"Đây chính là Khí Cụ Thành."
Lục Ly đứng ở cửa thành, nhìn cánh cửa đóng kín, cau mày.
Lăng Ngữ Thi mặc áo dài xanh lam, vòng eo nhỏ xíu thắt dây tím nhạt, tay trái đeo một chiếc túi da thú tinh mỹ, nét mặt phong trần mệt mỏi, ngửa đầu nhìn võ giả Khí Cụ Tông đứng thẳng trên tường thành.
Lăng Huyên Huyên mặc một chiếc quần lụa hồng, áo chỉ dài tới đùi,hai cánh tay trần trắng muốt.
Hai tỷ muội một người thanh lệ, một người nóng bỏng ngây thơ, khiến không ít võ giả đứng trên tường thành chú ý.
"Ta là Lục Ly của Âm Sát cốc, xin mở cửa thành." Lục Ly lạnh lùng.
Bình thường, mọi cánh cửa Khí Cụ Thành đều mở, mọi người thoải mái ra vào.
Nhưng gần đây vì trở mặt với Ám Ảnh Lâu, hai bên nhiều lần giao chiếnở ngoài thành, để phòng ngừa võ giả Ám Ảnh Lâu trà trộn vàothành, tất cả cửa thành đều đóng kín.
Mỗi người muốn vào thành đều phải bị kiểm tra, chứng minh được thân phận, mới cho phép vào thành.
"Người của Thất Sát cốc? Có gì chứng minh?" Một người trên tường thành to tiếng hỏi.
"Cần gì phải chứng minh?" Lục Ly lạnh băng, "Từ khi nào Khí Cụ Tông các người cẩn thận như vậy? Ta tới Khí Cụ Thành đâu phải là lần đầu tiên, trước giờ có bao giờ phiền toái như vậy đâu, bây giờ chỉ vì giao chiến với Ám Ảnh Lâu, mà ai các người cũng phải kiểm tra mớiđược à?"
"Xin lỗi, bây giờ chính là như vậy." võ giả trên thành chẳng chút e ngại Âm Sát cốc, thản nhiên.
Sắc mặt Lục Ly càng lạnh hơn.
Đây là lần đầu tiên chị em Lăng Ngữ Thi và Lăng Huyên Huyên đến một tòa thành lớn như thế này, nên cả hai đều rất cẩn thận, không dám lên tiếng.
"Lăng Huyên Huyên!" ngay lúc ấy, trên tường thành bỗng vang lênmột tiếng kêu.
Hàn Khánh Thụy ló đầu ra, dòm xuống, nhìn sang người bên cạnh: "Nha đầu kia ta biết, đúng là người của Âm Sát cốc đó."
"Lão Hàn lão biết cô ta?" người kia hỏi.
"Ừ, là đồ đệ của Cưu bà bà, thân phận không sai đâu." Hàn Khánh Thụy trả lời.
Từ lần trước thoát nạn, Hàn Khánh Thụy đã được Trình Bình giao cho nhiệm vụ mới, đến các cửa thành nghe ngóng tin tức mới, rồi dùng tốcđộ nhanh nhất chạy về tông môn báo cáo.
Chỉ là nhiệm vụ chạy việc trong thành, hoàn toàn không hề nguy hiểm tới tính mạng.
"Hàn trưởng lão? Ông là Hàn trưởng lão của Tinh Vân Các?" Lăng Huyên Huyên nhìn thấy Hàn Khánh Thụy, kinh ngạc.
"Xem ra có biết nhau thật." Người trên thành nở nụ cười, hạ lệnh: "Mở cửa cho họ vào."
Lục Ly và chị em Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên vào thành."Hàn trưởng lão, sao ông lại ở Khí Cụ Thành?" Lăng Huyên Huyên đi vào, gặp Hàn Khánh Thụy từ trên tường thành đi xuống, liền bước đến hỏi.
"Chuyện dài dòng lắm." Hàn Khánh Thụy cười nhẹ.
"Hàn trưởng lão, nghe nói trước kia hồi còn ở Tinh Vân Các, Tần Liệt kính trọng ông nhất, ôngi có biết bây giờ huynh ấy đang ở đâu hay không?" mắt Lăng Ngữ Thi sáng lên đầy chờ mong, "Nếu ông có tin tức của huynh ấy, xin cho ta biết, ta rất muốn gặp huynh ấy."
Sau khi Tần Liệt mất tích, nàng đã vi phạm quy định của Âm Sát cốc,vụng trộm ra khỏi cốc, đến Băng Nham thành và quanh Lăng Gia trấn tìm hai tháng.
Nàng đã đến rất nhiều nơi Tần Liệt có thể xuất hiện để nghe ngóng, đến cả thạch lâm bên ngoài Băng Nham thành, đi Cực Hàn Sơn Mạch, lẩn quẩn bên trong một thời gian ngắn, rồi về Thiên Lang Sơn.
Thậm chí, nàng còn dỡ đống loạn thạch ở Dược sơn ra để tìm kiếm.
