Ở Khí Cụ tông, phụ trách chiến đấu chính là ngoại tông và Huyết Mâu, nội tông chỉ là một đám luyện khí sư.
Nay, được Lang Tà, Phùng Dung ra mệnh lệnh, Huyết Mâu võ giả đều án binh bất động. Đám ngoại tông trưởng lão đệ tử Đồng Tể Hoa than ngắn thở dài, thân thể đồng thời xảy ra vấn đề...
Sắc mặt Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng muốn bao nhiêu khó coi, có bấy nhiêu khó coi.
Cục diện bây giờ làm bọn họ bất ngờ. Bọn họ thật không ngờ Tần Liệt trong lòng Huyết Mâu võ giả và các đệ tử trưởng lão ngoại tông lại có tiếng nói nặng như vậy.
- Tốt! Các ngươi tốt lắm!
Ứng Hưng Nhiên trừng mắt với Lang Tà, Phùng dung, Đồng Tể Hoa, trong mắt khó có thể che dấu vẻ tàn khốc.
- Tông môn nuôi các ngươi bao nhiêu năm, cung cấp cho các ngươi cuồn cuộn không dứt tài nguyên tu luyện, sự đáo lâm đầu, thế nhưng các ngươi cả đám không ai lên! Các ngươi không làm ai thất vọng chứ?
- Không làm thất vọng lương tâm!
Lang Tà hờ hững trả lời.
Lời vừa nói ra, phần đông Huyết Mâu võ giả, bao gồm trưởng lão đệ tử ngoại tông, vẻ mặt đều ầm ầm chấn động.
Sắc mặt Ứng Hưng Nhiên xanh mét, da mặt giật giật.
- Tông chủ, nếu không phải được Tần Liệt yêu cầu, Huyền Thiên minh sẽ không cứu tỉnh ngài.
Phùng Dung than nhẹ một tiếng, thẳng thắn nói:
- Kỳ thật, từ lúc tông môn gặp phải nguy cơ lớn lao, tình huống thân thể của ngài... Cũng đã không chống đỡ nổi nữa. Là Huyết Lệ tiền bối rót một đạo huyết khí vào cho ngài, là Tần Liệt dùng hàn băng đóng băng ngài, ngài mới có thể chờ đến lúc Huyền Thiên minh cứu ngài, bằng không, hơn nửa năm trước đáng lẽ ngài đã chết.
Những người trải qua thảm biết của tông môn ngày đó, nghe Phùng Dung nói đều âm thầm gật đầu.
Ngay cả Đàm Đông Lăng, Vệ Thanh đám trưởng lão nội tông, thời điểm nhìn về phía Ứng Hưng Nhiên, ánh mắt đều lập lòe bất định.
- Tần Liệt vì Khí Cụ tông đã làm gì, trong lòng ta biết rõ, không cần ngươi nhắc nhở!
Ứng Hưng Nhiên mặt âm trầm, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu không phải Tần Liệt đã làm chuyện này, ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ đại độ như vậy, chỉ cần hắn lưu lại mười hai cây Linh văn trụ? Hắn nắm giữ mười hai thuật khắc Linh trận đồ, còn nghiên cứu bí điển tông môn, những thứ này vốn nhất định phải thu hồi! Đáng lẽ vì hắn lập được công cho tông môn cho nên tông môn không có làm đến cùng chuyện này, chỉ muốn mười hai cây trụ Linh văn, ta đã tương đối rộng lượng rồi!
- Ai, quên đi, ta cũng không nói thêm gì nữa.
Phùng Dung thấy không thể khuyên bảo, vẻ mặt thất vọng lắc lắc đầu, trong lòng hiểu được Ứng Hưng Nhiên đã quyết tâm muốn xua đuổi Tần Liệt đi.
Sau khi Phùng Dung mở miệng, Tần Liệt vốn không có trả lời, vẫn trầm mặc đứng bất động.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn tông chủ và Tam đại cung phụng, nhìn bọn họ phải làm thế nào, nhìn bọn họ trước Huyết Mâu, ngoại tông đệ tử đang khoanh tay đứng nhìn, lấy cái gì yêu cầu mười hai cây trụ Linh văn.
