Linh Vực

Chương 1700: Tương thông




Hồn đàn của hắn ở Chu Tước giới, một đạo linh hồn của hắn, thì hiện thân ở Viêm Nhật Thâm Uyên.

Hồn đàn và khối thiên ngoại vẫn thạch kia, sau khi khắc lẫn nhau một ít ấn kí, hắn liền có dự cảm hai giới sẽ liên thông.

Khi hắn nhìn thấy các ngọn núi lửa mọc lên ở Viêm Nhật Thâm Uyên, cảm giác được hỏa diễm năng lượng nồng đậm, tràn đầy Chu Tước giới, hắn liền biết dự cảm của hắn đã trở thành sự thật.

Chu Tước giới, một tầng Viêm Nhật Thâm Uyên tương ứng với hắn, thông qua một loại phương thức hắn tạm thời không cách nào lý giải, thành lập kết nối!

Mà hắn là Viêm Nhật Thâm Uyên đế tạo giả, cái này dẫn tới hồn đàn của hắn lúc ở Chu Tước giới, cũng sinh ra một loại cảm thụ kỳ diệu trở về quê nhà.

Hồn lực, vẫn đang tiếp tục trôi đi.

Hồn đàn của hắn cùng thiên ngoại vẫn thạch, từ trạng thái dính sát sao, dần dần bắt đầu chia ly.

Trong lúc ngây ngây ngốc ngốc, toàn bộ linh hồn ý thức của hắn lại lần nữa hội tụ ở trong hồn đàn.

Các chùm lửa sáng, hóa thành đường nét phức tạp thần bí, thỉnh thoảng từ trong linh hồn của hắn lóe lên.

Hắn nhất thời khó có thể hiểu được chân đế của nó.

Hắn dần dần bình tĩnh lại, không đi nghĩ Viêm Nhật Thâm Uyên biến hóa nữa, cũng không để ý tới biến hóa kì lạ của Chu Tước giới nữa.

Hắn thử đi cảm ngộ ảo diệu của tia lửa sáng trong hồn đàn ẩn chứa.

Cùng lúc đó, phân thân Ám Hồn Thú, phân thân Huyết Hồn Thú của hắn, đều đem một bộ phận hồn lực tinh thuần tặng lại cho hắn.

Linh hồn mơ mơ màng màng của hắn, sau khi được hồn lực của hai phân hồn bổ sung, lại khôi phục tỉnh táo.

Hắn im lặng lĩnh ngộ hỏa diễm thần diệu mới thu được.

Miệng núi lửa, Kha Đế Tư và Tích Dịch thủy tổ, còn có mấy Chu Tước đều đang yên lặng bảo vệ hắn.

Chu Tước chấn kinh bởi biến hóa của giới này, cảm giác hỏa diễm năng lượng nồng đậm phun trào, đều hưng phấn tu luyện.

Bọn họ đối với Tần Liệt xâm nhập lòng đất Chu Tước giới, còn có tất cả thu hoạch của Tần Liệt, cũng không có lòng ghen tị.

Bởi vì Tần Liệt là đang khiến Chu Tước giới trở nên tốt hơn.

Kình Thiên thành.

Viêm đế đến, không sôi trào như Băng đế, hắn vừa từ cánh cửa vực giới đi ra, bóng người lóe lên, liền trực tiếp tới đại điện của Tần gia.

Thời gian cách hai vạn năm, nhưng hắn chỉ thoáng phóng thích ra một chút khí tức trên người, thân phận Viêm đế của hắn vẫn ngay lập tức bại lộ.

Tần Vân và Tần Nghiệp hai huynh đệ, sau khi nhận ra hắn là Viêm đế, lập tức dẫn hắn đi gặp Tần Sơn.

Mà lúc này, Cơ Đán và Bổ Thiên cung Hoa Thiên Khung, cũng từ Cơ gia cùng Bổ Thiên cung tới đây.

Bọn họ muốn ở Kình Thiên thành hẹn gặp đám người Bùi Đức Hồng!

“Ra mắt Viêm đế.”

Bao gồm Cơ Đán ở trong, ba lão nhân đều đứng dậy hướng Viêm đế hành lễ thăm hỏi.

Trong đó còn có một khối phân thân Ám Hồn Thú của Tần Liệt.

Sau khi đột phá đến cấp mười, phân thân Ám Hồn Thú từ cung điện dưới lòng đất Kình Thiên thành đi ra, lấy hình dạng bản thể Tần Liệt cũng ở nơi đây.

Hắn tất nhiên cũng cung kính hành lễ đối với Viêm đế.

Viêm đế nhìn hắn một cái, nhếch miệng cười hắc hắc, nói: “Chúng ta không thể gặp nhau ở Chu Tước giới, không ngờ được sẽ lấy phương thức như vậy, gặp mặt ở Kình Thiên thành.”

Cơ Đán cùng Hoa Thiên Khung trong điện không rõ lắm ở Chu Tước giới đã xảy ra cái gì, còn lộ ra có chút nghi hoặc.

Tần Sơn thì lại biết nguyên do trong đó, nhưng cũng cười mà không nói, mặc kệ Tần Liệt và Viêm đế trao đổi.

