Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4380: Thiên địa dị biến




Lang Long Hồng Tôn vừa nói xong, nhíu mày, lại nói tiếp: 

- Nhưng mà dường như Lục Thiếu Du có không ít thù hận với chủng tộc Minh Linh đấy, đây chính là điểm phiền phức, có chút chuyện hắn không hiểu, cũng không cách nào giải thích thêm, đến lúc đó tiến vào Thánh Cảnh, người Minh Linh nhất tộc sẽ không khách khí với Lục Thiếu Du. Mà cường giả trong Minh Linh nhất tộc có kẻ mang chủ tâm châm ngòi ly gián, ta sợ rằng những người kia trong Thánh Cảnh không cần lộ diện thì chúng ta cũng sẽ tranh đấu nội bộ.

- Hô...

Đại hán hùng vĩ hít sâu một hơi, nói:

- Lúc này ta sẽ an bài, nhưng ta nhận được tin tức, trong chủng tộc Minh Linh đúng là có người thừa cơ đối phó hắn.

- Xem ra, Lục Thiếu Du lúc này có không ít phiền toái, không biết có thể chống lại hay không.

Diễm Hoàng Hồng Tôn cười nói.

- Diễm Hoàng, ta vừa mới từ thế giới Thượng Thanh bên kia trở về, ta nghe nói Lục Thiếu Du có không ít thù hận với Phượng Hoàng nhất tộc của ngươi, nếu Lục Thiếu Du nhìn thấy ngươi, sợ rằng không cho các ngươi sắc mặt tốt.

Diễm Hoàng Hồng Tôn chưa nói xong, Thiên Lôi tử giống như cười mà không cười nói với Diễm Hoàng Hồng Tôn

Diễm Hoàng Hồng Tôn nghe vậy, nói: 

- Việc này ta gần đây cũng nghe nói qua, cũng truyền ra khắp Phượng Hoàng nhất tộc, Phượng Hoàng nhất tộc ta có một chi nhánh ở thế giới Thượng Thanh, nghe nói có mấy người trẻ tuổi bất phàm cũng bị Lục Thiếu Du đánh chết, nhưng việc này một ít lão gia hỏa còn chưa tỏ thái độ, cũng không biết cuối cùng sẽ như thế nào, đến lúc đó ta tự mình quan sát mới được.

- Diễm Hoàng, chuyện Phượng Hoàng nhất tộc ngươi trước không cần lo lắng, chuyện đó đã qua rồi, nếu những người kia có gió thổi cỏ lay gì đó, ngươi bảo Phượng Hoàng nhất tộc nên lưu ý một chút, cũng phải chú ý những năm qua trong Phượng Hoàng nhất tộc có người bị chúng âm thầm lôi kéo hay không, nội tình bọn chúng quá mạnh mẽ, bao nhiêu năm qua không đâu không vào, thời gian càng ngày càng gần, mỗi lần chúng đều không hết hi vọng, đã đợi lâu như vậy, lúc này bọn chúng càng ngày càng sinh động.

Đại hán to lớn nói với Diễm Hoàng.

- Ta hiểu rồi!

Diễm Hoàng gật đầu gật đầu đáp.

- Ta càng ngày càng hiếu kỳ Lục Thiếu Du, không biết hiện tại hắn đang ở nơi nào?

Kim Tuyên hiếu kỳ nói.

Hùng vĩ đại hán nói nhỏ: 

- Hắn bây giờ đang ở Thánh Lôi Điện, đoán chừng hắn có hiếu kỳ về Tuyên Cổ Điện, chúng ta đầu tiên không cần quấy rầy hắn, cứ để hắn quan sát đi.

Oanh...

Khi đại hán to lớn nói xong, đột nhiên thiên địa chấn động không nhỏ.

- Xảy ra chuyện gì...

Bỗng nhiên sắc mặt từng thân ảnh biến hóa, vào lúc này trên màn đêm đột nhiên trăng sáng sao tỏ, ngàn vạn ánh sao xuất hiện, vô số ngôi sao hiện ra.

Oanh, oanh, oanh...

Trong bầu trơi đêm đột nhiên chấn động vài cái, trăng sáng xoay tròn, ngôi sao chói mắt.

Oanh...

Mặt đất chấn động, vào lúc này đại địa không bình thường, bắt đầu có tiếng nổ vang sinh ra, trong nháy mắt ngắn ngủi, thiên địa vật chuyển sao dời, thiên địa triều tịch, núi sông chấn động dữ dội.

- Xảy ra chuyện gì?

- Đây là thế nào?