Đối với Huyết Mâu, đối ngoại tông trưởng lão, đệ tử, Tần Liệt sinh lòng cảm động.
Vốn hắn vô cùng thất vọng đối với Khí Cụ tông, cảm thấy cái tông môn này đều là một đám sói mù mắt, nhưng biểu hiện của võ giả Huyết Mâu và ngoại tông lại làm cho hắn hiểu được, người giống Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng chỉ là số ít mà thôi. Phần lớn võ giả Khí Cụ tông kỳ thật đều không quên hắn từng đã làm gì.
- Nội tông đều là một đám luyện khí sư, không am hiểu chiến đấu, phải xử lý việc này... Có điểm khó giải quyết a.
Lời này đến từ chính Hợp Hoan tông Phạm Nhạc, cười hì hì chen vào nói:
- Các vị sư điệt, ta cũng đâu được như người Khí Cụ tông, nếu các ngươi không ngại mà nói, ta tới giúp các ngươi đòi lại trụ Linh văn được không?
Gã chủ động ôm xuống việc này.
Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng nghe gã vừa nói như thế, ánh mắt đều sáng ngời.
- Tất nhiên ngài là người của Khí Cụ tông chúng ta!
La Chí Xương không kìm được vui mừng quát.
Ứng Hưng Nhiên vuốt chòm râu, khẽ gật đầu một cái, nói:
- Nếu ngươi đồng ý ra tay tự nhiên không thể tốt hơn rồi, nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, đừng quá phận, nhất định, nhất định không được làm Tần Liệt bị thương nặng...
- Dù sao Tần Liệt có công với Khí Cụ tông.
Tương Hạo cũng phụ họa.
- Đương nhiên, ta xuống tay luôn luôn có chừng mực.
Phạm Nhạc dang hai tay, rút ra khỏi lồng ngực của nam sủng, nữ sủng. Gã vừa vung vẩy cánh tay, vừa tiến lên.
Đợi đến lúc gã đứng trước mặt Tần Liệt, gã không có vội vã động thủ, mà là bỗng nhiên nhìn về phía Lang Tà, nghiêm sắc mặt, nói:
- Lang Tà đại nhân, Huyết Mâu các người không chịu động thủ với Tần Liệt thì sẽ không để ý ta tới thay Khí Cụ tông cầm lại vài thứ chứ?
Hiển nhiên, Phạm Nhạc có chút kiêng kị Lang Tà, cho nên trước khi động thủ muốn xác định Lang Tà sẽ không nhúng tay trước.
Phùng Dung có phần lo lắng nhìn về hướng Lang Tà.
Huyết Mâu võ giả, còn có những ngoại tông trưởng lão đệ tử thần sắc cũng biến đổi, đều lo lắng nhìn về phía Lang Tà.
Dường như họ cũng biết Phạm Nhạc lợi hại, nhận định Tần Liệt không phải đối thủ Phạm Nhạc, cho nên hi vọng Lang Tà phủ quyết việc này, để Tần Liệt có thể toàn thân trở ra.
- Tần Liệt, người nọ... Đại khái cảnh giới Vạn Tượng cảnh trung, hậu kỳ.
Một tiếng nói bị ép xuống rất nhỏ từ phía sau truyền đến.
Không cần quay đầu lại, Tần Liệt chỉ biết người nhắc nhở là Hàn Khánh Thụy. Hắn vừa phát hiện Hàn Khánh Thụy không làm người khác chú ý lặng lẽ áp sát, thì ra là thuyết minh cho hắn cảnh giới tu vi Phạm Nhạc.
- Lang Tà! Nếu Huyết Mâu các ngươi không chịu động thủ, giờ người khác tới lấy tông môn chí bảo ngươi còn có ý kiến gì?