Tần Liệt chăm chú nhìn khuôn mặt Viêm đế, cẩn thận nhìn một hồi, đột nhiên khẽ hô một tiếng, nói: “Ngươi là họ Đường phải không?”

“Ngươi cũng biết tên của ta?” Viêm đế mỉm cười nói.

“Không phải, ta đoán mò.” Tần Liệt trả lời.

“Vậy ngươi đoán rất chuẩn.” Viêm đế kinh ngạc một chút.

“Viêm đế tiền bối, ta có lẽ quen một hậu nhân của ngươi.” Sắc mặt Tần Liệt nghiêm túc.

Viêm đế hơi nheo mắt, “Thực?”

Tần Liệt trầm ngâm một chút, nói: “Có thể cho ta một chút thời gian hay không?”

“Được.” Viêm đế gật đầu.

Tần Liệt chợt không nhiều lời nữa, mà là nhắm mắt, không ngừng phát ra tin tức linh hồn, đem ý nghĩ hướng từng hồn nô truyền đạt.

Kình Thiên thành có chín cánh cửa vực giới, còn có rất nhiều không gian truyền tống trận cỡ lớn, có thể liên thông vực giới khác nhau, cùng bất cứ một nơi hẻo lánh nào có không gian truyền tống trận cỡ lớn.

Bạo Loạn Chi Địa, nay cũng có một tòa không gian truyền tống trận cỡ lớn như thế...

Một lão đầu có mái tóc rối màu đỏ lửa, lôi thôi, mặt đầy nghi hoặc hiện thân ở cánh cửa vực giới của Kình Thiên thành.

“Theo ta.” Trần Lâm chờ ở đây nói.

Hắn từng đi Bạc La giới, là quen biết cũ với Đường Bắc Đẩu, biết lão đầu trước mắt chính là mục tiêu hắn phải đợi.

Đường Bắc Đẩu cũng nhận ra hắn, đối với hắn cũng không có bất cứ lòng phòng bị gì, tự nhiên mà vậy theo hắn rời khỏi.

Một lát sau, Trần Lâm dẫn Đường Bắc Đẩu, đi tới đại điện Tần gia chỗ Viêm đế cùng Tần Liệt.

Đường Bắc Đẩu vừa xuất hiện, mắt Viêm đế rõ ràng sáng ngời, vẻ mặt cũng tỏ rõ có chút kích động.

Cơ Đán và Hoa Thiên Khung vừa thấy Đường Bắc Đẩu, sắc mặt lập tức trở nên quái dị hẳn lên.

Bọn họ ngay lập tức tin phán đoán của Tần Liệt.

Đường Bắc Đẩu trước mắt, thật sự quá tương tự với Viêm đế, không chỉ bề ngoài, vẻ mặt cử chỉ của bọn họ, một số động tác nhỏ bé, đều quá mức tương tự với Viêm đế.

Thoạt nhìn, bọn họ sẽ cho rằng Đường Bắc Đẩu và Viêm đế chính là hai anh em ruột.

Nhìn hai người, bất luận kẻ nào cũng có thể biết, bọn họ tất nhiên có quan hệ trên huyết thống.

“Ngươi, ngươi tên gì? Cha, ông nội, tổ phụ ngươi, đều phân biệt gọi là gì?” Viêm đế hỏi.

Đường Bắc Đẩu sau khi vào, chỉ nhìn Viêm đế một cái, liền trầm mặt, còn hừ một tiếng.

Hắn đối Viêm đế vấn thoại cũng không lý không thải.

Vừa thấy vẻ mặt hắn, không cần nhiều lời, mọi người đều biết hắn chỉ sợ sớm đã biết thân phận của mình.

Viêm đế thấy Đường Bắc Đẩu lạnh mặt, không để ý hắn, không giận mà mừng.

Đường Bắc Đẩu càng như thế, hắn càng tin tưởng kẻ trước mắt, tất nhiên là hậu nhân của hắn.

“Ngươi là Viêm đế cao cao tại thượng, ta trèo cao không với nổi ngươi.” Đường Bắc Đẩu mắt lạnh chế nhạo hai câu, nói với Tần Liệt: “Tần tiểu tử, ta không muốn gặp người này, không có việc gì mà nói, ta đi trước.”

Cũng không chờ Tần Liệt đồng ý, Đường Bắc Đẩu sau khi vào không nán lại một phút đồng hồ, lại xoay người đi ra ngoài.

Mọi người chợt nhìn về phía Viêm đế.

Viêm đế ngượng ngùng cười cười, gãi gãi đầu, xấu hổ nói: “Đúng rồi, hắn hẳn là hậu bối một thế hệ cháu của ta, ta trước kia bận tu luyện, quả thật thiếu sót đối với Đường gia nhiều lắm. Ngay cả lúc ta rời khỏi, cũng là không nói một tiếng, còn lầm khiến bọn họ cho rằng ta sớm đã chết.” Hắn gần như đã khẳng định thân phận của Đường Bắc Đẩu.

“Gã kia, hắn tên cái gì, hiện tại làm gì?” Viêm đế lại dò hỏi Tần Liệt.