̀o tứ quan. (2)
- Con à, bốn quan của mẫu thân sao lại dễ dàng như vậy. Hơn nữa cửa cuối cùng mẫu thân tự mình trấn thủ thì mới không làm ủy khuất nữ nhi của mẫu thân được.
Phụ nhân cười yếu ớt. Trong ánh mắt hiện lên sự giảo hoạt.
- Tiểu Linh, mẫu thân con muốn khảo nghiệm tiểu tử kia. Cha nghĩ cũng cần phải làm như vậy. Nữ nhi của Lữ Chính Cường ta cũng không thể để tiểu tử kia dễ dàng lấy như vậy được.
Ánh mắt Lữ Chính Cường biến đổi, lập tức mỉm cười nói.
- Mẫu thân, vậy thì người cũng đừng quá làm khó hắn nha.
Lữ Tiểu Linh nhìn thấy Lữ Chính Cường cũng đã đồng ý chỉ có thể bất đắc dĩ nói.
- Nếu như hắn có bản lĩnh thông qua bốn quan của mẫu thân, mẫu thân muốn làm khó hắn cũng không được.
Phụ nhân mỉm cười, liếc mắt nhìn Lữ Chính Cường nói:
- Khi trước cha con cầu hôn mẫu thân cũng phải qua bốn quan đó.
Trong Phi Linh sơn, không biết từ khi nào thiên địa một mảnh trắng xóa, tuyết rơi không ngừng. Bốn phía như được trang trí bởi một tấm vải trắng, từng bông tuyết rơi xuống mặt đất nhìn qua vô cùng có ý vị.
Toàn bộ núi ngon lúc này tràn ngập màu trắng. Bông tuyết không ngừng rơi xuống mang theo cảm giác lạnh lẽo bao phủ tất cả. Toàn bộ không gian lúc này tràn ngập màu trắng.
Sưu Sưu.
Ngay trong không gian trắng xóa lúc này có thể sấm rền vang lên. Một đạo lưu quang màu xanh nhanh như thiểm điện xuyên thấu không gian rồi xẹt qua không trung lưu lại một đưởng cong ưu mỹ. Thân ảnh vô cùng bất định, mở ảo, giống như lưu tinh xuyên qua không gian trắng xóa này.
Tốc độ được đẩy cao, tiếng sấm rền càng lúc càng lớn, thân ảnh kia càng giống như thiểm điện chợt lóe, thân thể chợt biến mất rồi xuất hiện ở phía xa.
Sưu Sưu.
Mà lúc này hai đạo lưu quang đột nhiên xuất hiện rồi lập tức theo sau lưu quang màu xanh. Dường như đang toàn lực đuổi theo, thế nhưng dù làm cách nào cũng không thể đuổi kịp.
- Tốc độ như vậy trong Vũ Suất không ai có thể địch lại.
Trong núi non, trên một đỉnh núi trắng xóa có hai thân ảnh xinh đẹp xuất hiện. Dưới không gian trắng xóa này càng khiến cho hai nàng trở nên thoát tục, chính là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh và Bạch Linh. Ngoài ra còn có Lục Tâm Đồng, Tiểu Long và Thiên Sí Tuyết Sư, Nghịch Lân Yêu Bằng.
- Thanh Hỏa lão quỷ và Lộc Sơn lão nhân dường như dùng toàn lực cũng không thể đuổi kịp ca ca.
Luc Tâm Đồng nhìn theo ba đạo thân ảnh đang truy đuổi nhau trên bầu trời rồi nói. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này không khỏi vui vẻ.
- Không sai, Vũ linh khí phi hành Địa cấp không phải là vật phàm. Mặc kệ là ai, nếu như có Huyễn Ảnh Thanh Dực này mà nói muốn giết người có tu vi đồng cấp quả thực là chuyện vô cùng dễ dàng.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thấp giọng nói.
- Chưởng môn, chúng ta không đuổi kịp người, chúng ta chịu thua.
Trong bầu trời, hai đạo lưu quang thu liễm lại, chính là Thanh Hỏa lão quỷ cùng cùng với Lộc Sơn lão nhân. Hai người nhìn về phía trước, bốn mắt nhìn nhau lúc này tuyệt đối chấn động. Loại tốc độ này quả thực khiến cho bọn họ không nói được lời nào.
- Thu.
Một tiếng sấm rền vang lên. Thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trên bầu trời, kình khí khiến cho không gian vặn vẹo. Một cỗ khí tức chấn động nhân tâm đang tràn ra khiến cho Thanh Hỏa lão quỷ cùng với Lộc Sơn lão nhân bị áp chế tuyệt đối.
- Chúc mừng chưởng môn thu được bảo vật.
Thanh Hỏa lão quỷ, Lộc Sơn lão nhân nói.
- Hai vị cung phụng, tốc độ vừa rồi của hai người cũng không kém ta bao nhiêu.
