Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group
Sau một hồi, hắn nhìn về phía mọi người, lạnh nhạt nói: “Có lẽ, tộc nhân Nhân tộc nọ bị Hồn chi thủy tổ đoạt xá, tên là Tần Thiên, là tổ tiên Tần gia ta”.
“Ta cũng cho rằng như vậy”. Sắc mặt Tạp Nhĩ Phất Đặc ngưng trọng, nói: “Tần Thiên và Hồn chi thủy tổ có lẽ linh hồn dung hợp làm một, hoặc là, Tần Thiên đem Hồn chi thủy tổ nuốt ngược. Ngươi là con cháu Tần gia, linh hồn ngươi... Tất có chỗ kỳ lạ, cũng chỉ có như vậy, ngươi mới có thể đem linh hồn tộc nhân Hồn tộc vào ở Ám Hồn thú này dễ dàng dung hợp!”.
“Tiểu tử này rốt cuộc là quái vật gì?”. Ni Duy Đặc thất thanh hét lên: “Có được huyết mạch Thần tộc, linh hồn... Còn có thể có ảo diệu của Hồn tộc. Gia hỏa này trừ có thân thể Nhân tộc, còn có chỗ nào giống người?”.
Các tồn tại đỉnh phong này của Bạc La giới, đều là như nhìn yêu ma nhìn về phía hắn, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
“Có lẽ, hắn có thể đạt được huyết mạch Thần tộc, cũng bởi vì linh hồn kỳ diệu”. Trong mắt Tạp Nhĩ Phất Đặc hiện nét kinh dị, nói: “Thần tộc năm đó lúc chạy đi vực ngoại tinh không, có số rất ít tộc nhân vô ý bị Nhân tộc bắt. Nhân tộc trung ương thế giới, các thế lực cấp Hoàng Kim kia, hẳn là cũng từng vắt hết óc muốn đánh cắp huyết mạch Thần tộc. Dù sao, máu của Thần tộc, mới là huyết mạch công nhận cường hãn nhất. Đáng tiếc, những thế lực gia tộc đó, chưa có một cái có thể thành công đạt được huyết mạch Thần tộc”.
“Ta mới là ngoại lệ duy nhất?”. Tần Liệt cay đắng nói.
“Đến trước mắt, chỉ có ngươi một Nhân tộc, thành công thu hoạch huyết mạch của Thần tộc”. Tạp Nhĩ Phất Đặc nói.
“Ngươi là nói, trong linh hồn ta ẩn chứa đặc tính của Hồn tộc, thúc đẩy ta thành công thu hoạch máu Thần tộc?”. Tần Liệt hỏi lại.
“Ta là đoán như vậy, nhưng chân tướng rốt cuộc là thế nào, ta cũng không dám khẳng định”. Tạp Nhĩ Phất Đặc trả lời.
“Xem ra, vẫn là cần ta tự mình tìm kiếm đáp án”. Tần Liệt lẩm bẩm.
Nói xong, hắn một lần nữa nhắm mắt lại, như nhập định.
Không gian dưới lòng đất, trên người Ám Hồn thú thì là chợt hiện động tĩnh linh hồn mãnh liệt, vô số mảnh vỡ hồn niệm cùng ký ức hỗn loạn, giống như ở trong đầu Ám Hồn thú sôi trào lên.
Nhắm mắt, chủ hồn Tần Liệt trầm tĩnh xuống, quá trình phân hồn dung hợp với Ám Hồn thú đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.
Trong não hải Ám Hồn thú, rất nhiều tàn hồn u ảnh dâng trào, dần dần ngưng tụ thành một cục.
Phân hồn Tần Liệt chính là rất nhiều kẻ cắn nuốt tàn hồn thực chất.
Phân hồn của hắn, như huyệt động tối tăm vĩnh viễn đói khát, nuốt hết bất cứ một tia hồn niệm nào chung quanh.
Tàn hồn thuộc về Hồn tộc, tàn hồn Ám Hồn thú, hóa thành các luồng khói hồn màu đen, nhất nhất bị phân hồn của hắn nuốt hết.
Trong những tàn hồn đó, có rất nhiều hồn niệm cùng ký ức hỗn loạn, trong đó rất nhiều ký ức tàn niệm vô dụng, lúc dung hợp bị vô tình bốc hơi đi.
Lúc dung hợp, rất nhiều ký ức thác loạn đan xen, như một bó tơ rối.
Rất nhiều hình ảnh hiện lên vô trật tự địa ở não hải hắn, lại không thể thật sự nối liền lại, hắn cũng không cách nào hiểu hàm nghĩa đích thực.
Có rất nhiều bí thuật khác phương diện linh hồn, từng đoạn, từng luồng, cũng hỗn độn vô trật tự, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ.
