Trong sơn cốc lửa cháy ngập trời, ánh lửa che khuất tất cả cảnh tượng bên trong, khiến bọn Lương Trung chỉ biết đứng ngoài lo lắng thấp thỏm, nhưng không ai dám chạy vào trong cốc.
Bọn Đồ Trạch Trác Thiến tuy lo cho Tần Liệt, nhưng cũng không vượt qua được bức tường lửa, cũng chỉ sốt ruột đứng ngoài nhìn vào mà thôi.
Trong thế lửa cuồn cuộn, những tia chớp vẫn ầm ầm bắn xuống, như thác nước xối xả lên người Tần Liệt.
Vô số lôi điện như rắn quấn quanh người Tần Liệt, nổ vang không ngớt, cả người hắn run bần bật, cơ bắp, huyết nhục đều như muốn nứt ra, đau đớn vô cùng.
Trong tai hắn ong ong toàn là tiếng sấm chớp nổ, vang vọng không ngừng.
Sấm và chớp như búa và đao, đang tôi luyện cơ thể hắn, tẩy rửa gân cốt huyết nhục, linh hồn cho hắn, giúp hắn hình thành Thiên lôi thánh thể.
Bên kia, Tạ Tĩnh Tuyền mặc ô lân giáp ngồi trên lưng Huyền minh thú, cơ thể cứng ngắc, trong mắt trái có hình chủ hồn của Phệ hồn thú…
“Cút ra cho ta!”
Tạ Tĩnh Tuyền quát lên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng lộ ra một tia lo lắng tức giận, một tia khói đen mỏng từ trong người Tạ Tĩnh Tuyền chui ra, quấn quanh người như muốn trói Tạ Tĩnh Tuyền.
Trên cánh tay phải của Tạ Tĩnh Tuyền hiện lên một hình vẽ hoa văn sẫm màu, đầy tà ác.
ấn ký linh hồn của Phệ hồn thú trong mắt trái của Tạ Tĩnh Tuyền càng lúc càng trở nên rõ ràng, giống như đang dần dần nắm quyền điều khiển.
“Tần Liệt!” Tạ Tĩnh Tuyền đột nhiên kêu lên, con mắt phải rực sáng nhìn Tần Liệt: “Tới đây! Mau tới cạnh ta! Chủ hồn Phệ hồn thú thông qua linh khí đã thâm nhập vào trong người ta, ngươi mau dùng lôi điện công kích ta, không cần nương tay!”
Tần Liệt còn đang ngạc nhiên không hiểu vì sao chủ hồn hung thú tự nhiên biến mất, nghe vậy giật mình.
Cả cơ thể hắn vẫn đang bị sấm chớp đánh xé, vô cùng đau đớn, nhưng lý trí vẫn còn vẹn nguyên.
Hắn bước tới chỗ Tạ Tĩnh Tuyền.
“Nhanh lên! Ta sắp… sắp… không đỡ nổi nữa!” mắt phải Tạ Tĩnh Tuyền dần ảm đạm, trong khi ấn ký trong mắt trái càng lúc càng rõ.
Cố gắng chịu đựng sự cuồng bạo của lôi điện đang công kích lung tung trong người, Tần Liệt cắn răng, cố gắng đi thật nhanh, tới bên Tạ Tĩnh Tuyền.
“Thật muốn ta dùng lôi điện tấn công ngươi?” Tần Liệt hỏi, giọng do dự.
“Nếu ngươi muốn Phệ hồn thú sử dụng thân thể của ta, trở thành hậu hoạn, thì đừng làm.” Giọng Tạ Tĩnh Tuyền trở nên vô lực, “Nếu không, ngươi hãy dùng hết sức diệt sát linh hồn của nó cho ta, chính thức giết chết nó!”
“Thử cách khác trước thử xem.” Tần Liệt ngẩng đầu, tập trung không để lôi đình bắn xuống trúng vào người Tạ Tĩnh Tuyền, nói: “Đưa tay ra, để ta nắm tay ngươi.”
“Ta không cử động được.” Tạ Tĩnh Tuyền nói, giọng rất yếu.
Tần Liệt cau mày, hai cánh tay đầy lôi đình quấn quanh đưa ra, giật Tạ Tĩnh Tuyền xuống khỏi lưng Huyền minh thú, rồi nắm chặt lấy hai bàn tay kia.
