Linh Vực

Chương 446: Thiên chấp cuồng




“Ngươi cứ xem cho rõ đi, chỉ cần ngươi dám xuống tay với ta, ta có thể cam đoan, đồng bạn trúng Vu độc kia của ngươi, sẽ ở trong ba giây tự tuyệt mà chết”. Dạ Ức Hạo xa xa nhìn về phía Tuyết Mạch Viêm thò đầu ra, há mồm cười ha hả, thần thái vui mừng.

Có vài võ giả Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn khác, cũng ở phạm vi cảnh cáo của Dạ Ức Hạo: “Không muốn đồng bạn chết thảm mà nói, thì nhìn cho kỹ! Ha ha, hoặc là bọn chúng giết Sở Ly, hoặc là, Sở Ly giết bọn chúng! Hắc, nếu Sở Ly giết bọn chúng, các ngươi sẽ làm thế nào?”.

Tuyết Mạch Viêm cùng võ giả chưa trúng Vu độc của hai phe kia, một đám mặt trầm như nước, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.

Những người này, sở dĩ mang theo đồng bạn trúng Vu độc tới đây, chính là ôm ý tưởng giải độc giúp đồng bạn.

Từ cái này đến xem, hai bên cảm giác hẳn là vô cùng tốt, bọn họ là không muốn nhìn thấy đồng bạn từng chút một chết đi, mới sẽ vội vã tới.

Nhất là Tuyết Mạch Viêm, nàng đối với mỗi một tỷ muội đều phi thường coi trọng, nàng đem Phan Thiên Thiên coi là muội muội đối đãi, nàng sẽ tuyệt đối không cho phép Phan Thiên Thiên chết đi.

Nàng cũng tuyệt đối không tiếp thụ được Sở Ly đánh chết Phan Thiên Thiên.

Bởi vậy, bởi dao động cuồng bạo bên này, bởi Dạ Ức Hạo bại lộ vị trí, mà mấy đám võ giả từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, bởi vì đồng bạn trúng Vu độc bị khống chế, căn bản là không có cách nào sinh ra uy hiếp đối với Dạ Ức Hạo.

Trái lại, Dạ Ức Hạo còn có thể thông qua những kẻ trúng độc kia, làm Sở Ly ném chuột sợ vỡ đồ.

Sở Ly nếu là khắp nơi cẩn thận, không chịu hạ sát thủ, bị Dạ Ức Hạo lấy chiến thuật biển người tiêu hao rất thảm, hắn vô cũng có khả năng bị kẻ trúng độc giết chết.

Hắn nếu là bất chấp tất cả, đem những kẻ trúng độc vây công hắn tiêu diệt, Tuyết Mạch Viêm những người đó, tuyệt đối sẽ không coi như không thấy, ít nhất sẽ đem một nửa thù hận chuyển dời đến trên người Sở Ly hắn.

Như vậy mà nói, Sở Ly chẳng những không thể được những người đã đến viện thủ, còn một lần nữa kết thù mới, trăm phần trăm phải chết ở đây.

Dạ Ức Hạo luôn thong dong bàng quan, vừa ra tay, đã khống chế toàn bộ cục diện, làm mọi người đều cảm thấy vô cùng bị động, không dám dễ dàng loạn hạ sát thủ.

“Quả nhiên không hổ là gia hỏa Hắc Vu giáo, quả nhiên là một bụng ý nghĩ xấu, đem tất cả đều tính kế trong đó”.

Đỗ Hướng Dương mắng một câu, hắn từ chỗ ẩn nấp đi ra, từng bước, hướng vị trí Tần Liệt dời đi, vẻ mặt thoải mái.

Hắn lẻ loi một mình, bản thân chưa trúng Vu độc, cũng không có đồng bạn trúng Vu độc.

Trong mọi người, cũng chỉ có hắn, có thể hoàn toàn không nhìn Dạ Ức Hạo uy hiếp.

Bởi vì hắn không có bất cứ điểm yếu nào nằm ở trong tay Dạ Ức Hạo.

Tuyết Mạch Viêm cùng bốn cô gái Huyễn Ma tông, ở sau khi Phan Thiên Thiên bay ra, tự biết tung tích bại lộ, biết không cần thiết tiếp tục ẩn nấp, một người tiếp nối một người đi qua.

