Linh Vực

Chương 32: Hai loại lực lượng




Phùng Dật vừa chạy, Phùng gia tan tác ngay, có Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong, Lăng Hâm ra sức, những người Phùng gia không chạy kịp đều bị giết sạch.

Tần Liệt không tham chiến nữa, hắn nhặt Thanh Dực phủ, cảm nhận một chút, phát hiện cây phủ không bị hư mấy, vẫn còn có thể sử dụng được, cảm thấy vô cùng may mắn.

“Phùng Dật tu vi bát trọng, cũng đâu có ghê gớm lắm, cứng đối cứng… đâu có lợi hại hơn ta.”

Hắn tự đánh giá, nhớ đến lúc chiến đấu, nhớ ra tình hình cơ thể lúc vận chuyển lực lượng, con mắt sáng lên.

Hắn phát hiện lúc vận chuyển linh lực, linh lực trong linh hải nơi đan điền tuôn ra, theo gân mạch tụ tới cánh tay, rồi xuyên qua lòng bàn tay xuất ra khỏi đầu ngón tay, rót vào trong linh khí.

Có điều, đây cũng không phải là toàn bộ linh lực hắn có!

Lúc linh lực chuyển động, trong gân mạch, máu huyết, xương cốt, thậm chí cả tạng phủ cũng có những tia lực lôi điện gia nhập vào dòng linh lực, chính điều này mới làm cho linh lực trở nên cuồng bạo cương mãnh, chẳng những tăng cường mức linh lực, mà còn khiến linh lực có lực lượng của lôi điện, uy lực tăng vọt!

Hắn đột nhiên hiểu ra.

Năm năm nay, hắn vẫn không ngừng dùng Cửu Thiên Lôi Đình luyện khí lực, những lực lôi điện đã vào trong người hắn giúp tôi rửa rèn luyện cơ thể hắn xong rồi cũng không hề tiêu tán, mà ẩn vào trong khí lực của cơ thể, trở thành một sức mạnh khác ngoài linh lực!

Lực lôi đình này có thể bạo phát trong lúc giao chiến, tăng cường rất mạnh sức chiến đấu cho hắn!

Vốn hắn chỉ có cảnh giới thất trọng, nhưng có thêm lực lôi đình, giúp cho thực lực chân chính tăng thêm, có thể đương đầu trực tiếp với Phùng Dật mà không rơi vào hạ phong.

Cũng vì vậy, tuy cùng cảnh giới nhưng Phùng Kiệt, Phùng Luân không đánh lại hắn.

“Thì ra là vậy, xem ra mấy năm nay gian khổ rèn luyện, quả không uổng phí chút nào! Thiên Lôi Cức chẳng những tăng thêm sức mạnh, mà còn giúp ta có lực lôi đình, thực là bá đạo!”

Tần Liệt thầm nghĩ, khóe miệng vui vẻ, không vận Thiên Lôi Cức nữa, thử vận chuyển linh lực trong linh hải.

Linh lực khá hiền hòa từ linh hải tuôn ra, chui vào lòng bàn tay, rồi nhập vào trong Thanh Dực phủ.

“Hô!”

Thanh Dực phủ phóng ra một ánh sáng mờ mờ, cẩn thận kiểm tra, hắn nhận thấy không có lực lôi đình ở trong búa.

Quả nhiên, nếu không dùng Thiên Lôi Cức, linh lực cơ thể tuôn ra chỉ là bình thường, không phá hư kết cấu của linh khí.

“Lại là một linh khí bậc thấp, Tụ linh trận đơn giản, chẳng hơn gì đoản mâu…”

Dùng tinh thần lực kiểm tra khiến Tần Liệt thất vọng, hắn thu hồi linh lực, cầm búa đi về phía người Lăng gia.

“Tần Liệt!” Lăng Dĩnh gọi hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kích động: “Ngươi là một tên xấu, dám gạt chúng ta lâu như vậy! ngươi nói mau, có phải giả ngu để cười nhạo chúng ta hay không?”

“Thật không ngờ Tần Liệt mạnh đến vậy!” Lăng Tiêu hưng phấn.

“Đồ tiểu tử thúi!” Lăng Phong đi tới, đập một cái vào người Tần Liệt, rất vui vẻ.

“Lần này…may là có ngươi, nếu không chúng ta đều không thoát khỏi.” Lăng Ngữ Thi mắt lóe sáng.

“Lăng Dương chết rồi.” Lăng Hâm là người duy nhất không tiến lên, hắn đứng tuốt phía sau, cúi đầu nói trầm trầm.

