Linh Vực

Chương 191: Tôn Trọng




Một đôi đồng tử của Đường Tư Kỳ động lòng người, ba quang lưu chuyển lên mịt mù mịt mù, trong cái nhìn chăm chú của ba người, mắt của nàng bỗng nhiên chớp nháy.

Khuôn mặt Bàng Phong và Bàng Thi Thi lộ vẻ vui mừng, thoáng cái trở nên trầm tĩnh lại.

"Đúng rồi, đối mặt với cái chết không ai có thể thong dong như vậy..." Bàng Thi Thi nghĩ vậy.

Trong mắt của nàng thì Khí Cụ Tông nhất định diệt vong, sẽ giống như Huyền Băng cung nhiều năm về trước lặng lẽ biến mất.

Đường Tư Kỳ vốn hẳn phải chết, nếu như thấy có hi vọng sinh tồn sẽ người chết đuối vớ được cọc, tất sẽ liều chết nắm chặt tuyệt không buông tay.

Huynh muội bọn họ, chính là cái phao, cái thuyền của Đường Tư Kỳ, là kẻ có thể đưa Đường Tư Kỳ rời khỏi biển tử vong.

Cho nên hai huynh muội đều cho rằng chỉ cần Đường Tư Kỳ không ngốc, tự nhiên sẽ lựa chọn lưu lại, lựa chọn cùng một nhóm với bọn họ.

Liền Tần Liệt cũng thấy Đường Tư Kỳ nháy mắt. Đó là quyết định sáng suốt cho nên hắn gật nhẹ. Khi Đường Tư Kỳ nháy mắt lần thứ nhất, hắn nói: "Đó mới tốt, ta tôn trọng quyết định của ngươi, ta thả ngươi xuống đây."

Nói xong, hắn định buông tay.

Sau đó, hắn phát hiện Đường Tư Kỳ không tiếp tục nháy mắt, hơn nữa nội quang trong sóng mắt Đường Tư Kỳ lập lòe, nhìn thẳng vào mặt hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp còn hiển hiện một sự tức giận cực kỳ.

Tần Liệt sửng sốt, lại nhìn con mắt Đường Tư Kỳ, chờ nàng tiếp tục nháy mắt.

Đường Tư Kỳ không nháy mắt nữa.

Nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm Tần Liệt, đôi mắt dễ thương thậm chí chút hung dữ, trông như cực kỳ giận dữ.

"Chết tiệt! Hỗn đản! Xú tiểu tử! Đáng chết ngàn đao! Mắt ta chỉ mới hơi mờ nên vô ý nháy mà, khốn khiếp! Tên khốn khiếp chết tiệt!" Trong nội tâm Đường Tư Kỳ mắng to.

Lúc nàng nói mấy lời này với Tần Liệt thì nhìn chằm chằm vào hắn, con mắt thủy chung không nháy.

Trong lúc chờ Tần Liệt nói, ánh mắt của nàng không thể chờ được bèn nháy một.

Sau đó, còn không đợi nàng kịp phản ứng, Tần Liệt đã bảo muốn buông tay, muốn bỏ nàng đi. Điều này làm cho Đường Tư Kỳ thở dốc, hận không thể bóp chết Tần Liệt ngay.

"Không phải nói là ba lượt sao? Ngươi không biết đếm a! Tên đáng chết!" Trong nội tâm nàng mắng to.

Điều này làm cho nàng đúng là không dám nháy mắt nữa rồi, tuy nhiên con mắt rất khó chịu, nàng vẫn trừng mắt nhìn Tần Liệt. Lửa giận thiêu đốt trong đôi mắt dễ thương lại làm cho Tần Liệt nhìn cũng có chút hãi hùng khiếp vía.

Bàng Phong, Bàng Thi Thi ở xa xa cũng dừng lại, cũng bị biến hóa này làm kinh ngạc.

Vẻ vui mừng trên mặt Bàng Phong dần dần biến mất. Y có vẻ không thể tiếp nhận, không thể tiếp nhận phản ứng hiện tại của Đường Tư Kỳ, y không rõ vì sao Đường Tư Kỳ không nháy mắt nữa.

"Chẳng lẽ ngươi muốn chết?" Thần sắc Bàng Phong trầm trọng.

