Linh Vực

Chương 222: Nguyên Phủ Thứ Tám




Huyết Lệ bị Tần Liệt giam cầm nửa linh hồn, muốn không có hận ý, đương nhiên không có khả năng.

Hận thì hận, lão không dám diệt sát Tần Liệt, không dám và hắn ngọc thạch câu phần.

Lão chỉ ẩn nhẫn.

Đối với lão mà nói, có thể tìm được cơ hội làm cho Tần Liệt nếm chút khổ sở, là chuyện lão sung sướng nhất, kể cả thể xác lẫn tinh thần.

Nên lão lập tức kích hoạt toàn bộ lực lôi đình bên trong thú hạch của Ám Nguyệt lôi xà, quăng hết lên người Tần Liệt, khiến cho Tần Liệt bị Lôi Điện oanh kích đau đớn... mượn cơ hội trả thù.

"Tiểu tử, nếu cứ hấp thu theo cách của ngươi, không thể nào giúp ngươi ngưng tụ thành Nguyên phủ được, chỉ có tiếp nhận cực nhiều năng lượng và lúc tuôn vào, mới có thể được thôi." Huyết Lệ cười toe toét, "Ngươi vốn không có để lãng phí, nên đừng trách ta, ta làm vậy để giúp ngươi thôi."

"Không biết Tần Liệt có chịu nổi công kích của lực Lôi Điện hay không?" trong Huyết Trì bên cạnh, Phùng Dung thầm tắc luỡi, trong mắt không giấu vẻ cảm thông.

Những tia lôi điện rừng rực Lôi Điện trói chặt lấy Tần Liệt, những tiếng sấm chớp liên tục nổ điếc tai từ khắp nơi trong người hắn vang ra.

Viên thú hạch như một mặt trời nhỏ do lôi điện tạo thành bám chặt vào trái tim Tần Liệt, liên tục thả ra năng lượng Lôi Đình cương liệt cuồng bạo.

"Ầm ầm! Ầm ầm!"

Đầu Tần Liệt ù đi, toàn tiếng sấm chớp nổ điếc đặc, khiến hắn ngỡ mình đang ở giữa ngày tận thế, khắp trong trời đất chỉ có toàn sấm chớp, ngay cả thế giới tinh thần đang bị Lôi Đình hủy diệt khủng bố.

Những tia chớp lôi điện như những cây kim châm chạy ngoằn ngoèo khắp nơi trong người hắn, cả người hắn không đâu thoát được.

Những cơn đau kịch liệt xuất hiện khắp nơi, trong từng khối huyết nhục, trong từng sợi tế bào, trong từng giọt máu tươi.

Loại thống khổ này, so với ở trong cuồng phong bạo vũ, bị lôi điện oanh kích còn mãnh liệt hơn mấy lần!

"Ngao!"

Hắn không nhịn được gào rú đau đớn. Trong không gian yên tĩnh, tiếng gào của hắnm cho tất cả Võ Giả Huyết Mâu đều hơi biến sắc.

Tiếng gào ấy như của hung thú xa xưa, đang phát ra tiếng gào thét đầy không cam lòng sau và với trời đất.

Tiếng gào làm cho người ta phải rúng động!

Điện mang bắn tung tóe, một màng lưới điện rậm rạp lấy Tần Liệt làm trung tâm, bao trùm cả một khu vực mấy chục thước chung quanh.

Huyết Lệ, Phùng Dung xui xẻo nằm trong khu vực bao phủ của lưới điện.

"Hắc, uy lực năng lượng trong thú hạch linh thú Tứ giai xem ra không tệ ha." Trong màn lưới điện, quanh người Huyết Lệ toát ra những sợi huyết vụ. Huyết vụ vừa xuất hiện, những tia điện mang đều bị chấn vỡ, không đến gần được cơ thể gầy còm của lão.

"Tiền bối. Như vậy... Có phải hơi quá mạnh hay không. Năng lượng trong thú hạch linh thú tứ giai tương đương với công kích của Võ Giả Thông U cảnh mà hắn chỉ có Khai Nguyên cảnh thôi à?" Phùng Dung thấy lo.

Phùng Dung núp trong Huyết Trì, không bị lưới điện ảnh hưởng. Nhưng khi thò một ngón tay ra, một tia chớp xanh điểm đầu ngón tay một cái, lập tức đầu ngón tay tỏa khói cháy đen, giúp Phùng Dung hiểu rõ mỗi một tia chớp trong mạng lưới điện kia đều là tia chớp năng lượng.

Tần Liệt thân làm đầu nguồn, bị tất cả tia chớp Lôi Đình công kích, hắn làm sao chịu nổi?