Hắn nhất thời không thể hiểu được ảo diệu chân chính.
Bản thể hắn nhắm mắt, mắt Ám Hồn thú lại lặng lẽ mở ra.
Đám người Đằng Viễn, từ trong mắt Ám Hồn thú nhìn thấy vô số quang ảnh xanh biếc lóe ra.
Những quang ảnh đó như ẩn chứa vô số thần diệu.
Đáng tiếc, linh hồn bọn Đằng Viễn, đối với Hồn tộc hoàn toàn không biết gì cả, bọn họ không thể xuyên thấu qua những quang ảnh kia biết được linh hồn ảo diệu.
Bọn họ chỉ là vẻ mặt ngưng trọng bảo vệ Tần Liệt.
Bảo vệ một lần, là một ban ngày cộng thêm nửa ban đêm.
Một ban ngày của Bạc La giới, tương đương với mười hai ngày của linh vực, một ban đêm, tương đương với mười tám ngày ở linh vực.
Trong lúc đó, Viên Văn Trì ở phía trên kêu gọi, không ngừng hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ni Duy Đặc bay lên trời, hướng Viên Văn Trì đơn giản giải thích một phen, để Viên Văn Trì không cần lo lắng.
Tộc nhân Cổ Thú tộc cũng truyền đến tin tức, nói Hoa Vũ Trì vội vàng muốn mượn dùng cánh cửa bí cảnh quay về linh vực.
Đằng Viễn hạ lệnh ngăn cản bất luận kẻ nào rời khỏi Bạc La giới.
Có Cát Vinh Quang đưa tin khác tới, để Đằng Viễn thông truyền Tần Liệt, nói tộc nhân Tu La tộc Tố Lạc giới cầu kiến.
Đằng Viễn bảo Cát Vinh Quang an tâm một chút chớ vội.
Phân hồn Tần Liệt dung hợp với Ám Hồn thú tỏ ra có chút thong thả, trong lúc đó, Bạc La giới lại truyền ra đủ loại tin tức.
Thân phận một chi Tu La tộc này, trải qua Vũ Lũy bọn tộc nhân Vũ gia khuếch tán, đã kinh động toàn bộ dị tộc ở Bạc La giới.
Lúc bọn người Đằng Viễn thủ hộ Tần Liệt, Bạc La giới đã sôi sục.
Cường giả bác tộc, tự phát tổ chức lại, hướng Tu La tộc bên này đi đến.
Các tộc nhân cảnh giới thấp kém, thì là ở dưới bọn họ an bài, đều hướng những nơi hẻo lánh của Bạc La giới trốn đi.
U Nguyệt tộc, Hải tộc, Mộc tộc, Hắc Ngục tộc, còn có Cự Nhân tộc v. V... Cường giả các tộc ở Bạc La giới từ địa giới của mình vội vã đến.
Hắc Ngục tộc giao hảo với Cổ Thú tộc, còn có Cự Nhân tộc, không ít tộc nhân trẻ tuổi, lặng yên hướng cánh cửa bí cảnh Cổ Thú tộc hội tụ.
Bọn họ chuẩn bị ở lúc thế cục không ổn, mượn dùng cánh cửa bí cảnh của Cổ Thú tộc, rời khỏi Bạc La giới.
Tin tức Bạc La giới có một con Ám Hồn thú, như mọc cánh, truyền bá ở mỗi một thiên địa có sinh mệnh trí tuệ hoạt động.
Mà Tần Liệt, dung hợp với Ám Hồn thú, vẫn chưa chấm dứt.
“Vũ gia đem tin tức truyền ra ngoài, các tộc đều hoảng rồi, thế cục... Đã mất khống chế”. Đằng Viễn nhìn về phía phân thân Ám Hồn thú, còn có bản thể Tần Liệt, sắc mặt trầm trọng, nói: “Chuyện ngươi và Ám Hồn thú dung hợp, chúng ta ngay cả Viên gia cũng giấu, việc này tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài”.
“Toàn bộ chủng tộc ở Bạc La giới, hẳn là đều đang sợ hãi Ám Hồn thú, đều sẽ nghĩ mọi cách đánh chết con Ám Hồn thú này”. Ni Duy Đặc thở dài.
“Tin tức này nếu truyền tới linh vực, cường giả Nhân tộc, còn có Tu La tộc, cũng sẽ tới đánh giết Ám Hồn thú”. Ba Lôi Đặc cũng nói.
Mọi người đều chau mày.
“Tần Liệt, cho dù phân hồn ngươi thành công dung hợp với Ám Hồn thú, khối phân thân Ám Hồn thú này của ngươi cũng phải biến mất khỏi Bạc La giới”. Đằng Viễn nói.