Ứng Hưng Nhiên trừng mắt Lang Tà quát.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Lang Tà, cũng biết quyết định của Lang Tà mới là quan trọng nhất.
Lang Tà bỗng nhiên nhìn thoáng qua Tần Liệt.
Trong mắt Tần Liệt chiến ý dạt dào, nhẹ gật đầu với lão.
Lang Tà thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu, híp mắt nói:
- Trận chiến này Huyết Mâu sẽ không can thiệp.
Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lang Tà còn nói:
- Nhưng ta có một yêu cầu.
- Ngươi còn có yêu cầu?
Ứng Hưng Nhiên nén giận nói.
- Giữa các ngươi và Tần Liệt chỉ có thể có một trận chiến này, sau trận chiến này song phương không thể có khúc mắc nữa.
Lang Tà nhìn Ứng Hưng Nhiên, lại nhìn về phía Tần Liệt, khẽ nhíu mày, nói:
- Ta không muốn thấy Khí Cụ tông và Tần Liệt náo loạn túi bụi! Trận chiến này nếu Phạm Nhạc có bản lĩnh thì đoạt lại trụ Linh văn từ trong tay Tần Liệt. Nếu không có bổn sự này, về sau trụ Linh văn liền thuộc về Tần Liệt, từ nay về sau tông môn không cần dây dưa nữa, các ngươi tự hành suy nghĩ kỹ càng!
- Tông chủ, ngoại tông chúng ta cũng không hi vọng tông môn náo loạn ầm ỹ quá với Tần Liệt, chúng ta đều đồng ý điều kiện Lang Tà đại nhân.
Đồng Tể Hoa chen vào nói.
- Tông chủ, đánh một trận quyết định thôi.
Ngay cả nội tông trưởng lão Đàm Đông Lăng than nhẹ một tiếng rồi cũng ra mặt biểu hiện thái độ.
Nhiều người phụ họa Lang Tà như vậy làm cho thần sắc Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng đều trầm trọng, làm cho bọn họ không thể không thật sự lo lắng chuyện này.
Trận chiến này Phạm Nhạc thay Khí Cụ tông ra mặt tìm Tần Liệt yêu cầu linh văn trụ. Nếu Phạm Nhạc thắng, mười hai cây trụ Linh văn trở về, nếu bại, Tần Liệt mang theo trụ Linh văn rời đi.
Bất luận kết quả như thế nào, Tần Liệt và Khí Cụ tông không còn liên quan, về sau song phương không cho phép liều sống liều chết.
Lang Tà đề nghị đã được đại đa số người đồng ý, hiện tại chỉ xem bọn họ.
Bọn họ như ngầm đồng ý với nhau, bỗng nhiên nhất tề nhìn Phạm Nhạc, muốn biết thái độ Phạm Nhạc.
Phạm Nhạc hắc hắc nở nụ cười, nói:
- Chỉ cần không phải một đống Tịch Diệt Huyền Lôi cùng nổ thì ta đây cũng không vấn đề.
- Lang Tà! Không cho phép Tần Liệt vận dụng Tịch Diệt Huyền Lôi!
Sauk hi Ứng Hưng Nhiên chấn động, kịp phản ứng, lập tức quát.
Lang Tà lại nhìn Tần Liệt.
- Tốt! Ta không động đến Tịch Diệt Huyền Lôi!
Sâu trong đáy mắt Tần Liệt dần dần có ý niệm thô bạo hiện lên, hắn nhếch môi, cuồng ngạo phất tay, quát:
- Một trận chiến giải quyết khúc mắc giữa ta với Khí Cụ tông! Sau trận chiến này, ta và Khí Cụ tông một đao chia đôi!
- Thống khoái!
Phạm Nhạc cười ha ha.
- Ta có một đề nghị khác!
Cái điên cuồng nào đó trong nội tâm Tần Liệt lại phát tác, dưới cái nhìn soi mói của mọi người, hắn nhìn chằm chằm Phạm Nhạc lạnh lùng nói:
- Trận chiến này sinh tử bất luận!
