Lĩnh Vực Bóng Tối

Chương 37: 37: Lý Do Thanh Anh Không Đến Trường





Trương Oanh Oanh đến trường sớm hơn bình thường.

Mọi khi là sát giờ, hôm nay tờ mờ sáng chính xác là sáu giờ đã có mặt trước cổng trường, không tính là quá sớm nhưng ngày hôm nay chẳng lấy một tia ánh sáng, mây đen che phủ cả bầu trời, gió lùa từng cơn.
Đôi bàn tay của Du Minh lạnh buốt, nhìn bằng mắt cô đã cảm nhận được cậu ta đang lạnh.

Máu trên mu bàn tay chạy đi đâu hết, chừa lạnh một mảng trắng bệnh.
Vòng tay vào eo của cậu ta, Trương Oanh Oanh xoa xoa cái bụng nhỏ: “Có cơ này, Tiểu Trương đếm thử anh có bao nhiêu.”
Du Minh bị sờ đến đỏ cả mặt, ngại ngùng nói: “Không nhiều!”
【Đừng có làm loạn!】
Tôi mới không có.
“Anh vào trường trước nhé!” Đôi mắt tím ngưng tụ tại một điểm, nơi đám người vây kín.
Bọn người này không mặc đồng phục, làn khói thuốc nghi ngút bốc lên.

Loáng thoáng Trương Oanh Oanh nghe thấy giọng nói rất quen thuộc phát ra từ đây, không muốn quản là đôi chân tự bước đến chỗ đám người kia.
Bỏ Mặc Du Minh phía sau, cô nhíu mày tiến đến gần.

Loại thuốc rẻ tiền mà đám người này đang hút khiến Trương Oanh Oanh tỏ ra khó chịu.

“Nhìn gì đấy, có tiền không?”
Trương Oanh Oanh kéo tên thiếu niên to cao sang một bên, hiện hữu là gương mặt đầy máu me của Thanh Anh.

Trên tay là miếng băng gạc thấm đẫm máu, là vết thương của trước đây, loang lổ vài vết bầm.

Quần áo xộc xệch, còn thê thảm hơn Nhuệ Luân khi té xe.
Khi nhìn thấy Trương Oanh Oanh, đôi mắt cậu ta có vài phần né tránh, cụp mi xuống an phận.

Thanh Anh chưa từng lên tiếng xác nhận cô là bạn, lần này là có người cảm thấy cắn rứt lương tâm mà muốn lo chuyện bao đồng.
“Bọn mày đánh nó à?”
Câu hỏi thoát ra khỏi miệng nhẹ như lông vũ, khiến cho trái tim Thanh Anh đau thêm vài phần.
“Thế nào? Muốn tham gia cùng không?” Người kia khoác vai cô “Mấy ngày trước mày cũng đánh nó một trận mà?”
Rắc!
Ánh mắt thờ ơ khiến người khác thấy căm phẫn, Trương Oanh Oanh trong một giây đã bẻ gãy cách tay thối vừa mới đặt lên vai.
“Hình như nhầm lẫn gì rồi, nó là bạn tao!”
“Á á á…” Tiếng kêu đau thấu trời cao, kéo dài thê thảm.
Người bảo vệ đáng lý giờ này đã tươi tỉnh đón học sinh, hôm nay lại chẳng thấy tâm hơi.
Đạp một cái, tiếng xương chân vụn vỡ, cô nói với giọng điệu uy hiếp: “Đánh nhau ngoài cổng trường chắc có lẽ không bị kỷ luật đâu nhỉ?”
【Có thể đối chất với cảnh sát nơi đây.】Số 0 thở dài nhả ra một câu.
Trong lòng của Trương Oanh Oanh đã có tính toán, giây phút này khó có thể nói thẳng với số 0.
Quét mắt một lần, đã xác định được số lượng.

Tổng cộng có mười bốn người, một tên lắm mồm đã phế cả tay lẫn chân, tên cầm đầu vẫn rít điếu thuốc nhả khói liên tục, không chút biến sắc.
Tàn thuốc rơi xuống mặt đất, cũng là lúc mặt trời ban cho ánh sáng.

Tên cầm đầu từ tư thế ngồi xổm, vứt bỏ điếu thuốc xuống chân dí vài cái, người này vừa đứng đã cao hơn Trương Oanh Oanh một cái đầu.

