Linh Vực

Chương 2077: Ta đến rồi!




Tại một chỗ sâu trong tinh hà không biết tên.

Từng đoàn từng đoàn hỏa diễm mãnh liệt thiêu đốt, nhanh chóng lan tràn ra xung quanh, những nơi ngọn lửa kinh khủng đi qua, vô số ngôi sao bị cắn nuốt.

Tinh vực hoang vắng, không có bất kỳ chủng tộc nào tồn tại, chỉ có bóng đêm lạnh lẽo vô tận.

Trong ngọn lửa rừng rực, là một lão nhân đang bốc cháy, rất nhiều lực lượng hỏa diễm ảo diệu, hóa thành dấu ấn và hoa văn mắt thường có thể thấy được, bay múa xung quanh lão nhân.

Trên một ngôi sao đã tĩnh mịch từ lâu, cách trung tâm ngọn lửa cực xa, có hai người đang đứng.

Liệt Diễm Chiêu và Huyết đế Lê Hân.

Chủ nhân, sắp bước vào cảnh giới cuối cùng sao?

Sắc mặt Lê Hân âm tình bất định, con ngươi đỏ như máu, không chớp mắt nhìn Liệt Diễm Diên trong ngọn lửa.

Sắp rồi!

Ánh mắt Liệt Diễm Trủng đầy nóng bỏng:

Một khi gia chủ đột phá đến cảnh giới cuối cùng, tiểu nhi Tần Liệt, trong nháy mắt sẽ mất mạng! Chủ nhân tạo nên máu hoàn mỹ, huyết nhục to lớn, tám thái thản bất tử, đều sẽ quay về trong tay chủ nhân!

Ba mươi năm qua, danh vọng của Tần Liệt như mặt trời ban trưa, dẫn theo, Linh vực cũng trở thành trung tâm của tinh hà.

Trái lại bọn họ, chỉ có thể co đầu rút cổ ở Cửu Diệu giới, không dám hoạt động chung quanh.

Ngay cả Liệt Diễm Diên, cũng không lộ diện nữa, sa vào trong lĩnh ngộ lực lượng ảo diệu của hỏa diễm.

Trong mắt rất nhiều cường giả ngoại vực, Tần Liệt... đã vượt qua Liệt Diễm Diên và Thiên Khải, trở thành người đứng đầu tinh hà.

Đối với Liệt Diễm Trủng, còn cả những kẻ đi theo Liệt Diễm Diên mà nói, đây là chuyện khó có thể tiếp nhận.

Bọn họ rất khó thừa nhận Tần Liệt hiện tại.

Bọn họ đang đợi, chờ đợi Liệt Diễm Diên đột phá một bước cuối cùng, bước vào cảnh giới cuối cùng.

Mà hiện tại, chính là thời khắc quan trọng nhất!

Xoẹt!

Một đạo khe hở không gian hẹp dài, đột nhiên nứt rách trong tinh không hắc ám bên cạnh Huyết đế và Liệt Diễm Trủng.

Sắc mặt Lê Hân đột nhiên biến đổi, không nhịn được quát khẽ:

Là Tần Liệt!

Liệt Diễm Trủng cũng trở nên biến sắc.

Sau một khắc, bọn họ thấy một cự ma đội trời đạp đất, từ khe hở không gian xé rách nhảy ra.

Cự ma đó có ma thân gần vạn mét, chỉ là vừa nhìn lên sẽ làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.

Chín ngàn chín trăm thước!

Huyết đế Lê Hân, vừa nhìn thấy ma thân Tần Liệt từ tinh không nhảy ra, ầm ầm rung mạnh.

Trong mắt hắn tràn đầy vẻ sợ hãi.

Hắn biết rõ đẳng cấp lực lượng và huyết mạch của nhất tộc vực sâu ác ma, có quan hệ mật thiết với ma thân khổng lồ. Hắn cũng biết người đứng đầu vực sâu, có ma thân vạn mét.

Lúc này ma thân của Tần Liệt đã đạt tới chín ngàn chín trăm thước, ý vị Tần Liệt chỉ cần dài thêm một trăm thước, là có thể thuận lợi vượt qua thập giai huyết mạch. Cùng Liệt Diễm Diên bước vào cảnh giới cuối cùng.

Ba mươi năm trước, ở Thần vực Huyết đế Lê Hân đã thử đánh một trận với Tần Liệt.

Khi đó, lực lượng mà Tần Liệt thể hiện ra, đã đủ khiến hắn run sợ.

Nhưng khi đó, Tần Liệt còn chưa chém giết Tạp Tư Thác Nhĩ, chưa dung nhập Tạp Tư Thác Nhĩ vào trong cơ thể.

Khi đó ma thân của Tần Liệt cũng chỉ có bảy ngàn thước.

Trong thời gian ba mươi năm ngắn ngủn, ma thân của Tần Liệt đã sinh trưởng đến chín ngàn chín trăm thước. Hắn chỉ nhìn Tần Liệt đứng trước mắt, cũng cảm giác được lỗ chân lông khắp người tựa hồ đang run sợ.

Ngay cả chín tầng hồn đàn của hắn, tựa hồ cũng có dự cảm, nhẹ nhàng loạng choạng.

Điều này làm cho hắn hiểu được, sau ba mươi năm, khoảng cách chênh lệch giữa hắn và Tần Liệt đã kéo xa đến mức không thể vượt qua.

Khi hắn đối mặt với Tần Liệt, hoàn toàn không còn một chút lòng tin, chỉ muốn mau sớm thoát khỏi nơi này.

Lê Hân?

