Linh Vực

Chương 187: Bạo!




Hàn Băng chi nhãn có thể lập tức đem Tần Liệt vào lòng đất Cực Hàn Sơn Mạch, nhưng mỗi một lần phản hồi về địa phương cũ, cũng sẽ đưa hắn về vị trí trước kia.

Cho nên, chỗ Tần Liệt hiện thân là nơi hắn ly khai lần trước, cũng chính là vị trí trước người Dĩ Uyên cùng Huyết Ảnh.

Huyết Ảnh rõ ràng sửng sốt một chút.

Đối với Tần Liệt đột nhiên biến mất, lại quỷ dị xuất hiện, lòng hắn sinh nghi hoặc.

Bất quá chỉ là một sát na, Huyết Ảnh lập tức lại khôi phục bình thường, nở nụ cười hắc hắc, "Tên tiểu tử này, ngươi thuộc danh sách phải chết, cho nên ngươi không thể còn sống giống như Dĩ Uyên."

Huyết Ảnh trầm thấp kêu nhỏ một tiếng.

Một đống ngũ thải ban lan linh xà phân tán tại tất cả những nơi hẻo lánh trong sân nhỏ, phân tán dưới chân Đường Tư Kỳ, Liên Nhu.

Theo tiếng kêu gào, những con rắn năm màu uốn lượn giãy dụa thân thể, lưỡi phun ra nuốt vào “ti ti”, mắt nhỏ phóng xuất hào quang âm trầm tàn độc, cùng hướng về chỗ của Tần Liệt mà đến.

"Xé xác hắn." Huyết Ảnh nhe răng cười.

Sắc mặt Tần Liệt đột nhiên biến đổi.

Hắn không ngờ lần nữa trở lại, sẽ lâm vào một tràng diện như vậy, không có ngờ tới hắn lại một mình đối mặt Huyết Ảnh.

Dựa theo ước định giữa hắn và Lang Tà, Phùng Dung, hắn chỉ cần ngạnh kháng Huyết Ảnh một kích, kế tiếp, Lang Tà sẽ trực tiếp tấn công Huyết Ảnh, để Huyết Ảnh không bao giờ có khả năng phát động công kích lần thứ hai.

Mà Phùng Dung theo đó có thể thừa cơ vọt tới bên cạnh Đường Tư Kỳ cùng Liên Nhu, đem hai người giải cứu.

Đây là phương án mà bọn hắn định ra trước khi đến đây.

Tần Liệt một lần vào một lần ra nơi cực hàn, thành công tránh thoát công kích của Huyết Ảnh. Hắn vốn tưởng rằng sau khi quay lại, Đường Tư Kỳ, Liên Nhu cũng đã thoát khỏi nguy hiểm đồng thời Huyết Ảnh đã phải đền tội...

Nhưng sự thật nằm ngoài dự liệu của hắn!

"Dĩ Uyên! Lang Tà đại nhân cùng Phùng huấn luyện viên đâu rồi?" Tần Liệt hét to.

Di Uyên đang muốn đến bên cạnh Liên Nhu thì toát ra một tia khổ ý trên mặt. Hắn không quay đầu lại, vẫn là hướng Liên Nhu đi đến, "Có chuyện ngoài ý muốn, Lang Tà đại nhân bị Đế Thập Cửu cùng Nguyên Thiên Nhai triền trụ... Còn có thêm một Lương Ương Tổ thâm trầm nữa. Trước khi ngươi trở lại, Phùng huấn luyện viên vẫn còn ở đây, nhưng vừa rồi đã bị một bóng dáng ngưng tụ từ máu tươi truy kích đi ra sân nhỏ."

Thời điểm nói chuyện, Dĩ Uyên đi tới bên cạnh Liên Nhu.

"Ô ô! Ô ô!" Liên Nhu bất lực lắc đầu, con mắt hung hăng trừng trừng nhìn Dĩ Uyên, trong miệng phát ra thanh âm không biết tên, tựa hồ đang ép Dĩ Uyên làm mấy thứ gì đó.

Giờ phút này, rất nhiều quái xà ngũ sắc do Huyết Ảnh ngự động, chậm rãi tụ tập đến dưới chân Tần Liệt.