Các nàng hướng Dạ Ức Hạo bên kia mà đi.

“Ngươi có hai con Vu trùng ở trong tay ta”. Tuyết Mạch Viêm tận lực khiến ngữ khí của mình bình tĩnh: “Ta lần này tới, mục đích phi thường đơn giản, ngươi cho ta một giọt máu tươi mẫu trùng, ta trả ngươi hai con Vu trùng còn sống”.

Nàng không tính vòng quanh với Dạ Ức Hạo, trực tiếp bày ra lợi thế của mình, muốn bức Dạ Ức Hạo chịu thua.

“Ta muốn Thiên Thiên bình yên vô sự, bằng không, ta sẽ làm hai con Vu trùng tử vong”. Nàng lấy ra Huyễn Ma châu.

Bên trong hạt châu có rất nhiều ảo giác biến ảo khó dò, mơ hồ có thể thấy hai con Vu trùng nho nhỏ bị phong ấn, nàng hướng tới Dạ Ức Hạo giơ lên: “Ta biết Vu trùng luyện chế không dễ, mỗi một con Vu trùng, đều cần một bộ phận máu tươi của mẫu trùng, cần linh hồn ngươi chậm rãi ôn dưỡng. Một giọt máu tươi mẫu trùng, đổi lấy hai con Vu trùng, đối với ngươi mà nói phi thường có lãi, ngươi cho rằng thế nào?”.

Mắt Dạ Ức Hạo âm trầm, nhìn Huyễn Ma châu thật sâu, nhìn hai con Vu trùng phong ấn.

Hắn trầm ngâm một chút, nhíu nhíu mày, nói: “Sở Ly nếu bị giết chết trước một bước, nếu đồng bạn kia của ngươi còn sống, ta có thể đổi lấy Vu trùng cùng ngươi. Chờ đi, chờ bọn họ chiến đấu có kết quả nói sau, ở lúc này, ngươi tốt nhất thành thật an phận một chút cho ta”.

“Ngươi không sợ ta giết chết hai con Vu trùng của ngươi?”. Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Mạch Viêm lạnh lùng.

“Vu trùng, đối với ta mà nói phi thường quan trọng, nhưng ta cho rằng, so với tầm quan trọng của Vu trùng đối với ta mà nói, đồng bạn kia của ngươi, hẳn là đối với ngươi càng thêm quan trọng nhỉ?”. Dạ Ức Hạo nhếch miệng cười lạnh: “Hai con Vu trùng nếu chết, ta chỉ cần chút thời gian tinh lực, còn có thể một lần nữa lấy mẫu trùng thai nghén, nhiều nhất tiêu hao chút máu tươi cùng hồn lực. Nhưng đồng bạn kia của ngươi, một khi chết thảm, chỉ sợ cũng không có cách nào chết mà sống lại nhỉ?”.

Tuyết Mạch Viêm đột nhiên trầm mặc.

Ánh mắt lành lạnh của nàng toát ra sát ý cùng băng lạnh nồng đậm, hồi lâu sau, nàng nói: “Ngươi để đồng bạn của ta đi, cho ta một giọt máu tươi, ta lập tức bỏ lại Vu trùng từ đây rời khỏi”.

Dạ Ức Hạo cười hắc hắc lắc đầu.

Tuyết Mạch Viêm hít sâu một hơi, nàng xa xa nhìn thoáng qua Phan Thiên Thiên, âm thầm cắn răng, bỗng cảnh cáo Sở Ly: “Thiên Thiên nếu như bị ngươi giết chết, ta sẽ không bỏ qua ngươi!”.

Câu này vừa ra, liền ý nghĩa nàng đã thỏa hiệp.

Vì thế, Dạ Ức Hạo lớn tiếng cười lên điên cuồng.

“Qua bên kia, đem Lạc Trần, còn có đồng bạn kia của Sở Ly tiêu diệt!”. Hắn phân phó Tô Nghiên.

“Được!”. Tô Nghiên hoàn toàn yên lòng.

Bởi vì, ở trong mắt nàng, Dạ Ức Hạo đã khống chế thế cục.

