Lĩnh Vực Bóng Tối

Chương 17: 17: Không Kịp Nữa Rồi





【Mặt cô còn dày hơn tường thành, nhóc này chưa trải sự đời rồi.】
Trương Oanh Oanh vì câu nói của số 0 khẽ cười nhẹ một cái để kìm nén nỗi lòng, cười lên để lộ hai cái răng khểnh.
“Cậu chưa đăng ký đồng phục sao? Có cần giúp đỡ không?”
Có chuyện đồng phục mà ai cũng hỏi, cô đáp: “Không thích đồng phục, nên tùy tiện thôi.”
Quãng đường đi có giáo viên chủ nhiệm huyên thuyên, quãng đường về có một soái ca nhiệt huyết, Trương Oanh Oanh nghe đến hỏng cả hai lỗ tai.

Đến cửa lớp lại bị thành viên 11D9 dòm ngó, ai nấy cũng kinh ngạc nhìn hai người.
Cô gạt bỏ những thứ đó, đi về chỗ ngồi của mình: “Đặt ở đây là được rồi.”
“Tôi là Phùng Ân lớp 11A1, sau này gặp khó khăn cứ đến tìm.” Nói xong thì cậu ta rời đi.
Những học sinh nữ có trong lớp điều nhìn theo với ánh mắt tiếc nuối, sau lại to nhỏ với nhau.

Nói kiểu gì cũng lọt vào tay của Trương Oanh Oanh, một cấp SS siêu thính.
“Ngày đầu tiên đã câu dẫn được học bá rồi, còn là người học ở lớp A1, đáng ghét.”
“Con nhỏ xấu xí như vậy, thật không công bằng.”
“Tìm cách trị nó đi.”

【Người ta đòi trị cô? Không quản sao?】
Không thể trả lời cấp trên trực tiếp, càng không thể viết vào quyển vở như lúc nãy.

Trương Oanh Oanh sắp xếp những quyển sách vào ngăn bàn, những thứ này sẽ để cố định cứ đem đi đem về sẽ rất mệt.

Lúc nãy số 0 mà im lặng thì cô nhất định từ chối, chỉ là nhiệm vụ không cần phải nghiêm túc như vậy.
Ba tiết còn lại nhạt như nước ốc, nhưng Trương Oanh Oanh không thể ngủ gật trên lớp, chỉ đành giả vờ là đang ngủ, bàn trên cũng hệt như cô.
Ngày hôm nay không thể tiếp cận Sở Dật, Trương Oanh Oanh chưa nghĩ ra cách tiếp cận từ những người lớn hơn, cứ giết người bắt họ khai ra là được, nhưng “LA” thích tạo ra sóng gió, còn người khách hàng yêu cầu nhiệm vụ lần này cũng thật kiên nhẫn.
Trương Oanh Oanh leo lên một chiếc xe buýt số 0 chỉ dẫn, ra về mà không thu được kết quả.
Bữa sáng có thể thông thả chạy bộ nhưng bữa trưa tuyệt nhiên không, nắng gắt như vậy có mà gi3t chết một sinh mạng.
Về đến nhà đã thấy cửa mở toang hoang, Trương Oanh Oanh đầy cảnh giác, trên tay là khẩu súng, chầm chậm từng bước.

Khuôn mặt đỏ bừng của Du Minh ló ra khiến cô trở tay không kịp chĩa thẳng vào đầu, cậu ta giật mình té ngã.
“Anh dọa người ta rồi đấy.” Đỡ Du Minh đứng lên tiếp tục nói “Sao lại không khóa cửa cẩn thận?”
Giọng khàn khàn, cậu ta nói: “Trời nắng nóng, mở cửa cho thoáng mát.”
“Có điều hòa, cứ thoải mái dùng.” Trương Oanh Oanh đi rót ly nước, một hơi uống cạn.
“Tiền điện nặng lắm.”
Quan sát gương mặt của Du Minh lại nhận ra có điểm khác thường, cô biết có chuyện không hay liền nói: “Bị sốt rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi mua thuốc.”
“Có một cái thùng to đặt trước nhà, có ghi tên của em.”
Cô nhìn sang thì thấy cái thùng giấy, còn đang phân vân có nên mở ra không thì tiếng của số 0 lại phát ra:【Quỹ Dữ mang mã số 15 vận chuyển bằng đường hàng không.】
Lấy dao rọc một đường, bên trong toàn là kem che hình xăm.