Tần Liệt nhìn hắn, im lặng đi tới, lạnh nhạt nói: “Còn sống là tốt rồi, giết sạch người Phùng gia để báo thù cho hắn!”

Lăng Hâm ngẩng đầu, nhìn Tần Liệt, mắt hổ toát ra một tia tình cảm khó giải thích: “Lăng Hâm ta nợ ngươi một mạng! Sau này, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi!”

Tần Liệt kinh ngạc, lắc đầu: “Ngươi không nợ gì ta hết, ta giết Phùng Kiệt là vì tất cả mọi người, cũng là vì chính mình. Nếu chỉ có một mình ta cũng không chống lại Phùng gia, nếu không có các người, ta cũng phải chết trong tay người Tần gia, không thể nào sống được.”

“Dù sao ta cũng nợ ngươi một mạng!” Lăng Hâm kiên quyết.

“Tính cả Phùng Dật, Phùng gia có ba người trốn thoát, nếu chúng tìm được người Toái Băng Phủ, sẽ lại tìm giết chúng ta.” Tần Liệt hít một hơi, “Chúng ta vẫn còn trong nguy hiểm, mọi người đừng dông dài nữa, tranh thủ thời gian rời khỏi đây trước rồi nói sau.”

Mọi người đều gật đầu.

Hắn lại tiếp tục xung phong chạy trước, đến những chỗ có khả năng gặp phải đàn linh thú đều chủ động tránh né, lúc này không còn ai nghi ngờ hắn nữa.

Trời dần tối, đám người Tần Liệt tới một bụi cỏ cao, giữa một sơn cốc.

Trong cốc, những bụi cỏ còn cao hơn đầu người là vật che giấu tự nhiên, dù người Toái Băng Phủ lợi hại đến đâu, muốn lặng lẽ không một tiếng động mà tập kích cũng là điều không thể.

“”Mọi việc đều thuận lợi, ngày kia có thể tới Hàn Vụ Sơn. Đến đó rồi, chúng ta có thể đi vòng trở về Lăng gia. Hàn Vụ Sơn thường xuyên có võ giả của Tinh Vân Các qua lại, nếu gặp được họ, chúng ta có thể qua khỏi kiếp này.” Tần Liệt nhìn về phía sau lưng, chỉ vào Hàn Vụ Sơn ẩn hiện, giải thích.

Mọi người tụ tập lại, ăn ít thịt khô, lắng nghe hắn nói.

“Tần Liệt, sao ngươi quen thuộc với Cực Hàn sơn mạch vậy? Mấy năm nay ngươi đều ở trong Dược sơn, làm sao hiểu rõ Cực Hàn sơn mạch như thế?” Lăng Phong vừa uống nước, vừa cười hỏi.

“Vì gia gia ta khá quen thuộc với Cực Hàn sơn mạch, có kể cho ta một ít…” Tần Liệt trả lời qua loa, rồi thêm: “Đêm nay là đêm gian nan nhất, mọi người khôi phục cho tốt, chuẩn bị tinh thần đi đường suốt đêm.”

“Ừ, mọi người, tản ra đi.” Lăng Phong thấy hắn không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, phất tay ý bảo mọi người đi nghỉ ngơi.

Ai nấy tản ra, chọn chỗ xếp bằng điều tức, Lăng Dĩnh cũng mệt không tới làm phiền, khiến Tần Liệt thở phào nhẹ nhõm.

“Thực rất cảm ơn ngươi, lần này nếu không có ngươi, ta với Lăng Dĩnh… chắc chắn sẽ vô cùng thảm, cả tộc nhân cũng sẽ chết sạch.” mọi người đi rồi, Lăng Ngữ Thi nán lại, không dám nhìn Tần Liệt, mà nhìn Lăng Dĩnh: “Nha đầu kia hiếu kỳ với ngươi lâu rồi, ta còn tưởng sẽ cuốn chặt lấy ngươi không buông, xem ra cô ấy cũng mệt muốn chết rồi.”

“Cô ta nói hơi nhiều.” Tần Liệt gật đầu tán đồng, “Ta bị hỏi cũng phát sợ, cô ta không tới ta bớt lo.”

Lăng Ngữ Thi thấy hắn lộ vẻ sợ hãi, phì cười, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Nhiều khi để ý, ta thấy mắt ngươi thật sự trống rỗng mờ mịt, năm năm nay chắc chắn không phải lúc nào cũng là giả ngu đúng không?”

