Linh Vực

Chương 1364-2: Ra khỏi thành! (2)




“Các ngươi là đồng ý ra tay trước cho chúng ta không?” Sắc mặt Tần Liệt lành lạnh, nói: “Ta hiện tại đã muốn giết người!”

“Ai?” Xích Huyết Viên Vương hỏi.

“Luân Hồi giáo Tổ Hàn!” Tần Liệt quát lạnh.

“Ồ, được. Ngươi muốn chúng ta làm như thế nào?” Xích Huyết Viên Vương hỏi tiếp.

“Giúp ta trông hai lão gia hỏa Vực Thủy cảnh ngoài Kình Thiên thành là được, về phần Luân Hồi giáo Tổ Hàn, khối Ám Hồn Thú phân thân này của ta đủ để đem hắn nghiền xương thành tro!” Tần Liệt nói.

“Không thành vấn đề, chúng ta nghe ngươi an bài là được.” Thiên Thanh Xà Vương nói.

Lúc này, hắn đã giúp hai đứa con của hắn tụ lại thân thể, hắn tự biết nợ Tần Liệt nhân tình to lớn, tự nhiên sẽ toàn lực giúp Tần Liệt dọn sạch chướng ngại.

“Đa tạ. Ta lát nữa sẽ mở ra Tinh Môn.” Tần Liệt nói.

Kình Thiên thành.

Tần Nghiệp tiến hành một phen đấu võ mồm với Tổ Hàn, lại bắt đầu lớn tiếng ho khan lên, trên khuôn mặt u ám không ánh sáng đó của hắn trở nên càng thêm không có màu máu.

“Hắc hắc, rất thống khổ à? Ngươi mỗi một lần ho khan, chính là luân hồi nghiệp lực phát huy tác dụng, đang tiêu xài sinh mệnh lực của ngươi, có phải toàn thân lục phủ ngũ tạng đều mơ hồ đau đớn hay không?” Tổ Hàn cười lên điên cuồng, “Ngươi vốn nên là một người chết, không nên mạnh mẽ nghịch thiên kéo dài tính mạng. Mỗi ngày đi thừa nhận đau đớn thấu tim, cần gì phải thế?”

“Ta nếu là ngươi, sớm đã bỏ qua tất cả, không đi chịu đựng sự thống khổ đó vào lại luân hồi rồi.”

Tần Nghiệp ở dưới hắn châm chọc khiêu khích, run run lấy ra các viên đan dược, cắm đầu nhét vào trong mồm.

“Về đi, chờ ba ngày sau Hạo ca tới đây, chúng ta lại so đo với bọn hắn.” Sắc mặt Trần Lâm thâm trầm, “Bọn họ không dám bước vào Kình Thiên thành, chúng ta cũng tốt nhất không nên rời khỏi, nếu là một trận đã định sẵn cũng đánh không nổi, cần gì lãng phí thời gian ở chỗ này?”

“Cứ để Tổ Hàn sống thêm vài ngày cũng được.” Đơn Nguyên Khánh cũng khuyên.

Sắc mặt Tần Nghiệp trào ra hồng nhuận không khỏe mạnh, vẫn đang ho khan, khóe miệng cũng tràn ra hai vết máu, nói: “Ta biết, ta chỉ là nuốt không trôi cơn giận này.”

“Nhị bá, lấy lực lượng bản thể của ta, có lẽ không thể giết chết Tổ Hàn. Chẳng qua, ta có thể thông qua Hồn Thú phân thân của ta, đem Tổ Hàn chém giết ở đây.” Trầm mặc hồi lâu, Tần Liệt đột nhiên mở mồm nói chuyện, nói: “Tổ Hàn chết ở nơi đây, có thể ảnh hưởng kế hoạch của gia tộc hay không?”

Tần Nghiệp ngẩn ngơ, giống như trong lúc nhất thời không phản ứng lại, nói: “Ngươi đang nói cái gì?”

“Sẽ không ảnh hưởng cái gì, nhưng...” Trần Lâm nhướng mày, nói: “Bên ngoài cũng không chỉ một mình Tổ Hàn!”

“Tần Liệt! Đừng xúc động!” Mâu Di Tư quát.

Tần Nghiệp đột nhiên tỉnh ngộ, vội nói: “Ngươi tuyệt đối đừng làm bậy! Tổ Hàn không dễ đối phó như vậy, trừ phi ngươi bước vào Vực Thủy cảnh, nếu không vạn vạn không được ra tay với hắn!”

“Ta nếu bước vào Vực Thủy cảnh, Tổ Hàn cũng không xứng làm đối thủ của ta.” Tần Liệt lắc đầu bật cười.

Trong tiếng cười, thân hắn như một đạo cầu vồng, vậy mà lại chợt bắn về phía ngoài Kình Thiên thành.

Bảy quầng sáng bao phủ ở Kình Thiên thành, có thể ngăn cản bất luận kẻ nào mạo muội tiến vào, nhưng đối với kẻ rời khỏi, tạm thời không có sức ước thúc.

Tần Liệt chợt lóe liền xuyên qua quầng sáng.

“Tần Liệt!” Mâu Di Tư và Tần Nghiệp đồng thời kinh hô.

Trần Lâm với Đơn Nguyên Khánh chợt liếc một cái, đều đột nhiên biến sắc, không kịp nghĩ nhiều, cũng vội vàng lao về phía ngoài thành.

