Thanh Anh nằm dưới sàn mắt mở trừng trừng, cô cũng cảm nhận được cậu ta còn đều muốn hỏi mà chưa đủ dũng khí.
“Mày…”
Đến rồi!
Trương Oanh Oanh căng thẳng như sắp phải nghe xếp loại hàng năm từ miệng người khác, tay miết chặt trang giấy.
“Thôi, không có gì.” Cậu tay nhắm chặt mắt, dự định đi ngủ.
Cô đọc hết quyển sách bước xuống giường cho nó về chỗ cũ, phát hiện thiếu niên nằm dưới sàn từ nãy đến giờ chưa hề chợp mắt.
Căng thẳng khi đối mặt với vấn đề mà bản thân tránh né, nhưng Trương Oanh Oanh không muốn dày vò người ta.
“Mày hỏi đi, tao sẽ trả lời.”
Thanh Anh ngồi bật dậy: “Thật sao?”
Cô gật đầu đầy chân thật, nét mặt có chút hoảng.
“Mày đem theo dao bên người cũng dễ hiểu thôi, tại sao lại dùng nó lên cái thứ ghê tởm kia.”
Thanh Anh trên đường quay trở lại trường đã đạp xe rất chậm, nhìn kỹ hai bên đường xem nó có rớt ở đâu đó không.
Vào trường gặp cảnh người được thuê dọn dẹp đống hỗn độn mà trận mưa gây ra, một vài học sinh đến trường lại nhận được tin tức nghỉ học.
Cậu ta vốn dĩ muốn tìm, mà đến hình dạng ra sao cũng không biết.
Mất khá nhiều thời gian hỏi những người dọn dẹp, nhận được tin tức con dao găm cùng vật thể kỳ lạ đang ở bãi rác mà bọn họ quét từ sáng đến giờ.
Vừa nhìn đã thấy sởn gay ốc, hình dạng cái thứ được nhồi bông chẳng khác gì đang dựng lại hình người.
Con dao găm cắm thẳng vào ngực trái, ban đầu còn do dự vì nỗi sợ hãi.
Lỡ như nó bật dậy, cậu ta chỉ còn một phương án là ngất xỉu.
Định thần trong năm giây, nhanh tay rút ra con dao găm khỏi thứ đó rồi chạy mất hút.
Trên đường về Thanh Anh không dám nhìn vào con dao găm đấy, cũng không kiểm tra xem vật thể đáng sợ kia có thật sự nhồi bằng bông hay là thứ khác.
Trương Oanh Oanh ngồi xuống chỗ cậu ta, nghiêm túc hỏi: “Mày sợ tao giết người?”
Mặt cậu ta trắng toát, lập tức lắc đầu: “Chỉ sợ mày ngồi tù.”
Cô khẽ cười để lộ hai chiếc răng nanh: “Mày lo cho tao làm gì? Quen biết có mấy ngày, không thân đến vậy đâu.”
“Trong mắt mày tao nhìn thấy điểm khác thường với mọi người.”
Câu nói khiến Trương Oanh Oanh khựng lại vài giây, trước tiên là người nắm giữ nhiều đặc điểm kỳ quái nên cô sợ cậu ta phát hiện thiết bị gắn trong mắt, chưa từng nghĩ đến vấn đề xâu xa hơn.
“Là thứ gì?”
Thanh Anh suy tư một lúc rồi nói: “Tao không dùng từ nào để miêu tả được, nó lạ lắm.”
“Còn muốn hỏi gì nữa không?”
“Hôm qua mày có để ý đến thằng Nhuệ Luân không? Nó sợ đến phát khiếp.” Cậu ta tỏ vẻ đắc ý.
Trương Oanh Oanh nhớ lại khung cảnh ngày hôm qua, vì Đổng Vi cứ liên tục khiêu khích khiến cho cô không chú ý nhiều đến mọi người, chỉ biết bọn họ có vẻ sợ.
“Mày cũng sợ như nó thôi.” Câu nói vừa thốt ra, lại cảm thấy không đúng “Không phải.”
Thanh Anh ngơ ngác: “Không phải cái gì?”
Thứ hình ảnh vẽ trên bảng kia, Trương Oanh Oanh vẫn chưa rõ: “Tao là lần đầu thấy mày vẽ vời.”
“Chỉ là vẽ cho đỡ sợ.”
“À!”
