Trong lòng mọi người đều có chút khúc mắc, chỉ là đối với Lục Thiếu Du lại tuyệt đối tin phục, không có một chút hoài nghi nào. Cho dù không tin Bắc Cung Vô Song, thế nhưng bọn họ tin Lục Thiếu Du.
- Phụ thân, Hồng Hoang lệnh trên khối đại lục số mười con tuyệt đối sẽ thu lấy.
Trong mắt Lục Kinh Vân hiện lên vẻ kiên nghị.
Lục Thiếu Du cười cười, vỗ vai Lục Kinh Vân, dùng tu vi của Lục Kinh Vân hiện tại, huống chi còn có Luân Hồi Hư Vọng đao trên người, Lục Thiếu Du cũng không lo lắng.
Ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua từng người một lần, sau đó mới nói:
- Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chuẩn bị sáng sớm ngày mai lên đường, tranh đoạt Hồng Hoang lệnh.
Trong không gian tiêu điều, màn đêm buông xuống lạnh lẽo như nước.
Trên đỉnh núi cô độc, Lục Thiếu Du nhìn bầu trời đêm thâm thúy, trong mắt tràn ngập vẻ phức tạp và chấn động, vẻ mặt cảm khái.
- Ài.
Than nhẹ một tiếng, nhớ tới tất cả mọi thứ đã trải qua sau khi tới đây, trên khuôn mặt cương nghị của Lục Thiếu Du cũng hiện lên vẻ thổn thức, cảm thán.
Bắt đầu từ tên đại thiếu gia Lục gia củi mục trên trấn Thanh Vân, hiện tại cho tới nguyên soái của Thương Khung minh, thánh chủ Tuyên Cổ điện. Ngẫm lại đoạn đường này có bao nhiêu gian khổ khiến cho hắn thổn thức, giống như là một giấc mộng, thế nhưng tất cả lại hiển hiện rõ mồn một trước mắt hắn.
Nhìn lên trên trời cao, chẳng bao lâu sau, Lục Thiếu Du thậm chí còn nghĩ tới, tất cả mọi thứ kiếp trước của hắn mới chính là cảnh trong mơ.
Kiếp trước mới có hơn hai mươi năm, nhưng ở đời này hắn đã trải qua gần hai ngàn năm, so sánh giữa hai kiếp mà nói, hai mươi năm chưa là cái gì.
Nếu không cố ý nghĩ tới nó, Lục Thiếu Du thậm chí còn đã quên mình có ký ức kiếp trước.
Từng bước một đi tới hiện tại, một đường nhấp nhô, gian khổ, thế nhưng lại luôn tiến lên, chưa bao giờ Lục Thiếu Du lui về phía sau nửa bước.
Từ đại thiếu gia Lục gia khi trước cho tới nguyên soái của cả Thương Khung minh, Lục Thiếu Du biết rõ thứ chống đỡ cho hắn chỉ là một tín niệm, đó là bảo vệ người bên cạnh hắn. Bảo vệ người quan trọng với hắn. Chính tín niệm này đã giúp hắn chèo chống cho tới tận bây giờ.
- Thiếu Du...
Không gian xuất hiện một chút chấn động, một đạo thân ảnh mềm mại xuất hiện, người mặc bộ váy dài, thân thể mềm mại, đường cong lung linh động lòng người. Mái tóc dài màu đen giống như thác nước nhẹ nhàng buộc ở sau đầu. Cỗ khí chất thanh nhã, xuất trần, tựa như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, người này chính là Bắc Cung Vô Song.
Lục Thiếu Du quay đầu lại nhìn nữ tử vừa mới xuất hiện sau lưng, miệng khẽ mỉm cười, hai tay vươn ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực. Trong lòng thì thầm nghĩ, một đường cùng nhau đi tới đây, thu hoạch của hắn hơn trả giá rất nhiều. Gian khổ so ra vẫn kém hạnh phúc mà hắn đạt được, ví dụ như nữ tử trước mắt.
Bắc Cung Vô Song bị nam tử này nhẹ nhàng ôm vào lòng, nàng khẽ tựa vào lồng ngực ấm áp mà rắn chắc kia, hưởng thụ ôn nhu khó có được, mãi một lúc lâu sau nàng mới nhẹ giọng hỏi Lục Thiếu Du:
- Chàng đang suy nghĩ gì vậy.
- Không có gì, ta chỉ tùy tiện cảm thán một chút mà thôi.
Lục Thiếu Du nắm tay Bắc Cung Vô Song, nhẹ nhàng vuốt lòng bàn tay nàng lại lập tức mỉm cười với nữ tử trong ngực, hắn nói:
- Nàng nói xem, nếu như lúc đầu ta không có đi tới Vân Dương Tông, nàng có thể trở thành thê tử của ta, trở thành mẫu thân của Doanh nhi hay không?
Thân thể mềm mại của Bắc Cung Vô Song rúc vào trong ngực Lục Thiếu Du, nghe vậy nàng khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn qua Lục Thiếu Du, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc, nói:
- Chàng còn không biết xấu hổ nói như vậy? Ta là tỷ tỷ của chàng, lúc trước trên Vân Dương Tông, nếu không phải chàng...