"Ăn chút đau khổ là chắc chắn, nhưng mà không chết được." Huyết Lệ liếc qua, lãnh đạm: "Ngươi không nhìn ra khí lực của hắn rất cường hãn hay sao? Tiểu tử này đã rèn luyện thân thể vượt hẳn đại đa số võ giả đồng cấp. Hơn nữa, hắn còn từng ngâm mình trong Huyết Trì, toàn thân khí huyết cực kỳ sung mãn, sinh mạng rất mạnh. Nếu bằng đó khí lực mà không chịu được, vậy thì chết không tiếc."

"Tiền bối, ngài cường đại như vậy, sao lại bị nhốt trong Linh Văn trụ?" Phùng Dung hỏi.

Huyết quang trong mắt Huyết Lệ lóe sáng, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, như một lão yêu khát máu, lão hung dữ trừng mắt nhìn Phùng Dung: "Tiện tỳ! Lần sau còn dám hỏi vấn đề này, ta sẽ đem ngươi luyện thành Huyết Yêu!"

Chuyện bị người ta giam cầm là nỗi đau không bao giờ quên trong lòng lão, cấm kỵ của lão, lão tuyệt không cho phép bất kỳ ai nhắc tới một lời.

Mặt Phùng Dung trắng nhợt, lập tức im miệng, không dám nói thêm câu nào.

Đành chăm chú ngoan ngoãn nhìn Tần Liệt.

Lúc này, Tần Liệt đã ngồi ngay ngắn, thần sắc vững vàng, không còn kêu gào tiếng nào.

Hình như hắn đã thích ứng được sự công kích cuồng bạo của Lôi điện chi lực.

Không ai biết, lúc này năng lượng của thú hạch Ám Nguyệt lôi xà đã dần chuyển dời xuống Linh Hải đan điền.

Bên trong linh hải của Tần Liệt.

Trong không gia bao la mờ mịt của linh hải, những tia chớp dài hẹp như du long cuồn cuộn rủ xuống, như vô số sợi rèm che bên trên tiếp vòm trời, bên dưới Linh Hải, cả không gian mênh mông tràn ngập chấn động lôi đình diệt thế.

Trong không gian mờ mịt, bảy Nguyên phủ như bảy mặt trời chói mắt, tỏa ra ba loại màu sắc khác nhau, màu đất vàng sáng, màu băng trắng lấp lánh, màu xanh thẫm rực rỡ, chiếu cả Linh Hải sáng bừng.

"Xuy xuy xùy! Bộp bộp bộp!"

Những đầu Điện Long chạy khắp nơi tàn sát bừa bãi, bổ vào mặt trời màu vàng sáng, dây dưa quanh thái dương băng tinh, khiến cho năm nguyên phủ này chấn động không ngớt, làm cho chúng càng thêm sáng.

Hai mặt trời xanh thẫm còn lại, giống như không gian xung quanh, phóng xuất ra những tia chớp rừng rực, và tiếng sấm vang rền, và linh hải dung làm một thể.

Linh hồn Ý thức Tần Liệt, như thiên thần hàng lâm nơi đây, dồn hết sức lực tóm lấy từng đầu điện long, tụ chúng lại với nhau, quấn chúng lại về một nơi.

"Lôi Long gom lại!"

Một hư ảnh linh hồn mơ hồ, như Cự Linh Thần lơ lửng trong Linh Hải, phóng ra ba động tinh thần cuồn cuộn, tỏa tới từng ngóc ngách trong linh hải.

Tất cả Lôi Điện Cự Long đang tàn sát bừa bãi lung tung, tất cả năng lượng Lôi Điện tinh thuần, như nghe thấy Lôi Thần kêu gọi, lập tức chui đầu ra, và tuôn về một hướng.

"Xuy xuy xùy!"

Những tia Lôi Điện dài uốn lượn như giãy dụa, nhưng trong thế giới này, Tần Liệt là tạo hóa, là quy tắc đại đạo, đang điều khiển chúng.

Tất cả đều hội tụ về chỗ lòng bàn tay của hư ảnh Tần Liệt!

"Bộp bộp bộp! Ầm ầm!"

Nơi lòng bàn tay của hư ảnh linh hồn, những tia lôi điện rừng rực quấn vào nhau, ngưng kết từng chút từng chút một.

Từng tia, từng tia Lôi Điện quấn vào nhau, từ từ tạo thành hình.

"Xuy xuy xùy!"

Những tia chớp bắn tung tóe. Thế giới Lôi Điện đang dần ngưng kết lại, áp súc vào nhau, không ngừng biến ảo.

Cuối và tạo thành một hình thái ổn định.

Nguyên phủ thứ tám thành hình!

"Tế luyện lại lần nữa!" hư ảnh linh hồn Cự Linh Thần phóng xuất ra tinh thần như triều dâng.

Trong không gian Linh Hải, những tia chớp còn thừa lại bay tới quấn lấy hai Nguyên phủ Lôi Điện còn lại, khiến mặt trời tăng thêm hào quang, tiếp tục rèn luyện hai Nguyên phủ Lôi Điện kia.