【Tôi sẽ tìm hiểu giúp cô, đổi lại phải nói cho tôi biết một chuyện.】
“Được rồi, mày ngủ đi.” Trương Oanh Oanh chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ không sâu, thậm chí còn thức trước khi giọng nói của số 0 vang lên.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 352 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】- [Thứ 7]
Trương Oanh Oanh rời khỏi giường đi vào phòng vệ sinh cá nhân, nhìn thấy Thanh Anh nằm dưới sàn không khác gì con cún lớn đang sợ lạnh, đắp chăn chỉ chừa mỗi cái đầu, cô lại bất giác nghĩ rằng con trai sao lại đáng yêu đến vậy.
Làn nước lạnh phả vào mặt, đôi mắt từ từ mở ra.
Bản năng định nhìn ngắm gương mặt nhợt nhạt bởi vì cơn sốt, thứ hiện ra trước mắt lại là cái mặt nạ trông vô cảm nhưng lại có ý cười.
Nó che gương mặt của Trương Oanh Oanh, thứ vô cảm thì giống với bản chất của cô rồi.
Nhưng thể hiện ra như thế khiến cho bản thân bị dọa một phen.
Lần đầu tiên nhịp tim đập nhanh hơn mọi khi, sự kích động thì có thể, sự sợ hãi như này là chuyện vô lý.
Siết chặt tay đấm vào hình ảnh phản chiếu, đôi mắt sắc lạnh như lúc nhìn thấy con người kết thúc sinh mạng mà người kết liễu lại không ai khác ngoài cô.
Ngay khi mảnh gương vỡ hình ảnh đó vẫn còn tồn tại.
Số 0 chớp mắt, chầm chậm hỏi:【Trước mắt cô là gì?】
“Là tôi.”
【Cô nhìn thấy gì?】
“Vẫn là tôi.”
【Tôi sẽ không hỏi lại lần thứ ba, bây giờ tôi sẽ mặc kệ.】
“Tôi… Nhìn thấy chiếc mặt nạ kia.”
【Thừa biết là ảo giác còn kích động làm gì? Đừng nói với tôi là cô sợ hãi.】Số 0 lớn tiếng, làm cho tai của Trương Oanh Oanh nhất thời không để ý đến thứ khác.
Giọng nói phía sau gọi mãi mà cô vẫn ngó lơ.
Chỉ đến khi cảm giác ấm áp chạm vào da thịt mới chầm chậm nhìn lại, ánh sáng của đèn cùng với giọt nước đọng lại trên mặt.
Trương Oanh Oanh cũng chẳng rõ là nước hay mồ hôi lạnh của chính bản thân.
“Mày bị gì vậy? Gặp quỷ rồi sao?” Thanh Anh chẳng hiểu chuyện gì, ngơ ngác hỏi.
Vì cái chạm mà máu của cô làm bẩn cả tay Thanh Anh, cô bất giác rụt tay lại.
“Nói gì đi, sợ quá hóa điên rồi?” Đôi mắt ẩn chứa sự lo lắng pha lẫn kinh sợ của Thanh Anh đang nhìn chằm chằm.
Người phát điên có thể làm ra hành động như vậy, nhưng ai nghĩ Trương Oanh Oanh sẽ phát điên khi mặt trời vừa ló dạng.
Đang an yên trong chăn lại nghe thấy tiếng động lớn như vậy, chần chừ mãi cậu ta mới dám xông vào.
【Mau trả lời cậu ta.】
“Tao không sợ, chẳng qua ngứa tay mà thôi.”
Lấy cái lý do để biện hộ còn không làm nỗi, vậy mà Thanh Anh lại ngờ nghệch tin đó là thật: “Ngứa thì đánh tao, mày đã bệnh còn muốn làm gì vậy?”
Trương Oanh Oanh như mất hồn mà nói: “Bẩn.”
Thanh Anh nhìn lại những mảnh kính rơi ra, gật đầu nói: “Ra ngoài tao xử lý vết thương, coi chừng dẫm phải.”
Trương Oanh Oanh lạnh nhạt nói: “Là máu làm bẩn tay mày.”
Cậu ta như có như không mà lượt bớt chữ: “Tao biết là máu của mày rồi, ra ngoài đi.”
Chỉ sợ Trương Oanh Oanh phát rồ dẫm lên những mảnh nhọn kia, Thanh Anh liên tục hối thúc.
Ngồi xuống giường, máu vẫn chảy ra không ngừng rơi từng giọng xuống sàn nhà.
“Hộp cứu thương mày để nó ở đâu.”
“Không biết.”
【Dưới kệ sách có ngăn tủ, kéo ra sẽ thấy.】
Trương Oanh Oanh nâng mắt nhìn Thanh Anh: “Trong ngăn tủ dưới kệ sách.”.