo chính là thông qua loại phương pháp này, đem một bộ phận thương tổn thân thể rất lớn, trực tiếp chuyển tới trên người mẫu trùng, làm “Bát Dực Ngô Công Vương” này vốn sinh long hoạt hổ, lại ở nháy mắt uể oải không phấn chấn, ngay cả vỗ cánh bay cao cũng không được.

“Rắc rắc rắc!”.

Trên trăm chân rết của Bát Dực Ngô Công Vương, như từng lưỡi đao vạch trên mặt đất, vung linh quang làm người ta hoa cả mắt.

Con Vu trùng này thoát ly thân thể Dạ Ức Hạo, chỉ dài bằng nửa cánh tay nam tử bình thường, toàn thân đen sì, như là từ tinh thiết tạo thành, tám cái cánh chim của nó lúc vỗ, mơ hồ có thể thấy được giọt máu từ trong cơ thể chảy ra.

Thần kỳ là, từng giọt máu nhỏ đó, cũng chưa từ trên cánh nó rơi xuống, mà là có tính dính rất mạnh, cứ dính ở trên cánh nó.

“Tần Liệt! Tận khả năng giết con Vu trùng đó, thật sự không được mà nói, cũng cần tận lực lấy được nhiều máu tươi trên người nó!”. Tiếng kêu của Sở Ly từ bên ngoài sương mù Vu độc dày đặc truyền đến.

Tần Liệt cũng chưa đáp lại, mà là chuyên tâm nhìn Vu trùng, tay phải cầm Lôi Cương chùy, lập tức vận chuyển ra Thiên Lôi Cức.

Từng tia chớp chùm tia sáng, từ trên Lôi Cương chùy đan xen mà ra, lấy ánh mắt tập trung Bát Dực Ngô Công Vương, hắn tập trung tinh thần, đuổi sát bước chân Vu trùng, đột nhiên vung lên.

“Vù!”.

Cả người hắn, như ngưng tụ thành một tia chớp to dài, cùng khí thế Lôi Cương chùy trong tay phù hợp khăng khít, xây dựng ra khí thế vô cùng cuồng mãnh

Hung hăng lấy Lôi Cương chùy đánh về phía Bát Dực Ngô Công Vương.

“Ong ong ong!”.

Bát Dực Ngô Công Vương đột nhiên phát hiện nguy cơ phía sau, tám cái cánh dồn dập vỗ, hơn nữa phát ra tiếng kêu to phá vỡ màng tai.

Tiếng rít như kim thép gai nhọn, đâm vào thức hải tâm linh mọi người chung quanh, ngũ tạng lục phủ làm mọi người đều ầm ầm chấn động, cảm thấy toàn thân đau đớn.

Cách nó gần nhất, Tần Liệt càng là đứng mũi chịu sào, nháy mắt sinh ra một loại cảm giác khủng bố bị vạn tiễn xuyên tâm, ngay cả ý thức cũng lập tức mơ hồ.