Trương Oanh Oanh đem lên phòng xong lại lần mò đường đi tìm bệnh viện, trên đường đi bị số 0 giảng đạo lý.
【Sốt nhẹ thì không cần đến bệnh viện, đến tiệm thuốc miêu tả là người ta biết rồi.】
“Tôi từng nhìn thấy nhiều người chết vì sốt.”
【Động lòng?】
Cô như không mà nói: “Diễn cho tròn vai.”

Quay về nhà một lần nữa Du Minh đã ngủ mê mang, gọi một lúc lâu cũng không thấy ai đáp lời nên Trương Oanh Oanh tự ý mở cửa, vặn nhẹ một cái cánh cửa đã mở ra.
“Không khóa cửa? Ngủ rồi thì làm sao bây giờ, đâu thể uống thuốc được?” Cô có chút hậu đậu trong việc chăm sóc người bệnh “Có chị Tề Băng ở đây thì hay biết mấy.”
【Lấy khăn nhúng nước vắt khô đặt lên trán, giúp giảm đi phần nào, trong lúc đợi người tỉnh dậy thì nấu bữa trưa.】
Không có Tề Băng nhưng có một vị cấp trên toàn năng, Trương Oanh Oanh làm theo lời số 0.

Trong lúc nấu ăn lại thắc mắc hỏi: “Anh bảo tôi mua thuốc mỡ để làm gì?"
【Phía sau của cậu ta bị thương.】
“À!”
Đến tối ngày hôm đó Du Minh mới thanh tỉnh, cô đưa túy thuốc mỡ rồi quay về phòng mình, chỉ nằm một chút mà đã đến sáng, vẫn là giọng nói quen thuộc.
【Trương Oanh Oanh cấp S, còn 362 ngày để thực hiện nhiệm vụ.】- Thứ 3
“Đừng gây áp lực nữa, mấy ngày nay không có thu hoạch gì cả.” Trương Oanh Oanh muộn phiền đủ thứ, chưa có nhiệm vụ nào mà tiến độ lại chậm như vậy, lại nói bản thân đúng năm giờ sáng là mở mắt, tức muốn điên.
Đi vào phòng vệ sinh làm thủ tục buổi sáng, xuống nhà làm bữa sáng như cô vợ nhỏ.

Món ăn cô học được cứ tăng dần qua mỗi bữa ăn, hôm nay Du Minh vẫn nghỉ học, nằm trên giường.

Trương Oanh Oanh chăm sóc người bệnh cực kỳ chu đáo, đến nước cũng đặt sẵn ở trên tủ cạnh giường.
Chạy bộ đến trường, vừa vặn dư năm phút, tiếng trống vừa dứt cô đã đi đến lớp.

Lạ ở chỗ hôm qua lớp học mở cửa, hôm nay lại đóng như kiểu một lớp học bình thường.


Không còn thời gian để suy nghĩ cô mở cửa bước vào, số 0 có cản cũng không kịp.
【Đừng!】
Dòng nước đổ ập lên người Trương Oanh Oanh, kèm theo là tràng cười hả hê của lớp, nhưng giây phút sau lại tất cả im bặt.
Lớp áo sơ mi trắng bị ướt lộ ra nguyên cái đầu mảng xà trên vai trái, chân phải là hình ảnh rắn quấn quanh vô cùng chân thực.

Cô chỉ thoa kem ở chân, còn phần trên thì không, ai nghĩ bọn người này sẽ dùng cách hèn hạ như thế.
Hình xăm phút chốc được nhìn rõ, đôi mắt xanh ẩn dưới lớp áo như đang rình rập con mồi.
Trương Oanh Oanh không nói lời dư thừa xoay người đi qua vài lớp học, tìm đến nhà vệ sinh.

Sau lưng có người đang đuổi theo, phút chốc đã đuổi kịp, cô cảm nhận được một luồn ấm áp, là người kia dùng áo khoác của mình khoác hờ lên.
Cô nhận ra được người này, là kẻ ngủ nguyên ngày hôm qua, ngồi ở phía trên.
Tiếng cảm ơn sẽ không phát ra khỏi miệng, Trương Oanh Oanh hỏi: “Lại là trò gì đây?”
“Rảnh rỗi mà thôi!” Giọng nói trầm ấm phát ra, liếc nhìn một cái gương mặt cũng không quá khó coi..