Nàng nghĩ có lẽ Tần Liệt trở về trốn ở bên trong Dược sơn...
Đáng tiếc, cảnh giới của nàng không đủ, nàng không mở được lối vàobên trong Dược sơn.
Tìm kiếm ở Băng Nham thành và quanh Lăng Gia trấn suốt hai tháng, nàng nghe ngóng tin tứcTần Liệt khắp nơi, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
"Không ai biết Tần Liệt ở đâu cả. Từ khi hắn và Lý Mục rời khỏi Băng Nham thành, thì không ai nghe được tin tức về hắn nữa. Nghe nói Sâm La Điện và các thế lực cấp Hắc Thiết khác đều cho người nghe ngóng tung tích của hắn, đáng tiếc, cũng giống như người, không ai tìm được." Hàn Khánh Thụy lắc đầu.Thời gian này,hắn phụ trách truyền thông tin trong nội thành, cũng lợi dụng tư quyền nghe ngóng việc này.
Nhưng cũng giống như Lăng Ngữ Thi, hắn cũng không nghe được bất cứ tin tức gì của Tần Liệt nên đã dần dần buông xuôi.
"Yên tâm đi, hắn không sao đâu." Lục Ly lạnh lùng, hờ hững nói: "Chủ cửa hàng Lý Ký kia, ngay cả Nguyên Thiên Nhai cũng không dám chống lại, chỉ cần họ cẩn thận một chút, đừng tới thánh địa của ha thế lực cấp Xích Đồng làm bậy, thì sẽ chẳng bị nguy hiểm gì hết."
"Phải đó, có lẽ Tần Liệt không sao đâu, các ngươi không cần lo lắng."Hàn Khánh Thụy cũng trấn an.
"Đi thôi, chúng ta tới Khí Cụ Tông, tìm Tinh Tinh hỏi một chút." Lục Ly không kiên nhẫn nói.
Lăng Huyên Huyên có chút sợ hắn, không dám nói chuyện thêm với Hàn Khánh Thụy, và Lăng Ngữ Thi đi theo Lục Ly, ba người đi trong Khí Cụ Thành, nhìn đủ loại cửa hàng rực rỡ muôn màu hai bên đường, hướng về phía Khí Cụ Tông.
Một lúc lâu sau, ba người xuất hiện tại cửa ra vào của Khí Cụ Tông.Thủ vệ cửa đột nhiên nhìn thấy ba cô gái xinh đẹp, khí chất hơn người và đứng ngay trước mặt, thì mắt đều sáng ngời, tinh thần phấn chấn.
"Ta tìm Âu Dương Tinh Tinh." Lục Ly lãnh đạm.
"Ta đi báo cho." Một người vẫn còn đủ lý trí, xoay người đi vào trong đại viện.
Những thủ vệ còn lại đều cười nhăn nhở, ánh mắt suồng sã nhìn từ trên xuống dưới cả ba người.
Lục Ly lạnh như băng, híp mắt mặc kệ ánh mắt của bọn hắn, LăngNgữ Thi thanh nhã như nước, khoan thai đứng đó, Lăng Huyên Huyên năm đó ở cửa ra vào của Tinh Vân Các đã từng bị thua thiệt, nên cũng không dám nói gì, mím miệng đứng im.
Một lát sau, Âu Dương Tinh Tinh vui vẻ đi ra, từ xa đã kêu lên, "Lục sư tỷ, Lăng gia tiểu muội, các ngươi tới rồi à. Vào đi, vào đi rồi nói."
"Không được." Một thủ vệ ngăn lại, vẻ mặt áy náy: "Ngươi có thể nói chuyện với họ ở bên ngoài, nhưng họ không thể bước vào tông môn, đây là quy củ."
"Họ là bằng hữu của ta mà!" Âu Dương Tinh Tinh cau mặt."Thật sự không được." Thủ vệ kia cười khổ, vẻ mặt mình cũng không có biện pháp, "Dù có là đệ tử nội tông, thì trong giai đoạn này, cũng không được phép mang bạn bè từ bên ngoài vào bên trong tông môn."
"Tần Băng chết tiệt!" Âu Dương Tinh Tinh mắng, "Chỉ vì hắn, mà quy củ tông môn gần đây lại thay đổi, trong mắt tông chủ và ba Đại cung phụng, hắn còn quan trọng hơn cả Khí Cụ Tông nữa!"
"Rất tiếc, chúng ta phải làm theo quy củ." Thủ vệ thở dài.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Lục Ly không sao cả."Ngươi chờ ta chút." Âu Dương Tinh Tinh vứt lại một câu, rội vội vã chạy ngược vào trong nội viện, đến thẳng trước cửa một thạch lâu cạnh quảng trường, hét to: "Dĩ Uyên!"
Dĩ Uyên thò đầu ra cửa sổ: "Chuyện gì?"
"Bằng hữu của ta tới rồi, chuyện kia ngươi định thế nào?"