Huyết Ảnh ở một bên nhe răng cười nhìn xem, hắn không đột nhiên hạ sát thủ lần nữa, rõ ràng là muốn nhìn thấy Tần Liệt bị linh xà ăn tươi nuốt sống đến chết, bị gặm sạch đến xương cốt đều không thừa.

"Ta không giúp được Tần Băng." Dĩ Uyên cười khổ lắc đầu, hắn lại nhìn về phía Đường Tư Kỳ bên cạnh, trên mặt khổ ý càng đậm, "Thật có lỗi ta cũng không có biện pháp cứu ngươi..."

Trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Đường Tư Kì dần hiện ra buồn bả bất đắc dĩ. Thời điểm này, Dĩ Uyên vô tình nhìn sang đầu ngón tay trái của nàng, run run rẩy rẩy hướng về phía trái tim, phát ra tín hiệu nào đó nào đó cho Dĩ Uyên.

Trong mắt nàng hiển hiện ý cầu khẩn.

"Ngươi muốn ta giết ngươi?" Thân hình Dĩ Uyên chấn động.

Trong mắt Đường Tư Kì hiện ra sắc thái khẳng định.

"Tiểu tử, mang theo nha đầu xấu xí ngươi muốn sớm cút xéo chút đi, ngươi tốt nhất đừng làm cho ta bực mình." Huyết Ảnh tàn nhẫn đang chăm chăm nhìn Tần Liệt thì nghe được thanh âm Dĩ Uyên đằng sau lưng. Hắn lạnh lùng hừ một câu.

Trong mắt Đường Tư Kỳ hiện ra vẻ cầu khẩn càng đậm.

Liên Nhu cũng hung dữ trừng mắt với Dĩ Uyên.

Dĩ Uyên đứng ở đằng kia, không thấy đi giải cứu Liên Nhu, cũng không động thủ đánh chết nàng như lời Đường Tư Kỳ nói.

Hắn nhíu chặt mày, sắc mặt trở nên trầm trọng đến cực điểm, trong nội tâm do dự, gian nan lựa chọn.

"Tê tê!"

Đủ các loại rắn mọi màu sắc, linh động tụ tập mà đến. Nguyên một đám phun ra nuốt vào cái lưỡi rắn màu đỏ tươi, trong miệng lộ ra răng nanh um tùm.

Dùng cảm giác lực nhảy cảm của Tần Liệt, hắn phát giác được thể nội mỗi một đầu linh xà đều có chấn động tính mạng nồng đậm.

Hắn dám khẳng định những linh xà kia, phần lớn đều đều là Nhị giai linh xà, trong đó vài con có hoa văn tinh mỹ trên người, sắc thái tươi đẹp hơn những con khác, hẳn là Tam giai Linh thú.

Tam giai Linh thú, đồng đẳng với Võ Giả Vạn Tượng cảnh, cái này tuyệt không phải thứ hắn hiện tại có thể chống lại.

Ở bên ống tay áo hắn, lại lần nữa nắm chặt Hàn Băng chi nhãn, chuẩn bị đợi khi lũ linh xà kia bò đến thì lập tức trốn vào nơi cực hàn.

"Nơi cực hàn! Tất cả Viễn Cổ Cự Thú bị đóng băng!"

Nhớ tới nơi cực hàn, trong đầu hắn linh quang chợt hiện, đột nhiên nghĩ đến ở nơi trời đất băng hàn khốc lệ, tất cả Cự Thú hung vật thời viễn cổ chẳng phải bị Hàn Băng đông cứng hay sao?

Đồng dạng lĩnh ngộ Hàn Băng chi ý, người trước kia có thể đóng băng những Viễn Cổ hung thú, hắn vì sao không thể đông cứng những con rắn nhỏ này?

Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên ngồi xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Tay trái còn nắm Hàn Băng chi nhãn, tinh thần ý niệm trong đầu của hắn thì sa vào băng hàn chi ý, như bước vào chi địa lạnh giá nhất thế gian, dùng tâm lạnh lùng, đem cực hạn hàn ý, đưa đến thế giới dưới chân!

Một loại ý cảnh đóng băng Thiên Địa, giá rét căm căm kết băng toàn bộ sinh linh, dùng hắn làm trung tâm dần dần lan tràn ra.

Cực hạn hàn ý, phóng xuất ra giá lạnh căm căm, muốn đem nơi đây hóa thành Băng Tuyết chi địa.