Mọi người ầm ầm rung động mạnh.
Trong mắt người ở đây đều có vẻ kinh hồn táng đảm, kinh nghi nhìn hắn.
"Hắn điên rồi sao?" Đây là ý tưởng chung trong lòng mọi người.
Bất luận là Ứng Hưng Nhiên hay Tam đại cung phụng, ngại từ tình cảm, sợ ở áp lực, cũng không dám bảo Phạm Nhạc xử hắn thế nào. Hơn nữa có Lang Tà ở bên, xác thực Phạm Nhạc cũng không dám xằng bậy.
Trận chiến này cho dù là hắn đánh bại nhiều lắm cũng chỉ lưu lại mười hai cây trụ Linh văn, vẫn có thể toàn thân trở ra.
Vì sao hắn như nổi điên, nhất quyết sống chết với Phạm Nhạc, chiến không cần mạng?
Rõ là vô nghĩa!
Hơn nữa thật quá ngu xuẩn!
Không có người hiểu, ngay cả Lang Tà và Phùng Dung nghệch mặt ra, không rõ tại sao hắn muốn làm như vậy.
Chỉ có trong đám người Tống Đình Ngọc lúc này đã thu liễm nụ cười trên mặt, chăm chú nhìn Tần Liệt ngạo nghễ đứng thẳng, có thể lờ mờ đoán ra một chút nguyên nhân sau lưng cử chỉ điên cuồng này của hắn.
“Hắn vì Khí Cụ tông làm nhiều chuyện như vậy, coi Khí Cụ tông trở thành chốn về của hắn, coi tông chủ và Tam đại cung phụng trở thành trưởng bối có thể tin cậy... Hắn sớm đã coi mình là người của Khí Cụ tông. Ngay cả ở U Minh giới, đăm chiêu suy nghĩ cũng chỉ vì Khí Cụ tông, lo lắng cho tình trạng Khí Cụ tông ở phía trên. Nay, trải qua kiếp nạn khổ ải, hắn lòng tràn đầy vui sướng trở về, trở lại cái “Nhà” trong lòng hắn, lại chợt phát hiện nghênh đón hắn không ngờ lại là đủ loại khó dễ của Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng…”
"Tương phản quá lớn khiến cho hắn không thể chấp nhận, làm cho hắn gần như hỏng mất, khiến cõi lòng hắn nén một bụng đầy oán khí.”
"Bởi vì ký thác quá nhiều đối với Khí Cụ tông, cho nên nay bị bắt ly khai hắn mới căm tức thống khổ như thế, cho nên mới không cam lòng. Hắn bức thiết cần một trận chiến đấu sảng khoái lâm li để phát tiết cục ứ trong lòng kia!”
Nhìn Tần Liệt phát ra yêu cầu tử chiến thiếu sáng suốt, nhìn bi thương trong mắt hắn, cùng với vẻ mặt điên cuồng của hắn, cõi lòng Tống Đình Ngọc chợt giật nảy.
- Bất kể sống chết! Tốt! Hay một cái bất kể sống chết!
Phạm Nhạc cười ha ha, có vẻ vô cùng vui thích.
- Ta vừa rồi còn tiếc nuối, tiếc nuối cho dù là chiến thắng ngươi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi rời đi đâu. Không đoán được, ngươi lại chủ động muốn chết! Hay, hay thay!
- Việc này…
Ứng Hưng Nhiên và Tam đại cung phụng kinh dị không hiểu, không biết ứng đối như thế nào, theo bản năng bọn họ nhìn Lang Tà.
Trong mắt Lang Tà không dậy nổi một tia gợn sóng, hờ hững nói:
- Đi ra ngoài Độc Vụ Trạch chiến đấu thôi.
Lão ngầm đồng ý trận chiến này.
Tần Liệt xoay người, xoải bước đi ra ngoài, lưu lại bóng lưng có phần cô tịch cho những người xem của Khí Cụ tông.