“Xuy xuy xùy!”
Những dòng điện chạy loạn xạ, kèm theo tiếng sấm nổ vang từ hai cánh tay hắn truyền vào tay Tạ Tĩnh Tuyền.
Trong tích tắc, hai bàn tay Tạ Tĩnh Tuyền chớp lóe rừng rực, lực lôi đình như nước vỡ đê chảy ầm ầm vào trong người Tạ Tĩnh Tuyền.
Cơ thể mềm mại không kềm chế được run lẩy bẩy, những tia chớp bật ra từ ô lân giáp.
“Ba ba ba!”
Sợi hồn tuyến đen kịt như dây leo đang quấn quanh người Tạ Tĩnh Tuyền bị lôi điện bắn vào, đứt đoạn vỡ nát.
Làn da Tạ Tĩnh Tuyền trắng trẻo trở lại.
Mắt phải đã gần mất hẳn thần thái lại sáng bừng, Tạ Tĩnh Tuyền cố gắng chịu đựng sự công kích của lôi điện trong người, dẫn một sợi lực lôi đình vào trong óc.
“Oanh!”
Ngay khi tia chớp lôi đình vừa vào não, Tạ Tĩnh Tuyền thấy người nhẹ nhõm hẳn, như vừa thoát khỏi bao tầng gông cùm xiềng xích.
Linh hồn Phệ hồn thú trong óc Tạ Tĩnh Tuyền bị tia chớp lôi đình công kích, không còn chỗ ẩn trốn, trở nên điên cuồng, công kích linh hồn của Tạ Tĩnh Tuyền.
Tạ Tĩnh Tuyền mê mang, miệng vô thức lẩm bẩm: “Phụ thân, đừng bỏ con lại, con sợ, con sợ lắm…”
Trấn Hồn Châu trên mi tâm Tần Liệt sáng rực, chiếu thẳng vào mắt Tạ Tĩnh Tuyền, trong Trấn Hồn Châu truyền tới một luồng hấp lực kỳ dị…
Tia hồn tuyến đen kịt từ đồng tử trái của Tạ Tĩnh Tuyền bị hút ra, chui vào trong Trấn Hồn Châu.
Linh hồn của Phệ hồn thú cũng bị hút ra khỏi óc Tạ Tĩnh Tuyền.
Trấn Hồn Châu sáng lên rực rỡ.
Ngay lúc ấy, giữa Tần Liệt và Tạ Tĩnh Tuyền như xuất hiện một sự nối liền linh hồn.
Tần Liệt như đang đi vào trong óc Tạ Tĩnh Tuyền, nhìn thấy những ký ức, hình ảnh ở nơi sâu nhất trong ấy…
Bầu trời đỏ sậm, không có mặt trời hay trăng hay sao, chỉ có áp lực đè nặng khiến người ta như muốn điên.
Mặt đất cũng đỏ thẫm, không có lấy một bóng cây ngọn cỏ, núi non trụi lủi, chất đầy hài cốt của con người và thú vật, rất nhiều bộ đã mục nát, chứng tỏ đã có cả vạn năm.
Nhiều U linh điểu và linh thú kỳ lạ bay trên trời, tiếng chim tước kêu vang như tiếng chuông tang ngày tận thế.
Giữa đống hài cốt linh thú trắng phau ấy, một cô bé mặc áo giáp chiến đấu, hai tay nắm chặt một cây đao ngắn, cơ thể nhỏ bé run rẩy, đôi mắt trong veo như thủy tinh đầy nước mắt, nức nở cầu khẩn: “Phụ thân, đừng, đừng bỏ con lại, con sợ, con sợ lắm…”
“Tĩnh Tuyền, không ai có thể giúp con, nhất định con phải một mình sống sót.” Một nam tử to lớn mạnh mẽ đưa lưng về phía cô bé, bước dần xa, chỉ bỏ lại lời nói lạnh lùng: “Nếu như ngay cả tầng thứ nhất của U minh chiến trường mà còn không sống sót được, vậy con chết ở đây đi, không cần trở về nữa.”
Không buồn để ý đến cô bé con đầy hoảng sợ cầu khẩn, nam tử từ từ đi xa, rồi biến mất.
Cô gái nhỏ ngồi chồm hổm xuống đất, khóc nức nở.