Bàng Thi Thi cũng ngơ ngẩn, kêu lên: "Đường sư tỷ, chỉ có ta ca có thể bảo chứng cho ngươi sống sót. Nếu ngươi không chịu theo chúng ta đi, khả năng ngươi sống không qua đêm nay."

"Tốt nhất ngươi nên hiểu rõ, xác thực ta không dám cam đoan có thể làm ngươi sống sót, mà đi theo Bàng Phong tất nhiên ngươi có thể sống!" Tần Liệt cũng trầm giọng quát.

Đường Tư Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, đôi mắt dễ thương trừng mắt nhìn hắn, trong mắt như có hỏa diễm thiêu đốt.

Nàng chịu đựng sự khô rát trong mắt mà cố không chịu nháy mắt, là quật cường mở to!

Biết rõ đi theo Bàng Phong có thể sống, còn cùng đi với Tần Liệt sẽ chết, Đường Tư Kỳ còn kiên định như vậy, còn chịu khổ chịu sở nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn...

Tâm Tần Liệt lạnh như băng, dưới lửa giận bốc lên trong đôi mắt dễ thương như có một vết rạn.

Hít sâu một hơi, ngữ khí Tần Liệt bình tĩnh: "Được rồi, không cần trừng mắt, ta hiểu rõ ý tứ của ngươi."

Con mắt trợn tròn, Đường Tư Kỳ đã khó chịu lắm rồi, nghe vậy lập tức nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi rồi cũng một lần nữa trầm tĩnh lại.

"Ta tôn trọng lựa chọn của nàng, nhà ngươi ở đâu?" Tần Liệt nhíu mày nhìn về phía hai huynh muội.

Bàng Thi Thi thở dài sâu kín, lắc đầu, nói ra: "Ca, còn muốn miễn cưỡng sao?"

Bàng Phong như ngọn núi nguy nga đột nhiên xông tới ngăn trở Tần Liệt, trầm giọng nói: "Ta mặc kệ nàng xem ta như thế nào, ta chỉ muốn nàng còn sống! Cho nên bất kể là không phải xuất từ bổn ý nàng, chỉ cần ta cho rằng ta làm chuyện này có thể làm cho nàng sống sót, ta sẽ làm tất cả!"

Y không quay đầu lại, đột nhiên quát: "Thi Thi, ngươi đi trước đi, ngươi đi tìm đám Ô Thác, ta đến ngay sau!"

"Được rồi." Bàng Thi Thi biết rõ tính tình của y, cũng không tiếp tục khuyên bảo, trước khi đi chỉ nhắn nhủ lại: "Ca, Tần sư đệ là hi vọng tông môn, ngươi đừng giết hắn."

Nàng cũng biết thực lực Bàng Phong, nàng đối với Bàng Phong có sự tin tưởng cố chấp, nàng cho rằng Tần Liệt tuyệt không phải đối thủ Bàng Phong.

"Ư, ca đồng ý với ngươi, ta sẽ lưu tính mạng hắn." Bàng Phong gật đầu, "Mặc dù ta có thể không giết hắn, rồi cũng sẽ có người khác động thủ, khẳng định hắn trốn không thoát Khí Cụ Thành."

"Dù sao hắn không thể chết trên tay ngươi được! Ta không cho ngươi giết bất kỳ một người nào trong tông môn!" Bàng Thi Thi gào lên.

"Được, ta đồng ý với ngươi!" Bàng Phong quát khẽ.

Vì vậy Bàng Thi Thi nhìn Tần Liệt và liếc Đường Tư Kỳ, rồi lắc đầu thở dài, nhưng sau đó xoay người bỏ đi.

Nàng vừa đi, khí thế như núi trên người Bàng Phong trở nên càng thêm trầm trọng.

Y như hóa thành Sùng Sơn trùng điệp, cứ như vậy đứng phía trước Tần Liệt, làm cho Tần Liệt sinh ra cảm giác thất bại không cách nào vượt qua.

Tần Liệt trầm ngâm một chút, sau đó hắn đặt Đường Tư Kỳ ở một góc tường an toàn.

Ánh mắt hắn dần dần lạnh xuống, toàn thân tản mát ra một luồng khí tức băng hàn cực độ, từng bước từng bước đi về hướng Bàng Phong, đi về hướng đệ tử số một ngoại tông!