Tần Liệt một bên cảm ngộ Hàn Băng chi ý, một bên vận chuyển Hàn Băng Quyết, muốn đem Hàn Băng chi lực trong Nguyên phủ toàn bộ vung phát ra.

"Ồ?"

Tại thời điểm hắn tiến vào Hàn Băng ý cảnh, Hàn Băng chi nhãn được hắn nắm chặt trong tay đột nhiên tuôn ra một cỗ khí tức băng hàn, rét lạnh hơn gấp mấy chục lần so với hàn khí từ thân thể của hắn!

"Tạch tạch tạch Tạch...!"

Những con rắn ngũ thải ban lan kia bỗng nhiên giãy dụa thân thể, trở nên cứng ngắc.

Khối băng óng ánh lóe sáng, cơ hồ hình thành sau mấy giây, trực tiếp đem con rắn nhỏ đông lạnh thành băng điêu tinh xảo.

Xem xét kĩ, những con rắn nhỏ kia bị đông cứng bên trong băng, giống như một tiểu vật phẩm trang sức bằng ngọc vậy.

Nhị giai linh xà, không một con nào có thể giãy dụa, khi cảm giác được thời điểm hàn ý lan tràn tới, thân thể cũng đã đóng băng.

Những linh xà đạt tới tam giai kia, sau khi băng hàn khí tức bao trùm tới, ý thức được không ổn liền quay đầu rời đi, muốn chạy trốn khỏi không gian gần Tần Liệt.

Nhưng mà, chúng du động thân thể, rõ ràng trở nên càng ngày càng chậm chạp, dần dần có băng sương ngưng hiện ở trên người chúng.

Mấy chục giây sau, chúng cũng nhao nhao đông lại, bị băng tinh bịt kín.

Tần Liệt trợn mắt, hai con ngươi hiện ra một màu trắng muốt, không có một tia tình cảm, băng hàn khiếp người.

Lọt vào trong tầm mắt hắn là linh xà, giờ phút này đã thành băng điêu với vô vàn các hình thái khác nhau.

Hàn ý trên người hắn lan tràn ra, biệt viện như ở vào mùa rét nhất, mái hiên rủ xuống băng trùy, nóc nhà dày đặc khối băng ngưng tụ, đất đá dưới chân, cũng bị Hàn Băng bao trùm...

"Đạt đạt!"

Dĩ Uyên núp ở dưới cái dù che mưa, toàn thân run rẩy, hàm răng run lên cầm cập, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

Mặc dù cách Tần Liệt khá xa nhưng vẫn bị hàn ý bao trùm xuống. Toàn thân hắn cũng cảm thấy không khỏe, phải nhờ tới chiếc dù mới có thể không chịu quá nhiều ảnh hưởng từ hàn ý.

Trên người Đường Tư Kỳ cùng Liên Nhu, rõ ràng bịt kín một tầng Băng Sương, mái tóc dài của các nàng cũng đều kết băng lạnh, mắt lộ ra tia kinh dị.

Con mắt Huyết Ảnh dữ tợn dưới mặt nạ phóng ra vẻ hung lệ, hắn rõ ràng không bị ảnh hưởng quá lớn. Thấy toàn bộ linh xà bị đông lại, hắn nhíu mày, âm trầm nói: "Không hổ là kì tài có thể lĩnh ngộ ý cảnh, ý cảnh, ngay cả ta cũng không có thiên phú hiểu được, lại bị một tiểu tử chỉ đạt tới Khai Nguyên cảnh trước mặt lĩnh ngộ, đáng tiếc..."

Huyết Ảnh đi tới chỗ Tần Liệt.

Huyết khí nồng đậm tuôn về hướng Tần Liệt.

Ánh mắt Tần Liệt bối rối, tinh thần ầm ầm chấn động, nhìn Huyết Ảnh đi tới. Hắn có cảm giác gặp phải huyết thủy cuồn cuộn, bị vô cùng vô tận máu tươi bao phủ.

Cái này tới từ linh hồn trực giác, cũng là huyết khí từ trên người Huyết Ảnh hình thành tinh thần trùng kích, có thể tấn công sâu vào trong linh hồn hắn!

"Ba ba ba!"

Huyết Ảnh từng bước đi tới, một mảng linh xà bị đóng băng nhao nhao tạc toái.

Con rắn nhỏ lập tức khôi phục tự do.