“Ừ, có những khi ta ở thực sự trong trạng thái đần độn, đó là do một loại công pháp tu luyện tạo thành. Mới gần đây mới tỉnh hẳn…” việc đã tới nước này, có giấu diếm cũng chẳng cần nữa, hắn đơn giản giải thích một chút, cho Lăng Ngữ Thi khỏi hiềm nghi.

“Lần trước, lúc ta giúp ngươi tắm, ngươi… ngươi ở trạng thái nào?” Lăng Ngữ Thi cúi đầu, sắc mặt ửng hồng, nhẹ hỏi.

“Giúp ta tắm? lúc nào? Ta không nhớ, chắc lúc đó vẫn đang trong tu luyện.” Tần Liệt thót tim, nói dối.

Lăng Ngữ Thi nghe thế, tâm náo loạn, cảm giác hình như hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng không tìm được sơ hở, lại thấy ngượng, đỏ mặt bối rối: “Vậy, ta đi trước, khôi phục…” nói chưa xong, đã cúi đầu vội vàng bỏ đi, cách hắn rất xa.

Tần Liệt sờ sờ mặt, chợt phát hiện ra mình da mặt cũng rất dày, nhìn Lăng Ngữ Thi ở phía xa xấu hổ ngượng ngùng, hắn thầm cười trộm, trong lòng thấy rất thú vị: “rõ ràng là lớn hơn ta hai tuổi, mà da mặt lại còn mỏng hơn ta, cô gái này… thực là thú vị.”

“Tên vô lại kia không biết đến cùng là nói thật hay giả nữa! Nếu là thật, lúc đó… hắn có phản ứng mà?!” bên kia, Lăng Ngữ Thi quay lưng về phía Tần Liệt, trong lòng loạn chuyển, không thể bình tâm.

“Ken két!”

Nửa canh giờ sau, người Lăng gia vẫn còn đang khôi phục, đột nhiên vang tới tiếng cỏ bị bẻ gãy.

Lăng Ngữ Thi, Lăng Phong biến sắc, vội thấp giọng nhắc mọi người ẩn thân, cả đám vội rút binh khí ra, chuẩn bị ứng phó.

Không ai dám vọng động, càng không dám bỏ chạy, vì một khi chạy, cũng sẽ làm gãy cỏ, vậy sẽ lộ hành tung ngay.

Cả đám rụt đầu, núp trong bụi cỏ, thở cũng không dám thở mạnh, hi vọng người ngoài kia không đi sát vào đây.

Nhưng mà, càng sợ cái gì, thì cái đó lại càng tới, theo tiếng cỏ gãy, thì hướng những người kia tới chính là chỗ bọn họ!

Lăng Phong trầm mặt, không nói tiếng nào, vung tay ra dấu với mọi người, ý bảo khi vừa nhìn thấy liền thừa dịp những người kia chưa sẵn sàng, lập tức chủ động tấn công.

Tần Liệt cũng nắm chặt Thanh Dực phủ, mắt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào hướng thanh âm truyền tới, lòng thầm hô không may.

Bỗng một bóng người toàn thân đẫm máu hiện ra trước mặt họ.

“Lưu Duyên!”

Người Lăng gia ngây ngẩn, rồi thấy sau hắn là Cao Vũ và hai người Cao gia, ai cũng máu tươi đầm đìa.

Vừa nhìn thấy những người kia là Lưu Duyên và Cao gia, bọn Lăng Ngữ Thi liền chui ra, lên tiếng gọi.

Tần Liệt biến sắc, thầm kêu không xong. Bọn Lưu Duyên xuất hiện, nghĩa là người Toái Băng Phủ ở ngay gần đây, nếu hội mặt với Lưu Duyên thì chẳng được gì tốt, mà còn tăng thêm nhiều nguy hiểm.

Trái lại, bọn Lưu Duyên, Cao Vũ nhìn thấy người Lăng gia, hai mắt sáng ngời, như nhìn thấy hy vọng.

“Các ngươi thế nào?” Lưu Duyên khẽ hỏi, quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tần Liệt, nặng nề: “Tần Liệt, giỏi lắm! ngươi giỏi lắm!”

Cao Vũ cũng sầm mặt, lạnh lùng nhìn Tần Liệt: “Chúng ta không chết, ngươi thất vọng lắm đúng không?”

Tần Liệt cười khổ, biết rõ với kiến thức của Lưu Duyên, Cao Vũ, chắc chắn sẽ sớm đoán ra kẻ bày mưu tính kế cho Lăng gia chính là hắn, và cả ý đồ của hắn nữa.