Cho nên nàng thuận theo hướng tới Lạc Trần cùng Tần Liệt mà đi.

Lấy Huyết Linh quyết khôi phục thương thế, Tần Liệt vừa thấy Tô Nghiên đến, đột nhiên cảnh giác hẳn lên.

Hai võ giả Hạ Hầu gia, Lâm gia lúc trước bị Triệu Hiên, Trương Thần Đống cuốn lấy, ở lúc này, lại điều khiển Tử Diễm luân cùng Thất Cầm Linh, chuẩn lại động thủ với hắn lần nữa.

Mắt Tô Nghiên, cũng xa xa liếc về phía hắn, giống như cũng là chuẩn bị lấy hắn khai đao trước.

Điều này làm hắn không thể không tạm dừng khôi phục thương thế, chuẩn bị tiếp tục huyết chiến.

“Ta giúp ngươi tranh thủ một khắc đồng hồ”. Đột nhiên, thanh âm Đỗ Hướng Dương từ phía sau hắn vang lên.

Đỗ Hướng Dương vậy mà lại đứng vững ở trước người hắn, lười biếng nhìn về phía Tô Nghiên cùng hai võ giả Hạ Hầu gia, Lâm gia khác: “Trước qua ta một ải này đi”.

Tần Liệt bỗng nhiên sửng sốt.

Cau mày, hắn thấp giọng nói: “Ngươi ta đã xóa bỏ ân oán”.

“Ta thế nào cũng muốn ngươi nợ ta một cái nhân tình mới được! Sao, chẳng lẽ không được?”. Đỗ Hướng Dương quay đầu, lộ ra một nụ cười rạng rỡ: “Ta muốn khiến Tần Liệt ngươi nợ ta một lần!”.

Hắn ở lúc nói chuyện, Tô Nghiên nhẹ nhàng tới: “Đỗ Hướng Dương, việc này không quan hệ với ngươi, ngươi chẳng lẽ thật muốn nhúng tay?”.

“Việc này quả thực không quan hệ với ta”. Đỗ Hướng Dương cười cười, nhìn Tô Nghiên, nhìn võ giả Hạ Hầu gia cùng Lâm gia, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống, quát: “Nhưng Tần Liệt cầm kiếm phù Thiên Kiếm sơn ta mà đến! Lạc Trần, còn có Triệu Hiên, Trương Thần Đống, đều cầm kiếm phù Thiên Kiếm sơn ta! Còn có vài võ giả Thiên Kiếm sơn, cũng đều chết thảm ở dưới độc tố của Vu độc!”.

Vẻ mặt Tô Nghiên kinh ngạc.

Nàng từng nghiên cứu Đỗ Hướng Dương, biết Đỗ Hướng Dương và Lạc Trần không hợp, trước hội thí luyện lần này, còn thua ở trong tay Lạc Trần, lấy thân phận độc hành hiệp tham dự hội thí luyện.

Nàng không rõ, ở thời khắc mấu chốt Đỗ Hướng Dương vì sao nhảy ra, nói ra một phen lời như vậy.

Nàng không thể lý giải.

“Bởi vì bọn họ là người Thiên Kiếm sơn, mà ta, cũng là võ giả Thiên Kiếm sơn!”. Đỗ Hướng Dương khó được đứng đắn hẳn lên: “Bọn họ không chứa được ta, xem ta là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nhưng bọn họ, vẫn là võ giả Thiên Kiếm sơn! Các ngươi muốn trước mặt ta đánh chết bọn họ, chính là không được! Bọn họ đại biểu cho tôn nghiêm Thiên Kiếm sơn, mà ta, không cho phép tôn nghiêm của Thiên Kiếm sơn chịu nhục!”.

Tiếng nói vừa dứt, từng quầng lửa mãnh liệt, bỗng nhiên từ trên người Đỗ Hướng Dương điên cuồng lao ra.

Lửa nóng bỏng, diễn biến thành Dục Hỏa Phượng Hoàng, tươi đẹp chói mắt, lấy tư thái đẹp tuyệt luân, mang theo lửa nóng đầy trời, nhanh nhẹn hướng về ba người bọn Tô Nghiên.

Cùng lúc đó, cả người Đỗ Hướng Dương lửa thiêu đốt, thanh kiếm kia trong tay cũng vung lên.