Tần Liệt tay cầm Hàn Băng chi nhãn, trên người kết xuất một tầng băng tinh hơi mỏng, quanh thân phóng xuất ra hàn ý đáng sợ, dần dần để cho không khí đều đình chỉ lưu động.

Nhưng loại trình độ lực lượng này đối với Huyết Ảnh, tựa hồ còn xa mới đủ!

Đạt tới Thông U cảnh như Huyết Ảnh, đã trở thành cao thủ đứng đầu trong tất cả các thế lực Hắc Thiết cấp. Chính là nhân vật đủ để cùng Cưu Lưu Du, Nguyên Thiên Nhai đánh đồng.

Loại nhân vật này, hiển nhiên còn không phải hắn hiện tại có thể chống lại.

Ánh mắt hắn băng hàn như trước, đầu óc cũng tại rất nhanh chuyển động, đang tìm lấy phương pháp đối phó Huyết Ảnh.

Trong đầu, một đám tinh thần ý niệm cũng tiến nhập Không Gian Giới, ở bên trong Không Gian Giới không ngừng khuấy động...

Một quả cầu bằng kim loại đột nhiên đánh vào đáy lòng của hắn, khiến tâm thần hắn khẽ động, trong mắt lòe ra một đám dị quang.

Tịch Diệt Huyền Lôi!

Còn thừa lại một khỏa Tịch Diệt Huyền Lôi, do Lý Mục cung cấp danh sách nguyên liệu, do chính hắn luyện chế! Tịch Diệt Huyền Lôi!

Hắn thử kích phát Tịch Diệt Huyền Lôi trước một bước ở bên trong Không Gian Giới.

"Oanh!"

Theo một đám tinh thần ý thức của hắn động đến, Tịch Diệt Huyền Lôi bên trong Không Gian Giới truyền đến một tiếng sấm sét nặng nề.

Dị sắc trong mắt Tần Liệt càng phát sáng.

"Ngươi thiên phú kinh người, nếu cứ để ngươi tùy ý tu luyện, tương lai tất sẽ biến thành một Mặc Hải khác, cũng có thể trở thành một Lang Tà thứ hai." Huyết Ảnh từng bước đi tới, toàn thân đậm đặc huyết khí, đem băng điêu ven đường nghiền nát, đem toàn bộ linh xà giải thoát đi ra.

"Mặc Hải cùng Lang Tà kết hợp làm một, có lẽ thật đúng là có thể mang cho Khí Cụ Tông huy hoàng, lại để cho Khí Cụ Tông biến thành một thế lực Xích Đồng cấp thứ ba tại Xích Lan Đại Lục." Đồng tử Huyết Ảnh đỏ như máu, đỉnh đầu có mây máu nhúc nhích, "Ai cũng đều không muốn nhìn thấy điều đó, cho nên ngươi nằm ở trong danh sách hẳn phải chết, cho nên ta muốn giết ngươi."

Những lời vừa nói ra, Huyết Ảnh chỉ còn cách Tần Liệt 7m, đỉnh đầu hắn mây máu nồng hậu dày đặc vô cùng, huyết khí trên người hắn bão táp mà ra.

Bản thân Huyết Ảnh, cũng phảng phất hóa thành một đạo huyết quang, hướng phía Tần Liệt mà bắn đến.

Khí thế trên người Tần Liệt đột nhiên biến đổi.

Ánh mắt lạnh lùng do băng hàn đột nhiên biến thành cuồng bạo điên cuồng, hắn đột nhiên đưa tay, Tịch Diệt Huyền Lôi tại lòng bàn tay hắn thoáng hiện, "Bạo!"

Ném ra Tịch Diệt Huyền Lôi, hắn cấp tốc lui về phía sau, dựa theo phương hướng lúc đến, dùng tốc độ cực hạn rút lui ra sân nhỏ bên ngoài.

Huyết Ảnh nhìn quả cầu kim loại đang ném tới, trong mắt toát ra ý niệm khinh thường, thò tay đi bắt, "Chút tài mọn mà thôi."

"Rầm rầm rầm!"

Lôi minh cuồng bạo nổ tung trời, phóng ra tia chớp to dài, bạo tạc tại trước ngực Huyết Ảnh.

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương tới cực điểm như rạch phá bầu trời đêm đen kit, làm cho mang tai người ta có cảm giác âm ẩm đau.