Tiếng khóc đưa tới một con linh thú toàn thân đều là gai nhọn, vừa thấy cô bé lập tức há to miệng, muốn nuốt trọng con mồi nhỏ bé.
Cô bé hai mắt đỏ bừng, khóc to, đứng dậy bắt đầu gian nan chiến đấu với con thú.
Cuối cùng cô thắng.
Cả người cô bé đều là máu, có máu linh thú, cũng có máu của chính mình, cô ngồi rất lâu bên xác con thú.
Cô bé đói, đói đến váng đầu hoa mắt, nhưng phụ thân không để lại đồ ăn, cũng không có đá lửa.
Cô bé nhìn con thú, lại khóc, rồi vừa khóc vừa dùng đoản đao xẻo thịt con thú, chật vật ăn những miếng thịt tươi còn đẫm máu…
Hình ảnh đến đó thì dừng.
Tần Liệt phục hồi tinh thần, thấy trên người Tạ Tĩnh Tuyền không còn hồn tuyến, Trấn Hồn Châu trên mi tâm cũng đã biến mất.
Tạ Tĩnh Tuyền nhắm mắt, tay nắm tay hắn, như đang hôn mê.
Ngoài sơn cửa lửa vẫn ngập trời, sấm chớp trên cao vẫn bắn xuống người hắn ầm ầm.
Không nghĩ gì nữa, Tần Liệt buông tay Tạ Tĩnh Tuyền, kéo chút khoảng cách, rồi ngồi tĩnh tọa.
Hắn tập trung vận chuyển Thiên Lôi Cức, dẫn đường cho lôi điện đi khắp mọi ngõ ngách trong người, tẩy rửa toàn thân, rèn luyện Thiên lôi thánh thể.
Hắn không còn bận tâm đến điều gì khác.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Không biết đã qua bao lâu, lôi điện trên trời biến mất, mây đen tản đi, lộ ra vầng trăng sáng treo cao.
Hỏa diễm trong cốc cũng đã tắt, chỉ còn một vòng mỏng ở bên ngoài, chính xác là từ những Tụ linh bài đang sáng lên đỏ rực trong những cây cột đá.
Ngoài cốc, đám Lương Trung thần sắc trầm trọng, vẫn chăm chú nhìn vào trong cốc.
Bọn Đồ Trạch cũng sốt ruột chờ đợi, nhưng vì hỏa diễm vẫn chưa tắt hẳn, nên không vào được.
Chỉ có thể chờ.
Qua một lúc nữa, sức nóng của lửa giảm đi, khí lạnh của con suối khiến độ ấm xung qunah Tần Liệt và Tạ Tĩnh Tuyền càng lúc càng thấp.
Có lẽ do bị lạnh kích thích nên Tạ Tĩnh Tuyền tỉnh lại trước, hai con ngươi trong vắt mở ra, nhìn thấy ngay Tần Liệt đang ngồi phía trước.
Quanh thân Tần Liệt tia chớp dày đặc, trong người vang lên tiếng sấm nổ, như đang tu luyện bí pháp nào đó.
Bản thể Phệ hồn thú không còn tia khí tức nào, hỏa diễm trong cốc gần như đã tắt hẳn, chỉ còn một vòng ở bên ngoài.
Tạ Tĩnh Tuyền trầm mặc nhìn Tần Liệt, từ từ nhớ lại mọi chuyện, thần sắc trở nên phức tạp.
Tạ Tĩnh Tuyền sờ vào thanh câu liêm đao, thấy nó vẫn như thường, mới thở dài.
Rồi kiểm tra trong người thấy toàn thân đau nhức, mỗi cơ bắp đều nóng rát, căng cứng như muốn đứt.
Tạ Tĩnh Tuyền nhíu mày, lấy đan dược bỏ vào miệng, nhắm mắt bắt đầu điều trị cơ thể, khôi phục sức chiến đấu.
Ánh trăng biến mất, mặt trời lại mọc, hỏa diễm trong cốc đã tắt hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều đi vào trong cốc, tới chỗ con suối hàn khí, nhìn thấy Tần Liệt và Tạ Tĩnh Tuyền.
Cả hai người đều ngồi nhắm mắt như đang điều tức, cách nhau khoảng mười mét.
Bản thể Phệ hồn thú vẫn nằm nguyên bên cạnh con suối, rõ ràng chết đã lâu, trong cốc cũng không còn một phân hồn nào của nó.