Đầy trời bóng lửa, cũng thuận thế ùa về phía Tô Nghiên, đem bọn họ che kín toàn bộ! Tần Liệt đột nhiên ngẩn ngơ!

Khí thế Lạc Trần đã uể oải xuống, đang bị Hạ Hầu Uyên cùng Lâm Đông Hành liên thủ phản kích, trên người có vết thương giăng khắp nơi, máu tươi đầm đìa.

Nhưng lúc này, vẻ mặt hắn cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Đỗ Hướng Dương.

Hắn nhớ rõ, ở lúc Thiên Kiếm sơn chọn lựa hạt giống hạch tâm, hắn dùng đủ thủ đoạn, mới trói buộc được Đỗ Hướng Dương, bức Đỗ Hướng Dương chắp tay nhường ra vị trí thủ lĩnh.

Hắn cho rằng, qua trận chiến ấy, hắn và Đỗ Hướng Dương chỉ cần ở hội thí luyện gặp nhau, nhất định là kết quả không chết không ngừng.

Thậm chí, sâu trong lòng, hắn cũng từng nghĩ muốn tìm cơ hội đem Đỗ Hướng Dương xử lý, miễn cho Đỗ Hướng Dương sau khi còn sống đi ra, sẽ ở Thiên Kiếm sơn làm ra chuyện phiền toái cho hắn.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Đỗ Hướng Dương sẽ giúp hắn kháng địch.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ tới, gia hỏa bị hắn cho rằng đối thủ lớn nhất của Thiên Kiếm sơn này, sẽ ở thời khắc mấu chốt, xúc động đứng ra, tử chiến với đối phương.

Hắn bỗng phát hiện hắn chưa bao giờ hiểu biết Đỗ Hướng Dương.

Tần Liệt lại có chút hiểu.

Gã tên Đỗ Hướng Dương này, ngay từ đầu nhìn thấy hắn, đã đột nhiên xuống tay, lấy “Cùng với ngươi bị người khác giết chết, khiến Thiên Kiếm sơn chịu nhục, còn không bằng do ta tự tay tiêu diệt” làm lý do, vừa thấy mặt đã hạ sát thủ đối với hắn.

Nhưng, ở sau khi Đỗ Hướng Dương cùng hắn chiến một trận, khẳng định thực lực của hắn, thái độ lại đột nhiên biến đổi lớn.

Sau vài lần, lúc Đỗ Hướng Dương gặp lại hắn, chẳng những chưa chủ động khiêu khích, còn thường thường sẽ tránh đi mũi nhọn, không muốn tiếp tục liều chết tới cùng với hắn.

Ngay cả chuyện Tống Đình Ngọc trúng Vu độc, cũng xác thực thật là Đỗ Hướng Dương báo cho hắn, khiến hắn mới có thể tìm được Tống Đình Ngọc.

Bằng không Tống Đình Ngọc sợ là sớm chết rồi.

Tần Liệt đã nhìn ra, Đỗ Hướng Dương này là một võ giả Thiên Kiếm sơn chân chính! Hắn lấy vinh quang Thiên Kiếm sơn làm vinh, lấy sỉ nhục của Thiên Kiếm sơn làm nhục!

Đỗ Hướng Dương lúc ban đầu muốn giết hắn, thuần túy cho rằng hắn cảnh giới thấp kém, sẽ bị bất cứ võ giả nào của tám phương thế lực còn lại dễ dàng gạt bỏ, cho rằng Tần Liệt hắn sẽ làm mất mặt Thiên Kiếm sơn, làm Thiên Kiếm sơn bị sỉ nhục, vì vinh quang của Thiên Kiếm sơn, cho nên Đỗ Hướng Dương không chút do dự động thủ đối với hắn.

Lần này, đám người Tô Nghiên muốn giết hắn, Hạ Hầu Uyên và Lâm Đông Hành cũng sắp đem Lạc Trần tiêu hao chết, hắn lấy một cái lý do để Tần Liệt nợ hắn làm cớ, lại một lần nhảy ra.

Vẫn là vì vinh quang của Thiên Kiếm sơn!