Huyết vụ vẫn tràn ngập khắp núi rừng.

Lấy thân thể Tần Liệtm trung tâm, mạng lưới điện khổng lồ đang dần co lại, những sợi điện mang theo tiếng sấm vang rền chui vào trong người hắn biến mất.

Viên thú hạch dính chặt trên ngực hắn dần trở nên ảm đạm, thú hạch vốn trong suốt như ngọc xuất hiện từng mảng màu xám trắng, lan dần ra khiến nó chẳng khác gì một viên đá bình thường, hơn nữa còn hiện ra rất nhiều vết rạn.

"Ba!"

Viên thú hạch tan thành mảnh nhỏ, đá vụn chưa rơi xuống đất, bị núi gió thổi qua, biến thành bụi phấn tiêu tán.

Điều này chứng tỏ thú hạch một khi mất đi năng lượng, sẽ trở thành một viên đá tầm thường.

trôi qua, đã một ngày một đêm, trên người Tần Liệt không còn chấn động lôi điện, khí tức linh hồn đã ổn định lại bình thường.

Huyết Lệ sớm đã không còn để ý tới hắn, cả người chìm trong Huyết Trì, cả Huyết Trì sôi trào, bong bóng nổi liên tiếp, huyết khí bên trong bong bóng chấn động càng lúc càng kịch liệt.

Chỉ có Phùng Dung, thỉnh thoảng mở mắt nhìn Tần Liệt, sợ hắn gặp chuyện không hay.

Khí Cụ Thành, cửa thành khu Hỏa.

Càng lúc người tụ tập càng đông, thế lực ngũ phương đưa thêm cao thủ tới, nhưng một ngày qua không hề tiếp tục công kích Khí Cụ Thành.

Bọn họ đang chờ, chờ cường viện đến, chờ lệnh phá thành, một kích hạ gục triệt để Khí Cụ Tông.

Nửa ngày trước, Tổng Điện Chủ Sâm La Điện Phó Trác Huy dẫn rất nhiều cao thủ đến, hai canh giờ trước, Sơn chủ Vân Tiêu Sơn Tương Hằng mang theo "Tam Thạch" đến, một canh giờ trước, các cốc chủ còn lại của Thất Sát cốc đều đến đủ.

Mà bây giờ, thế lực cách Khí Cụ Tông xa nhất, Chủ Nhân Tử Vụ Hải Vu Đại, rốt cục đã chạy tới.

Ngoại trừ lâu chủ Ám Lâu Đế Thập Cửu mất tích, hôm nay thế lực ngũ phương đã tụ tập đầy đủ trước cửa thành khu hỏa của Khí Cụ Tông.

"Đây ngón tay của Tử Anh." Phượng Lâm đưa cho Vu Đại một bình ngọc.

Bình ngọc do Huyền Hàn Ngọc chế thành, bên trong có một ngón tay, một ngón tay Vu Đại rất quen thuộc.

Hồi còn trẻ, Vu Đại nổi tiếng phong lưu khắp nơi, bây giờ đã trung niên, hắn chẳng những không mất vẻ anh tuấn, mà còn tăng thêm một loại mị lực mà chỉ có đàn ông thành thục mới có.

Bởi vì như thế, nên dù đã chừng này tuổi, Vu Đại vẫn như cũ Phong Lưu tiêu sái, gây nợ tình khắp nơi, nổi tiếng đa tình.

"Anh nhi, Anh nhi..." Vu Đại vuốt ve bình ngọc, gương mặt anh tuấn lạnh dần, khiến người ta nhìn mà run.

Vu Đại nhìn Sơn chủ Vân Tiêu Sơn Tương Hằng cách đó không xa, và Tổng Điện Chủ Sâm La Điện Phó Trác Huy, hô to: "Mặc kệ Sâm La Điện, Vân Tiêu Sơn các ngươi thế nào, Tử Vụ Hải ta, nhất định sẽ tàn sát toàn bộ đệ tử trưởng lão của Khí Cụ Tông! Gà chó không tha!"

"Ô Thác bị chặt một ngón tay, Vân Tiêu Sơn ta đương nhiên sẽ toàn lực trợ giúp huynh đạt thành mong muốn!" Tương Hằng lạnh lùng.

"Thất Sát cốc vậy!" cốc chủ Huyền Sát Cốc Âu Dương Thắng đồng tình.

"Lương Ương Tổ chết, Đế Thập Cửu không thấy, bên Ám Ảnh Lâu tất nhiên sẽ không bỏ qua đâu." Vu Đại thoả mãn gật đầu, nhìn Phó Trác Huy, "Phó huynh, ngươi định thế nào?"

"Các ngươi quyết định là được." Phó Trác Huy cười nhạt.

Như vậy, đối với Khí Cụ Tông, ngũ phương đã đạt thành nhất trí —— chém tận giết tuyệt!