Ma thân khổng lồ của Tần Liệt, ở trên tinh hà u ám, quan sát hắn, ánh mắt thú vị.

Ngươi đang ở đây hộ pháp cho Liệt Diễm Diên sao?

Lê Hân kiên trì, nói:

Ta... chờ chủ nhân bước vào cảnh giới cuối cùng.

Không cần chờ nữa.

Tần Liệt nhếch miệng cười một tiếng, lắc đầu nói:

Ta tới rồi, hắn cũng mất đi cơ hội. Nể tình ngươi đã từng là tông chủ Huyết Sát Tông, hơn nữa khi ở Linh vực từng trợ giúp, ta cho ngươi rời đi. Từ hôm nay trở đi, ngươi tự do. Không cần phải nghe lệnh của Liệt Diễm Diên nữa. Bởi vì, sau hôm nay, Liệt Diễm Diên đã vĩnh viễn biến mất khỏi tinh hà.

Ta...

Trong mắt Lê Hân tràn đầy toan tính, hắn cúi đầu trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu nói:

Ta hiểu rồi.

Nói xong, Lê Hân không nhiều lời nữa, cũng không để ý đến gầm thét của Liệt Diễm Trủng, tự khống chế chín tầng hồn đàn rời đi.

Chẳng biết tại sao, hắn cực kỳ tin tưởng lời nói của Tần Liệt.

Phảng phất từng câu nói của Tần Liệt, tựa hồ đại biểu cho pháp tắc và đạo lý sâu xa của tinh hà, một lời là có thể phán quyết chúng sinh.

Hắn tự biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Tần Liệt, lưu lại cũng không có tác dụng gì, cho nên biết điều rời đi.

Lê Hân! Đợi gia chủ đột phá đến cảnh giới cuối cùng, sẽ giết chết ngươi và hắn!

Liệt Diễm Trủng tức giận gào thét.

Ngươi không nhìn thấy ngày đó đâu.

Tần Liệt hờ hững nói.

Tiếng nói vừa dứt, vô số quang mang kỳ lạ đan xen, mang theo mấy trăm loại huyết mạch và lực lượng pháp tắc bất đồng, đột nhiên gắn vào người Liệt Diễm Trủng.

Liệt Diễm Trủng ngẩng đầu nhìn lên, tựa hồ thấy được, đủ loại lực lượng pháp tắc tan ra làm một thể, chặt đứt sinh cơ và linh hồn của hắn.

Hắn thử kích thích huyết mạch liệt diễm, lại phát hiện... huyết mạch liệt diễm của hắn lại không có cách nào thiêu đốt!

Hắn phát ra tiếng hô bất lực.

Nhưng bất luận hắn gào thét như thế nào, hắn cũng dần dần bị những quang mang kỳ lạ kia nuốt hết, thân thể huyết nhục giống như bị lăng trì, hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ.

Vài giây sau, linh hồn và huyết nhục của Liệt Diễm Trủng, cũng bị chém thành mảnh vụn.

Thập giai huyết mạch Liệt Diễm Trủng, thực lực không kém hơn bao nhiêu tộc trưởng gia tộc Liệt Diễm Liệt Diễm Chiêu, nhưng hiện giờ ở trước mặt Tần Liệt, hắn hoàn toàn không có lực hoàn thủ.

Huyết đế Lê Hân điều khiển chín tầng hồn đàn, chưa hoàn toàn rời khỏi mảnh tinh hà này, bất giác cũng không cảm giác được hơi thở của Liệt Diễm Trủng.

Hắn biết, trong thời gian ngắn ngủi, Liệt Diễm Trủng khiến cho hắn có chút kiêng kỵ, đã bị Tần Liệt tiện tay đánh chết.

Thật quá đáng sợ.

Tâm thần Lê Hân kinh hãi, ngồi trên chín tầng hồn đàn, tốc độ bay đi chợt tăng nhanh.

Giờ khắc này, ở sâu trong tâm linh của hắn, tựa như gieo xuống một hồn ảnh không có kẻ địch.

Hắn cũng không còn ý niệm muốn khiêu chiến với Tần Liệt trong đầu.

Quả nhiên, quả nhiên không giống với lúc trước...

Tần Liệt nhìn Liệt Diễm Trủng hóa thành từng cục huyết nhục, có chút ngỡ ngàng nhẹ giọng nói.

Hắn biết, thời gian ba mươi năm này, hắn đã không ngừng dung hợp máu huyết các tộc, lĩnh ngộ mấy trăm loại lực lượng huyết mạch bất đồng, thực lực đã đạt tới độ cao chính hắn cũng không thể tưởng tượng.

Nhưng hắn vẫn không ngờ tới, Liệt Diễm Trủng đã là thập giai huyết mạch, nhưng dưới một kích của hắn, lại có thể chết nhanh như vậy.

Liệt Diễm Trủng từ đầu đến cuối đều không thể phát ra một kích đáng sợ, ngay cả huyết mạch... khi hắn biến ảo liệt diễm pháp tắc, cũng từ trong cơ thể Liệt Diễm Trủng rời đi.

Liệt Diễm Trủng không có lực lượng huyết mạch khả dụng, lộ ra vẻ vô lực, cứ như vậy bị hắn dễ dàng chém giết.

Chuyện này làm hắn sinh ra một loại cảm giác vô địch tinh hà khác thường.

Liệt Diễm Diên...

Hắn lẩm bẩm tự nói, ma thân khổng lồ, trong hỏa diễm nóng bỏng thiêu đốt chậm rãi du đãng, không nhanh không chậm vượt ra ngoài trung tâm ngọn lửa.