Dĩ Uyên nhăn nhó, "Tần Băng đang ở khu tu luyện của Huyết Mâu ở sau núi tu luyện, chưa có đi ra, ta đâu có gặp hắn đâu mà nói."
"Chẳng phải ngươi cũng là người của Huyết Mâu hay sao?" Âu DươngTinh Tinh hừ một tiếng, "Ngươi mà không giúp ta, ước định giữa chúng ta hủy bỏ đó nha!"
"Đừng, đừng mà! Bà cô ơi, cho ta ba ngày đi, ba ngày sau, ta được vào khu tu luyện, gặp được Tần Băng, ta sẽ nói cho ngươi." Dĩ Uyên hạ giọng năn nỉ.
"Được, ta cho ngươi ba ngày, ba ngày sau, ta sẽ dẫn họ vào trong tông, ngươi phải sắp xếp cho ta!"
"Ta sẽ cố hết sức, ai, thật là đau đầu, thực không muốn đi ra hậu sơn tí nào hết."...
Trong huyết trì.
Toàn thân Tần Liệt đỏ thẫm, gân xanh nổi hằn lên, ngoằn ngoèo như giun, khiến hắn trông rất đáng sợ.
"Ồ ồ!"
Một chùm bong bóng nổ tung, những sợi huyết khí đỏ tươi bay lên, tạo thành một màng huyết vụ phủ quanh người hắn.Đại địa chi lực hùng hậu kết hợp với Địa Tâm Hỏa diễm từ phía dưới huyết trì truyền tới, dung nhập vào trong huyết thủy, chậm rãi thấm vào vào trong cơ thể, chui vào trong linh hải.
Trong linh hải, bên trong nguyên phủ màu vàng đất, Địa Tâm Nguyên Từ chi lực nhanh chóng ngưng kết lại.
Địa Tâm Nguyên Từ Lục vận chuyển, khiến bên ngoài cơ thể Tần Liệt mơ hồ xuất hiện một lớp màng màu vàng sáng, tấm màng kia giúp huyết nhục của hắn bền dẻo hơn, tăng thêm sức chịu đựng lực ăn mòn của linh huyết.So với mấy hôm trước, huyết thủy trong huyết trì đã bị mỏng đi rất nhiều.
Tất cả tinh hoa của linh huyết đã bị hắn hấp thu từng chút một, dung nhập vào trong huyết nhục gân mạch hài cốt của mình.
"Đổ thêm một thùng máu của Bích Nhãn Thiềm Thừ vào đi!" Phùng Dung khẽ nói.
Bên cạnh huyết trì, một con linh thú Tam giai Bích Nhãn Thiềm Thừ bị dây thừng trói chặt, cổ cắm ở một cây Huyết Mâu, máu tươi theo Huyết Mâu chảy vào trong thùng gỗ, thùng linh huyết đã gần tràn đầy.Nghe lời Phùng Dung phân phó, hai Huyết Vệ nghiêm mặt, vẻ thương tiếc nhìn Tần Liệt, rồi đổ hết linh huyết trong thùng vào huyết trì của hắn.
Tần Liệt vốn đang cắn răng chịu đựng thì cả người run mạnh, trong mắt bừng bừng hào quang tanh hồng như máu.
Một luồng khí tức huyết sát mãnh liệt ầm ầm bộc phát từ trên người Tần Liệt khiến hai Huyết Vệ biến sắc.
"Mẹ nó, thật là một tên điên!" Hai người lầm bầm."Phùng huấn luyện viên, hôm nay là ngày thành viên mới tới ngâm Huyết Trì, Lang Tà đại nhân đi vắng, mong người tới xem xét." Bên ngoài truyền đến tiếng một huyết vệ, "Còn nữa, có một người tên là Dĩ Uyên, nói muốn gặp Tần Băng, nói hắn có chuyện quan trong muốn nói với Tần Băng."
"Dĩ Uyên?" Phùng Dung xụ mặt, "Không cho gặp!"
"Ta muốn gặp hắn." Tần Liệt nghiến răng, trợn mắt, toàn thân run lẩy bẩy.
"Vậy ngươi nói với Dĩ Uyên, muốn gặp Tần Băng cũng được, hắn phảingâm trong huyết trì thêm ba canh giờ." Phùng Dung lên tiếng.
Người kia rời đi.
10 phút sau, hắn mang theo Dĩ Uyên với vẻ mặt cầu xin Dĩ Uyên đi tới: "Hắn đã đến."
Phùng Dung nhìn nét mặt của Dĩ Uyên, không nhịn được cười khanh khách, chỉ cái huyết trì Tần Liệt ngâm mình đầu tiên, nói: "Tự nhảy xuống đi!"
Dĩ Uyên cắn răng, nhìn Tần Liệt, bất đắc dĩ nhảy vào Huyết Trì, rồi lậptức gào khóc thảm thiết.
"Ha ha, vui thật, hai người các ngươi ở đó đi nha." Phùng Dung cười rộ lên, thoải mái đi ra, đi tra tấn những thành viên mới bên ngoài.