Đỗ Hướng Dương, lấy chính mình là võ giả Thiên Kiếm sơn làm vinh, hắn không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục Thiên Kiếm sơn, hắn cầm kiếm phù Thiên Kiếm sơn, còn có Lạc Trần, đại biểu là Thiên Kiếm sơn.

Cho nên Đỗ Hướng Dương dứt khoát đứng dậy.

Bởi vì hắn muốn bảo vệ vinh quang của Thiên Kiếm sơn!

Tần Liệt bỗng sinh một tia kính ý với Đỗ Hướng Dương, đó là một gã có chút cố chấp, có chút chấp nhất, có chút không thể nói lý.

Gã này đến từ Thiên Kiếm sơn.

Thiên Kiếm sơn, ở thời gian ngắn ngủi không đến một ngàn năm, từ một thế lực nhỏ danh không dùng truyền, thoáng cái nhảy lên tới thế lực cấp Bạch Ngân, chỗ dựa chân chính của thế lực này, không phải người khác, thật ra vẫn luôn là cố chấp cuồng như Đỗ Hướng Dương này!

Vẫn luôn là Đỗ Hướng Dương người như vậy chống đỡ Thiên Kiếm sơn!

“Được! Ta thừa nhận, Tần Liệt ta nợ Đỗ Hướng Dương ngươi một cái nhân tình lớn!”. Tần Liệt đột nhiên hét to: “Ngày sau, chỉ cần Đỗ Hướng Dương ngươi cần ta trả lại, ta tất nhiên trả lại ngươi nhân tình này!”.

“Ha ha ha! Ngươi nhớ là tốt!”. Đỗ Hướng Dương nhếch miệng cười to, thần thái vui mừng.

Tần Liệt không cần nhiều lời nữa, hít sâu một hơi, hắn một lần nữa ngồi xếp bằng xuống.

Hắn không đi chú ý Lạc Trần nguy ngập nguy cơ nữa, không đi nhìn Đỗ Hướng Dương cắm đầu xông vào, cũng không nhìn Sở Ly bị tám kẻ trúng Vu độc vây công, không đi nhìn Tuyết Mạch Viêm...

Hắn chỉ là nhìn về phía Dạ Ức Hạo.

Hắn so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn, nay tử cục này, chỉ có thể từ trên người Dạ Ức Hạo tìm cửa đột phá!

Muốn phá ván này, chỉ có thể nhằm vào Dạ Ức Hạo, chỉ có thể khiến “Bát Dực Ngô Công Vương” mất đi sự khống chế đối với kẻ trúng Vu độc!

Nếu không, ở đây toàn bộ kẻ mới tới có thể giúp hắn đối phó Dạ Ức Hạo, đều chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí còn có thể bởi vì kẻ trúng độc bị Sở Ly giết chết, đem đầu mâu hướng về Sở Ly.

Hắn đã rõ ràng nhận thức được một điểm này.

Nheo mắt, hắn lấy tâm thần hô ứng ba giọt bản mạng tinh huyết, ba giọt máu tươi đỏ sậm đó, ở hắn lúc trước điều khiển, sớm đã lặng lẽ rơi xuống trong cát xám bên cạnh Dạ Ức Hạo.

Ba giọt máu Hỏa Kỳ Lân, cách Dạ Ức Hạo phi thường gần!

Lúc trước, Dạ Ức Hạo chưa để “Bát Dực Ngô Công Vương” bay vọt ra, chưa thành lập liên hệ với mẫu trùng, luôn phi thường cảnh giác, khiến hắn tìm mãi không thấy cơ hội đánh lén.

Nay, Dạ Ức Hạo để “Bát Dực Ngô Công Vương” trôi nổi ở đỉnh đầu hắn, đang lấy chân hồn cùng mẫu trùng kết nối khống chế tám kẻ trúng Vu độc, tất nhiên không có cách nào hảo hảo bảo vệ bản thân.

Cũng là như thế, hắn đem võ giả Hắc Vu giáo lúc trước đối phó Sở Ly, đều triệu hồi đến bên người.

Vì phòng bị người khác đột nhiên động thủ đối với hắn.

Trên thực tế, Dạ Ức Hạo ở lúc thành lập liên hệ với mẫu trùng, đã chủ động rời xa các phe giao chiến.