"Rắc rắc rắc!"

Mỗi một cước đạp xuống, đất đá dưới chân đều kết thành băng. Theo từng bước hắn đi về phía trước, hỏa diễm thiêu đốt hai bên đường đi bị dập tắt.

Con đường rừng rực, bởi vì hắn đi đi lại lại, bỗng trở nên lờ mờ.

"Tần sư đệ, cuối cùng ta hỏi lại một câu, ngươi cứ phải dẫn nàng đi?" Bàng Phong trầm giọng nói.

"Nàng không muốn lưu lại, ta sẽ mang nàng đi, đây là lựa chọn của bản thân nàng, bất luận là đúng hay sai, ta đều tôn trọng lựa chọn." Tần Liệt tiếp tục bước chân.

"Lựa chọn còn sống mới đúng là lựa chọn, lựa chọn để chết đó là ngu muội!" Bàng Phong hét to.

"Ầm!"

Chấn động khủng bố giống như núi sập, theo đó kim quang chói mắt đột nhiên từ trên người Bàng Phong bạo phát ra.

Nguyên một đám Kim sắc như là nham thạch to bằng nắm đấm, giống như khối khối thiên thạch, tại thời điểm Bàng Phong vọt tới. Chúng cuồng bạo ngưng kết trên bầu trời đêm ở đỉnh đầu Tần Liệt, đột nhiên hướng phía Tần Liệt rơi xuống ầm ầm.

Những nham thạch kim sắc to bằng nắm đấm mang theo lực cương mãnh không thể phá vỡ từ chỗ sâu trong tầng mây lăn xuống, thanh thế kinh người đến cực điểm!

"Rầm rầm rầm!"

Quanh thân Tần Liệt kết thành băng, Kim thạch không rơi xuống hết lại trước nhao nhao tan vỡ.

Những mảnh băng óng ánh, các vụn băng dưới ánh trăng chiếu rọi xuống, vẩy ra bốn phía.

Như từng thanh hàn đao!

"Băng Tinh Chi Thuẫn!"

Ánh mắt Tần Liệt lạnh lẽo, hai cánh tay nhanh chóng biến thành khối băng, Hàn Băng chi lực cuồn cuộn vọt tới, ngưng kết thành băng thuẫn cực lớn do nham băng xây thành trước người.

Băng thuẫn dày, như một cối xay, bị Tần Liệt giơ lên đỉnh đầu.

Kim thạch thiết quyền từ phía trên rơi xuống bị cản lại!

"Ầm ầm ầm! Oành oành!"

Kim sắc thiên thạch giống như nắm đấm, như cự chùy, như đá lăn, cuồng liệt đập lên trên băng thuẫn!

Băng vụn bên trên Băng thuẫn rơi hết ra, băng quang rạng rỡ, tại mặt thuẫn khi bị thiên thạch Kim sắc đập trúng thì lập tức xuất hiện vết rạn, mà vết rạn lại càng lúc càng lớn!

Tần Liệt cử thuẫn, đột nhiên khẽ cong người, hai đầu gối như không chịu nổi đập nện cuồng bạo, như sắp bị bẻ gẫy.

Mạnh thật!

Nhìn thiên thạch Kim sắc đầy trời rơi xuống, cảm thụ được lực lượng cương mãnh Cuồng Liệt bên trong băng thuẫn, đáy lòng Tần Liệt chấn động.

Bàng Phong quả nhiên không hổ là võ đạo kỳ tài Vân Tiêu Sơn, người này cương mãnh Cuồng Liệt, lực trùng kích hùng hậu không dứt, tuyệt không phải người mà Lương Thiếu Dương có thể so sánh!

Tần Liệt tin tưởng, nếu như Lương Thiếu Dương dám giao thủ với Bàng Phong ngay lúc này, tuyệt đối ngăn không được công kích điên cuồng người này.

Trong màn đêm tối lờ mờ, từng nắm đấm Kim sắc cực lớn giống như thiên thạch rầm rầm rơi xuống. Thân ảnh Bàng Phong thì như một cơn gió lốc Kim sắc không ngừng vung vẩy cự quyền kim thạch.

"Phanh!"

Băng thuẫn rốt cục không chịu nổi cái oanh kích luân phiên này, tấm chắn tan vỡ, từng khối băng thạch lăn về bốn phía.