Nói được một nửa, Bắc Cung Vô Song dường như khó có thể nói tiếp, hai gò má đỏ ửng, thẹn thùng, thế nhưng nhìn qua vô cùng vũ mị. Giống như trở lại thời điểm lúc trước.
Lục Thiếu Du nhìn nữ tử trong ngực, mấy ngày hôm trước hắn đã bị nhị nữ Mẫu Đơn và Tử Yên trêu chọc khiến cho hắn khó có thể bình yên, lúc này hắn không cần phải nhịn nữa. Khóe miệng nở nụ cười tà, lập tức cúi đầu bao phủ bờ môi son mềm mại kia.
Sưu.
Cùng lúc đó, áo bào xanh Lục Thiếu Du khẽ quét qua, không gian nổi lên chấn động, Thiên Trụ giới lơ lửng xuất hiện, hai đạo thân ảnh mang theo hai chiếc lưỡi thơm tho đang giây dưa tiến vào trong Thiên Trụ giới.
Thiên Trụ giới lơ lửng trên ngọn núi, gợn sóng trong không gian nhộn nhạo, trong lúc mơ hồ có thể cảm nhận được xuân sắc tràn ra.
Sáng sớm hôm sau, từ phía đông xuất hiện tia sáng mặt trời đầu tiên, dãy núi tiêu điều bao la giống như một cây thương sắt xuất hiện.
Giữa không trung, vô số khôi lỗi tọa giá lơ lửng trên không trung, rậm rạp, chằng chịt, phô thiên cái địa, gió nổi mây phun.
Trên không trung, Lục Kinh Vân, Thái A, Lục Linh, Phong Du Du, Bắc Cung Vô Song, Tĩnh Thần công chúa, Chu Thần Hi, Phong Bá Nam, Mạc Kình Thiên, Lôi Tiểu Thiên, Đường Dần, Lục Thiếu Hùng và những người khác lơ lửng trên không trung, từng đạo khí tức hùng hồn trong lúc mơ hồ chấn động, làm cho cả thiên địa nhộn nhạo, không gian lặng lẽ vặn vẹo.
- Xuất phát.
Giữa không trung, Lục Thiếu Du lăng không đứng lơ lửng, áo bào xanh trên người tung bay, ống tay áo khẽ phất.
- Vâng.
Lục Thiếu Du nói xong, vô số khí tức lập tức chấn động, từng đạo khí tức bắt đầu khởi động, lập tức tiến vào trong khôi lỗi tọa giá.
Ầm ầm.
Chỉ một thoáng, vô số khôi lỗi tọa giá rập rạp, chằng chịt giống như châu chấu di chuyển, khí tức mênh mông cuồn cuộn khiến cho gió nổi mây phun, phô thiên cái địa phóng về phía trước.
Hai người Lục Thiếu Du, Tiểu Long đạp không mà đứng, mắt nhìn cảnh tượng rung động trước mắt, trong mắt cũng có chút chấn động.
Một hồi đại chiến kinh thiên, vô cùng căng thẳng sắp diễn ra.
Mãi một lúc lâu sau, khi xu thế mênh mông cuồn cuộn kia rời xa, Tiểu Long mới thu hồi ánh mắt, nhìn Lục Thiếu Du nói:
- Lão đại, thời gian của chúng ta có lẽ cũng không còn nhiều a.
- Đúng vậy, không còn nhiều lắm. Đệ sao rồi? Có nắm chắc với chuyện Hồng Hoang lệnh kia hay không?
Lục Thiếu Du nhìn Tiểu Long hỏi, thế nhưng hắn cũng lập tức mỉm cười lắc đầu, tuy rằng lần này có chút đặc thù, thế nhưng bằng vào thực lực và thiên phú của Tiểu Long, sợ rằng muốn thất bại cũng khó.
- Hắc hắc, chúng ta lại so xem ai nhanh hơn a.
Tiểu Long cười hắc hắc, thè lưỡi ra liếm môi mình. Tự nhiên hắn không có lo lắng một chút nào, ngược lại ánh mắt khẽ đảo, hỏi Lục Thiếu Du:
- Lão đại, kế hoạch của chúng ta tự nhiên sẽ không có vấn đề gì. Nhưng vì sao phải lựa chọn đại lục từ số mười tới số mười bốn cho đám người Vô Song tỷ, mà không phải là những đại lục khác?
- Từ trong tin tức của Thương Khung minh mà nói, từ đại lục số mười tới số mười bốn lần trước đều là của người Thiên La minh, thực lực ở lần trước đều không cao không thấp. Tính toán là trung đẳng, người Thiên La minh có lẽ cũng không phòng bị, bày ra thủ đoạn ở mấy khối đại lục này, cũng không sắp xếp thủ đoạn trên Hồng Hoang lệnh, bởi vì cửa ải cuối cùng này người bình thường trong Thương Khung minh đều khó có thể vượt qua. Dựa theo những năm qua mà nói, người Thương Khung minh chủ yếu thích tranh đoạt những khối đại lục đầu tiên, những khối đại lục chủ yếu trong tay Thiên La minh.