Linh Vực

Chương 434: Liên hợp khắp nơi




Ba con Vu trùng, kêu to, đang hướng tới mi tâm Hà Vi cùng hai võ giả Tịch Diệt tông khác chui đi.

Vừa thấy ba quầng lửa mãnh liệt lao tới, như cảm giác được khí tức thiên địch, bỗng vẫy cái cánh nho nhỏ, nhanh chóng thoát đi.

Một con Vu trùng cách Tần Liệt gần nhất, không thể kịp rời đi, bị một quầng hào quang lửa Kỳ Lân bao phủ!

Vu trùng đó không ngừng rít lên, ở trong ngọn lửa tả xung hữu đột, nhưng mãi không có biện pháp thoát thân.

Hai con Vu trùng khác, vừa thấy không ổn, trốn càng nhanh hơn, hóa thành hai luồng ô quang như thuấn di rời khỏi.

Nhưng Hà Vi cùng hai võ giả Tịch Diệt tông kia, trong con ngươi, đã mơ hồ có thể thấy được sợi màu đen.

Đây là dấu hiệu rõ ràng nhất đã trúng Vu độc.

“Đáng chết!”. Sở Ly lúc này mới đến, đáng tiếc Vu trùng đã thoát đi hai con, đáng tiếc bọn Hà Vi đều đã trúng Vu độc, điều này làm Sở Ly vội vàng xao động gần như điên cuồng: “Là ta quá ngu ngốc, đáng chết, ta đã sớm nên nhắc nhở các ngươi đừng tới đây! Là ta đã hại các ngươi!”.

“Bùm bùm!”.

Một con Vu trùng còn lại, bị một quầng lửa nóng Hỏa Kỳ Lân nóng bỏng bọc, kịch liệt thiêu đốt.

Con Vu trùng này phát ra từng tiếng kêu to đâm thủng màng tai.

Hà Vi cùng hai gã võ giả vừa trúng Vu độc kia bỗng nhiên trầm mặc xuống, trong mắt bọn họ hiện ra nét ảm đạm.

Ba người không nói một lời, ngồi xuống ngay tại chỗ, từ từ nhắm mắt, đều đang thử lấy biện pháp chỉ mình có, để khu trừ Vu độc.

Cả người Sở Ly tràn ngập sát ý ngập trời, trong miệng không ngừng lặp lại: “Ta muốn giết sạch toàn bộ gia hỏa Hắc Vu giáo! Ta muốn làm Dạ Ức Hạo cẩu tạp chủng kia tan xương nát thịt!”.

Hai giọt bản mạng tinh huyết, hóa thành tinh thể như Kê Huyết thạch, từ xa xa một lần nữa bay trở về.

Tần Liệt đưa tay, đem máu tươi thu về lòng bàn tay, từ trong Không Gian giới chỉ lấy ra Thiên Viêm tinh, để bổ sung tiêu hao của chúng nó.

Một giọt bản mạng tinh huyết khác diễn hóa thành lửa nóng Kỳ Lân, còn đang tiến hành luyện hóa đối với con Vu trùng kia.

Ngoài ba trăm dặm, Dạ Ức Hạo ngồi xếp bằng dưới đất, ôm ngực, nhìn mẫu trùng chiếm cứ trên trái tim, đang kêu thảm thiết.

Thẳng đến Tần Liệt đem Vu trùng hoàn toàn luyện hóa, tiếng kêu thảm thiết của Dạ Ức Hạo mới chậm rãi ngừng lại.

Bên cạnh Dạ Ức Hạo, Hạ Hầu Uyên cùng một đám nam nữ tụ tập cùng một chỗ, vừa nói chuyện, vừa thường thường nhìn về phía hắn.

Sau khi Dạ Ức Hạo dừng kêu thảm thiết, thần thái khôi phục bình thường, như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, hắn tới bên cạnh đám người Hạ Hầu Uyên, nói: “Hạ huynh, Lâm huynh, Tô tiểu muội, ba đại gia tộc các ngươi cùng Hắc Vu giáo chúng ta quan hệ, các ngươi hẳn là rất rõ chứ?”.

Ba người được hắn gọi “Hạ huynh”, “Lâm huynh”, “Tô tiểu muội”, chính là Hạ Hầu gia Hạ Hầu Uyên, Lâm gia Lâm Đông Hành, cùng Tô gia Tô Nghiên, hạt giống hạch tâm của ba đại gia tộc Thiên Diệt đại lục.

Ba người này, bên người đều có năm sáu tộc nhân, ba đại gia tộc luôn quan hệ hòa thuận, ba phe lấy phương thức cưới hỏi, lấy ích lợi chung, đến duy trì quan hệ của bọn họ.

Hạ Hầu Uyên, Lâm Đông Hành, Tô Nghiên cũng là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, từng được phân biệt đặt ở gia tộc khác nhau bồi dưỡng, lúc còn nhỏ đã bồi dưỡng ăn ý, thành lập cảm tình thâm hậu.