Thân ảnh Bàng Phong giống như cự chùy, đột nhiên ngưng hiện ra, một quyền đập thẳng về phía ngực của Tần Liệt.

Một luồng khí thế dữ dằn giống như nghiền nát hết thảy trở ngại Thiên Địa cho đến nát bấy, từ trên nắm đấm kia hiện lên cái khí thế có thể làm người người khiếp đảm, không đánh mà chạy!

"Địa chấn!" Tần Liệt đạp mạnh một cước xuống đất.

"Ầm!"

Từ dưới lòng đất truyền lên một tiếng nổ vang, trọng lực trường vặn vẹo rồi tăng vọt.

Thân hình Bàng Phong đang lơ lửng trên không, đột nhiên như bị người kéo rơi xuống, lập tức ngã xuống đất.

Y ngưng tụ khí thế bạo liệt. Khi thân hình ngã xuống thì bỗng nhiên tán loạn, năng lượng chấn động trên nắm tay làm cho người ta sợ hãi lập tức loạn cả lên.

"Bình!"

Từng khối băng tinh nổ tung bị Tần Liệt đưa tay quơ lấy, dưới băng tinh đè nén tự dưng ngưng thành một thanh băng kiếm sắc bén thần kỳ.

Thừa dịp thân hình Bàng Phong còn đang bất ổn, Tần Liệt liền cầm băng kiếm đâm mạnh vào ngực Bàng Phong!

"Tạch tạch tạch Tạch...!"

Kim quang từ ngực Bàng Phong vẩy ra, tại mũi băng kiếm vậy mà lại mạnh mẽ trùng kích. Thời điểm băng kiếm đâm vào Bàng Phong, mũi kiếm đột nhiên tan thành mảnh vỡ nhỏ!

Thân hình Bàng Phong cũng bị xung kích nhanh lùi lại.

Nhưng giờ phút này toàn thân y thành màu vàng óng ánh. Bên dưới quần áo có một bộ áo giáp vàng kim thoáng hiện. Bên dưới cái áo giáp vàng kim, làn da Bàng Phong vậy mà cũng vàng óng ánh!

Thân thể của y như một khối cùng với cái áo giáp vàng kim kia.

"Phùng huấn luyện viên nói lần này nhập Huyết Trì ma luyện người, có một người thân thể mạnh mẽ còn lợi hại hơn ta, hẳn là nói về ngươi." Bàng Phong trong đợt trùng kích của Tần Liệt lùi về thật nhanh. Băng kiếm trên bộ ngực y vẫn còn đứt gãy nát bấy nhanh chóng, thế mà y vẫn còn có thể nói chuyện.

Y nhìn Tần Liệt rồi quát: "Ta rất muốn biết nhục thể của ta và của ngươi, ai cường hãn hơn!"

Toàn thân Bàng Phong đột nhiên kim quang đại thịnh, y không kéo giãn khoảng cách ra, mà quyết định đánh cận chiến với Tần Liệt!

Phảng phất y cố ý tiến tới gần Tần Liệt, cố ý để cho Tần Liệt dùng băng kiếm đâm y, chính là vì muốn so sánh với Tần Liệt xem, ai rèn thân thể tốt hơn!

"Rầm rầm rầm!"

Kim sắc thiên thạch giống như nắm đấm, ở khoảng cách gần như thế, mãnh liệt đập vào ngực Tần Liệt.

Tần Liệt sinh ra cảm giác bị chiến xa xông tới khủng bố, ngực bị chấn kịch liệt truyền ra tiếng nổ vang, còn kèm theo cả chấn động Lôi Đình thô bạo.

Thiên Lôi Thánh Thể bị dẫn phát trực tiếp!

"Ầm ầm!"

Từng tiếng lôi oanh nặng nề chỉ có bản thân Tần Liệt có thể nghe được từ bên trong cốt cách toàn thân truyền ra, chấn động cả trong lục phủ ngũ tạng.

"Xuy xuy!"

Trong đồng tử bắt đầu có một tia chớp mảnh dài hẹp rậm rạp thành hình, điên cuồng giãy dụa như con rắn!

"Nhà ngươi đã muốn biết, ta đây sẽ thanh toàn cho ngươi!" Tần Liệt hét to.