“Ngươi ngăn nhị gia!” Trần Lâm quát.

Mâu Di Tư cũng chuẩn bị lao ra, nghe được một tiếng quát âm trầm của sư huynh nàng, chợt tỉnh táo lại.

Nàng lập tức đưa tay, đem Tần Nghiệp kinh hãi thất sắc tóm chặt, vội nói: “Nhị ca, Tần Liệt có chừng mực, ngươi cứ yên tâm!”

“Ngươi buông tay!” Tần Nghiệp hét to.

Mâu Di Tư mặc kệ hắn giãy giụa như thế nào, cũng tóm chặt hắn, không cho phép hắn làm bậy.

“Tần Liệt! Tiểu tử kia là Tần Liệt?”

“Hắn làm sao dám ra khỏi thành?”

“Hắn đi ra ngoài như vậy, không phải tương đương tìm chết sao? Cũng ba trăm năm rồi, tiểu tử này sao giống như trước đây chưa tiến bộ, hắn còn muốn Tần gia trả giá vì hắn bao nhiêu mới cam tâm?”

“Tần gia sớm muộn gì bị hắn hại chết!”

Những người vây xem chung quanh, vừa thấy Tần Liệt không cần mạng ra khỏi thành, đều hổn hển mắng hẳn lên, một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Ha ha ha! Tiểu tử này sao vẫn ngu dốt như năm đó?” Tổ Hàn thì là cười điên cuồng không thôi.

***

Võ Nam Triều và Khổng Côn hai người, không cần thật sự ra tay, chỉ nhìn kì đồ khắc trên các quầng sáng đó, cảm giác phụ cận thiên địa linh khí dao động khác thường, liền biết Kình Thiên thành không dễ công phá.

Cho nên bọn họ ngay cả thử cũng chưa.

Không thể phá vỡ Kình Thiên thành, bọn họ lần này tới đây, thật ra không có cách nào hay đối phó đám người Tần Nghiệp trong thành.

Lại bởi vì càng nhiều cường giả hơn của sáu thế lực lớn, còn ở Cửu Trọng Thiên bầ ubạn những vực ngoại dị tộc huyết mạch cấp mười, không thể sớm tụ tập ở đây, cái này khiến đám người Tổ Hàn đã chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng ở lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi, Tần Liệt lại mạo muội xông ra, Tổ Hàn lập tức hưng phấn.

Người Tần gia co đầu rút cổ ở trong Kình Thiên thành, bọn họ không thể dễ dàng đánh phá thành trì, cũng không dám mạo muội làm việc.

- - bọn họ trước kia từng nghe nói Kình Thiên thành lợi hại.

Nhưng nếu Tần Liệt dám có gan ra khỏi thành, đó sẽ là một chuyện khác, bọn họ hoàn toàn có thể lấy Tần Liệt khai đao, tiến tới uy hiếp đám người Tần Nghiệp nấp trong Kình Thiên thành.

Ở trong mắt Tổ Hàn Tần Liệt lần này lại thành cửa đột phá.

“Tốt! Tới tốt!” Tổ Hàn vui sướng cười to.

Quần chúng từ khắp nơi của Kình Thiên thành tụ tập đến, mắt thấy Tần Liệt không biết sống chết ra khỏi Kình Thiên thành, đều ùn ùn chỉ trích.

Bọn họ cho rằng Tần Liệt lại một lần nữa hại Tần gia.

Trong thành, Tần Nghiệp sớm đã lòng nóng như lửa đốt, nếu không phải Mâu Di Tư gắt gao ngăn cản hắn, hắn chỉ sợ cũng đã xông ra ngoài.

“Tổ Hàn, cẩn thận chút. Kẻ này đã khác xưa, không nên đánh giá thấp hắn!” Bùi Thiên Sùng hô to nhắc nhở.

“Bùi huynh. Ngươi cũng quá để mắt hắn rồi nhỉ?” Tổ Hàn cười ha ha, “Ngươi thật cho rằng hắn đem Bùi lão nhị đánh chết? Chỉ bằng hắn, một kẻ bất lực không đầu óc, hắn có thể giết đệ đệ ngươi?”

Một đám võ giả Cửu Trọng Thiên và Luân Hồi giáo lạnh lùng nhìn Tần Liệt, cũng đều không có ý tốt nở nụ cười.

“Ta muốn lập tức bắt hắn, bức Tần Nghiệp tự mình ra khỏi thành! Ta muốn ở trước khi Tần Hạo tới Cửu Trọng Thiên, làm Tần gia chết thêm hai người nữa!” Tổ Hàn cười lạnh không ngừng.

Trong tiếng cười, hắn nâng tay chộp một cái, một đám mây đen cực lớn bỗng dưng ngưng hiện, nháy mắt chộp về phía Tần Liệt.

“Xẹt xẹt!”

Từ trong một đám mây đen đó toát ra các đạo u quang màu bạc trắng, những u quang đó lóe lên, mơ hồ hiện ra các cảnh tượng mơ hồ.

“Tần Liệt! Đó là luân hồi nghiệp lực!” Trần Lâm hét to.

Hắn cùng Đơn Nguyên Khánh hai người, từ lúc Kình Thiên thành bay ra, liền đồng thời phóng xuất ra hồn đàn, yếu toàn lực trợ Tần Liệt bình an trở về thành.