Nắm tay siết chặt, nhắm vào mặt Trương Oanh Oanh mà đấm.
Đòn này một tay là có thể bắt trọn, tay còn lại đã yên vị nằm trên cổ của tên cầm đầu.
Số 0 căng thẳng nhắc nhở:【Đừng bẻ cổ cậu ta, cô còn nhớ những gì nhiệm vụ nhắc đến chứ?】

Quan sát lực tay của Trương Oanh Oanh không những không giảm, trái lại còn tăng cao.
Số 0:【Trả lời tôi!】
Trương Oanh Oanh thật sự mất bình tĩnh khi chặn cú đấm vừa rồi.

Lực người này dùng cực kỳ lớn, nó không là gì đối với những đứa trẻ được huấn luyện, còn với người thường thì không nói trước.

Nếu dùng lực này lên người Thanh Anh cũng giống với Trương Oanh Oanh đi khiêu chiến với số 0.
Đặc biệt, cô nhận ra một nửa trong số người này có học võ thuật.

Việc xác định nó là của loại nào thì rất khó, bởi vì Trương Oanh Oanh được dạy thứ tổng hợp.
Lực tay giảm đi, Trương Oanh Oanh âm trầm nói: “Cút!”
Dấu tay hằn rõ trên cổ tên cầm đầu, hắn ta ho sặc sụa, hít lấy hít để không khí, nước mắt đã giàn dụa tròng mắt vì thế đỏ ngầu.

Những tên còn lại tiến lên một bước muốn đánh hội đồng, Trương Oanh Oanh nhếch mép sau lại vừa đấm vừa đá.

Trận chiến kết thúc cũng là lúc trời đất sáng hẳn, một đám người nằm bẹp dí.
Trương Oanh Oanh biểu diễn tài năng của bản thân nhưng lại không dám làm lố trước mặt Thanh Anh, bên tai là tiếng nói của số 0 ngoài việc nhắc nhở còn có khiển trách.

Cô tiến lại gần, cực kì ghét máu, lúc bấy giờ lại bế Thanh Anh như một nàng công chúa, vận tốc cực nhanh chạy đến phòng y tế.
Một chân đạp phăng cánh cửa đang khóa chặt.
Cơn đau lấn át cảm giác ngại ngùng của Thanh Anh, cậu ta khàn giọng, nói một chữ chảy một một ít máu: “Mày sẽ gặp rắc rối vì tao.”

Trương Oanh Oanh chưa vội trả lời, đặt cậu ta xuống giường, không chút ngần ngại cởi cái đã dính máu vứt sang một bên hỏi: “Mày có đem đồng phục dự phòng theo không.”
“Trong cặp.”
Lục một hồi, cô cầm theo chiếc áo của Thanh Anh đi vào nhà vệ sinh.

Trôi qua ba mươi phút, cô bước ra với gương mặt hài lòng, thanh âm được điều chỉnh một cách hoàn hảo: “Tao đã cố gắng tắm nhanh một chút, bắt mày phải đợi rồi.”
【So với ngày trước cô đã tiến bộ.】
Nhìn quanh căn phòng, cô đi tìm những thứ có thể cầm máu, giảm đau.

Vẻ ngoài ngáo ngơ trong bếp, còn ở phòng bệnh Trương Oanh Oanh không bày ra vẻ mặt đó, có một ít hiểu biết về những loại thuốc cơ bản.

Điều này không ai dạy cho, là tự tìm hiểu trong những lần thực hiện nhiệm vụ ở bệnh viện lớn, đến lúc bản thân bị ăn viên kẹo đồng thì lấy chút vốn liếng đó ra dùng.
Vừa tìm cô vừa nói: “Tao nhốt mình trong phòng ba ngày, nghỉ học hai ngày nên không biết tìm hình của mày sống chết thế nào, có giận không?”
Chẳng những Thanh Anh không hiểu, số 0 cũng mù tịt.
Trương Oanh Oanh thấy cậu ta im lặng, lại nói tiếp: “Trước khi tao chuyển đến, bởi vì không muốn bị bắt nạt mày mới tỏ vẻ một chút, tao đến liền nhắm trúng mày, khiến cho những thằng đó lấy mày làm đối tượng để ức hiếp có đúng không?”
“Mày không sợ bản thân bị gọi lên sở cảnh sát hay sao mà còn hỏi tao?” Thanh Anh khó khăn nói.
Cô quay lại ngồi bên cạnh Thanh Anh: “Há miệng ra, tao đếm xem mày gãy bao nhiêu cái răng.”.