Lục Thiếu Du khẽ nói. Tâm thần thu lại, Huyễn Ảnh Thanh Vũ lập tức thu vào trong đan điền. Thời gian một tháng hắn đã thành tạo thi triển Huyễn Ảnh Thanh Vũ.
- Chưởng môn, người cứ nói đùa. Chúng ta đã dùng gần như toàn lực thế nhưng cũng khó đuổi theo được.
Lộc Sơn lão nhân nói.
Lục Thiếu Du mỉm cười, đối với tốc độ của Huyễn Ảnh Thanh Vũ vô cùng thỏa mãn. Đặc biệt phối hợp với Phù Quang Lược Ảnh thì tốc độ quả thực như hổ thêm cánh. Bảo vật như vậy khiến cho Lục Thiếu Du lúc này càng ngày càng thích.
- Chưởng môn.
Phía xa có một tiếng kêu vang lên. Lúc này có một thân ảnh xinh đẹp lăng không mà tới, đường cong linh lung mê người khiến cho trong đầu không khỏi sinh ra những ý nghĩ khác thường.
- Hoa phó đường chủ, có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Lục Thiếu Du lắc mình đáp xuống phía dưới nhìn Hoa Mãn Ngọc đang đi tới rồi nói.
- Hồi bẩm chưởng môn, Linh Thiên môn phái người tới phát thiếp mời.
Hoa Mãn Ngọc đưa cho Lục Thiếu Du một thiếp mời màu vàng, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm.
- Ồ.
Lục Thiếu Du kinh ngạc rồi lập tức mở thiếp mời trong tay ra. Ánh mắt đảo qua lập tức mỉm cười.
- Thiếu Du, Linh Thiên môn này sao tự dưng lại phát thiệp mời tới?
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh hỏi.
- Oánh tỷ, tỷ nhìn xem.
Lục Thiếu Du đưa thiếp mời cho Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.
- Hóa ra là Đào Hoa yến của Linh Thiên môn, không nghĩ tới Linh Thiên môn cũng mời Phi Linh môn chúng ta tham gia, quả thực khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh mở thiếp mời ra xong lập tức mỉm cười nói.
- Oánh tỷ, lẽ nào tỷ cũng biết Đào Hoa yến này?
Lục Thiếu Du hỏi.
- Đào Hoa yến của Linh Thiên môn không phải bình thường. Ngay cả thế lực nhị lưu như Quỷ Vũ Tông, Nam Hải môn, Tầm Vũ động cũng không có tư cách tham gia. Thế lực có tư cách tham gia chí ít cũng phải là thế lực nhất lưu như Thiên Tinh tông, Thiên Quỷ tông.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
Lục Thiếu Du nhíu mày. Đào Hoa yến này Lữ Tiểu Linh từng nói hắn nhất định phải tới, mà lần này Lữ Chính Cường cũng tự mình phát thiệp mời, ý nghĩa quả thực không giống khi trước. Lần trước Lữ Chính Cường không mời hắn nhưng hiện tại lại phát thiệp mời đến, xem ra có chút không bình thường.
- Lẽ nào ngươi không định đi sao?
Nhìn thấy Lục Thiếu Du đang nhíu mày, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh khẽ hỏi.
- Đi, đương nhiên là đi. Không đi sao được.
Lục Thiếu Du ngẩng đầu nói. Đây là chuyện hắn từng đáp ứng với Lữ Tiểu Linh, nếu như lần này không đi Linh Thiên môn có lẽ cô nàng này không bao lâu nữa sẽ giết tới cửa Phi Linh môn.
- Ca ca đi tới gặp Tiểu Linh tỷ sao? Muội cũng muốn đi.
Lục Tâm Đồng lập tức hứng thú nói.
- Được. Lần này Tâm Đồng có thể đi.
Lục Thiếu Du do dự một chút rồi lập tức đáp ứng.
Trong mật thất ở hậu sơn Phi Linh môn. Lúc này trong sơn động đang tràn ngập khói độc. Một thân ảnh hoàn toàn ngập trong dược đỉnh. Trong dược đỉnh này đầy ắp màu đen, năng lượng cuồng bạo từ đó không ngừng tràn ra. Ngay cả tường đá chung quanh cũng bị nhuộm thành màu đen.
- A!.
Thân ảnh trong dược đỉnh thi thoảng kêu thảm một tiếng. Toàn thân ngập trong dược đỉnh chỉ có một cái đầu hiện ra. Thế nhưng khuôn mặt lúc này cũng là màu đen, không khó nhìn ra người này chính là Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh.
Trên mặt Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh lúc này mạch máu bành trường, giống như có máu đen lưu động, nhìn từ ngoài vào giống như có thứ gì đó nhúc nhích trên bộ mặt, quanh thân được hắc vụ bao phủ, nhìn qua vô cùng quỷ dị.