“Đương nhiên rõ ràng”. Tô Nghiên cười khanh khách, nàng thiên sinh lệ chất, dáng người đầy đặn gợi cảm, một đôi mắt hoa đào nét quyến rũ lan tràn, khẽ nhăn mày cười, cũng như là mang theo hương vị dụ hoặc: “Nếu không có Hắc Vu giáo, ba nhà chúng ta cũng không thành được thế lực cấp Bạch Ngân. Không có Hắc Vu giáo, chúng ta vân là phụ thuộc Huyết Sát tông, còn phải xem sắc mặt Huyết Sát tông làm việc, ha ha, năm đó sau khi Huyết Sát tông diệt vong, cũng là bởi vì Hắc Vu giáo các ngươi, ba nhà chúng ta mới có thể phân nhiều linh tài, ba nhà chúng ta đối với Hắc Vu giáo từ trước luôn ôm lòng cảm kích”.

“Các ngươi rõ là tốt rồi”. Dạ Ức Hạo gật gật đầu: “Ở hơn một ngàn năm trước, Huyết Sát tông chính là kẻ địch lớn nhất, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Hắc Vu giáo chúng ta, ba nhà các ngươi tìm được điểm yếu của Huyết Sát tông, khiến Hắc Vu giáo chúng ta có thể cổ động toàn bộ thế lực cấp Bạch Ngân, nhất cử tiêu diệt Huyết Sát tông, chúng ta tất nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi”.

“Dạ đại ca, ngươi có gì phân phó, muốn bảo người ta làm gì, ngươi cứ việc nói”. Tô Nghiên ném cái nháy mắt, cười khanh khách nói: “Người ta sẽ ngoan ngoãn phục tùng”.

“Vu trùng ta thả ra, lại có một con bị giết, đối phương có thể là Tịch Diệt tông Sở Ly”. Sắc mặt Dạ Ức Hạo trầm trọng: “Sở Ly người này không dễ đối phó, hơn nữa rất nhanh sẽ tìm tới. Một mình ta, muốn giết Sở Ly, có thể cần phí rất nhiều trắc trở, ta cần các ngươi giúp ta”.

Dừng một chút, Dạ Ức Hạo nói: “Hội thí luyện lần này, ta hy vọng đến cuối cùng, trừ Hắc Vu giáo chúng ta, còn có ba đại gia tộc các ngươi, sẽ không còn lại bất cứ một người nào của thế lực khác!”.

“Đây vừa vặn cũng là mục tiêu trưởng bối chúng ta an bài”. Hạ Hầu Uyên cười hắc hắc nói.

“Hắc Vu giáo cùng ba đại gia tộc sống, người còn lại, chết hết!”. Lâm Đông Hành thấp giọng nói.

“Người ta nghe Dạ đại ca hết”. Tô Nghiên tỏ thái độ.

“Tốt lắm! Có ba người các ngươi giúp đỡ, ở trong Thần Táng tràng này, không ai là địch thủ của chúng ta!”. Dạ Ức Hạo rất hài lòng thái độ của bọn họ, hứa hẹn nói: “Các ngươi yên tâm, tất cả đạt được ở Thần Táng tràng, Hắc Vu giáo cũng sẽ không thiếu các ngươi một phần!”.

“Đa tạ Dạ đại ca”. Tô Nghiên cười quyến rũ hẳn lên.

“Chuẩn bị chuẩn bị, chờ Sở Ly tới, lấy hắn khai đao trước!”. Dạ Ức Hạo hừ lạnh.

“Thiên Kiếm sơn Lạc Trần cũng ở phụ cận, chúng ta tuy đã cắt đuôi bọn hắn, nhưng bọn hắn chỉ cần tiếp tục tìm, khẳng định có thể tìm được chúng ta”. Hạ Hầu Uyên nhíu mày nói.

“Lạc Trần cùng Sở Ly, ai tìm tới trước, thì giết kẻ đó trước!”.

“Được!”.

***

Ở dưới ngọn lửa nhiệt độ cao của Hỏa Kỳ Lân luyện hóa, con Vu trùng kia, cuối cùng bị đốt thành tro.

Vẻ mặt Sở Ly nóng nảy, không ngừng gầm nhẹ, như là một con dã thú khát máu.

Hà Vi cùng hai võ giả Tịch Diệt tông khác, sau nửa canh giờ, trước sau trợn mắt đứng lên.

Trong mắt bọn họ một mảng u ám.

Ba người đều từ bỏ hóa giải đối với Vu độc.

“Không giải được”, vẻ mặt Hà Vi ảm đạm: “Linh hồn cùng sinh mệnh năng lượng đang trôi đi từng chút một, căn bản không có cách nào ngăn cản, lại có thể rõ ràng cảm giác... Đây là một loại tuyệt vọng có thể thấy tử vong, lại chỉ có thể từng bước, hướng tới rảo bước tiến lên”.

“Ta rốt cuộc có thể hiểu cảm thụ của Nhâm Bành”. Một võ giả Tịch Diệt tông nói.

“Ta đi xem Tống Đình Ngọc một chút”. Tần Liệt nhìn những người này, không biết nên nói những gì, hắn lo lắng Tống Đình Ngọc có chuyện gì, xoay người rời khỏi.

“Tần Liệt này thế mà chưa trúng Vu độc”. Một người của Tịch Diệt tông nói.

“Quả thực rất kỳ quái, thằng cha này cảnh giới bình thường, nhưng ở lúc Vu trùng tàn sát bừa bãi, lại không có một con Vu trùng dám tới gần hắn”. Một người khác nói.