Không gian trong Tuyên Cổ Điện, rất nhiều thân ảnh lướt đi từ các nơi, từng ánh mắt nhìn không gian vật đổi sao dời, thiên địa dị biến, bọn họ rung động và kinh hãi.

Xoẹt...

Vào lúc này trên trời xanh đột nhiên xuất hiện lỗ hổng, hào quang chói mắt như mặt trời chói chan xuất hiện.

Tia sáng chói mắt này còn kèm theo thiên uy, bầu trời lập tức xuất hiện thiên uy khủng khiếp bao phủ đại địa.

Thiên uy này vô thanh vô tức, không có điện thiểm lôi minh, không có gió nổi mây phun, không có mây đen cuồn cuộn.

Chỉ có núi sông rung chuyển, tia sáng chói mắt này giống như thánh quang phổ chiếu thiên địa, tự dưng làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Còn có thiên uy khó hiểu, dưới thiên uy khủng khiếp, những người thực lực thấp đã bắt đầu cảm thấy linh hồn rung động, nguyên lực khó vận chuyển.

Vào lúc này trong thế giới Vô Tư, trăng sáng xoay tròn, ngôi sao hàng lâm, thiên địa núi sông rung chuyển, vô số sinh linh phủ phục!

Thế giới Thần Thú, đại địa run rẩy, vật đổi sao dời, hàng tỉ sinh linh khiếp sợ.

Thế giới Thái Hoàng, thiên uy và hào quang bộc phát, linh hồn chúng sinh chấn động không nhỏ.

Thế giới Thượng Thanh, thiên địa dị biến, đêm cũng như ngày, ngôi sao hàng lâm, trong thiên giới mật địa, Hoàng Phủ Minh Long, Phong Hành Thiên Chủ, Băng Thiên đứng lên, ánh trăng sáng ngời hàng lâm, ba người hai mặt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Trong thế giới Linh Vũ xa xôi, thánh quang phóng lớn, thiên uy khiếp người.

Trong ba ngàn đại thế giới mênh mông, giờ phút này từng thân ảnh già nua xuất hiện.

Giờ phút này thế giới sinh ra hào quang sáng ngời, đại địa run rẩy, triều tịch khủng bố, trăng sáng xoay tròn, ngôi sao hàng lâm, thiên địa rung chuyển, hàng tỉ sinh linh khiếp sợ.

Xùy!

Sâu trong ánh sao thâm thúy, từng vết rách xuất hiện, hào quang chói mắt trên trời cao hàng lâm, chúng rơi thẳng xuống, thiên uy khiếp người.

Giờ phút này, dưới thiên uy khủng bố đó, hàng tỉ sinh linh phải phủ phục xuống đất, chỉ có nam tử áo bào xám tóc đen vẫn đang đứng đó, hắn tương liên cùng thiên địa...

Giờ phút này vô số ánh mắt đều nhìn thấy, giật mình kinh hãi!

Ông!

Ngay vào lúc này bên cạnh nam tử áo bào xám tóc đen có tiếng sấm nổ vang vọng.

Tiếng sấm như kiếm quang màu vàng đánh xuống, năng lượng quanh người sôi trào, không gian chấn động như nước sôi, hư ảnh kiếm quang mờ ảo xoay quanh đỉnh đầu thanh niên áo xám.

Xuy xuy!

Vào lúc này hai mắt thanh niên áo xám nhắm chặt lại mở ra, thân ảnh cao to đứng đó, ngũ quan rõ ràng, gương mặt kiên nghị như đao khắc, hai mắt thâm thúy, ngôi sao tỏa ra hào quang không chút tạp chất nào.

Thanh niên áo bào xám mở mắt, nhìn ngôi sao tỏa ra hào quang đầy trời, hắn cười nhạt, lập tức nói với kiếm quang màu vàng bên cạnh.

- Chấn Thiên, theo giúp ta đạp trời xanh, đi lên trời như thế nào.

Ông!

Thanh kiếm màu vàng rung động, dường như đang trả lời thanh niên áo xám kia, thân kiếm tỏa ra hào quang sáng ngời.

Thanh niên áo xám cười nhạt, áo bào xám run lên, lập tức bước vào sâu trong hư không.

Phanh!

Từ khi thanh niên tóc xám này bước đi, sâu trong trời xanh có âm thanh lôi điện nổ vang, cũng không có sấm sét cuồn cuộn hay mây đen áp đỉnh.

Thanh niên áo xám thế đi không giảm, hắn đi từng bước lên bầu trời, giống như dưới chân hắn có bậc thang, mỗi một bước đều làm không gian chấn động, vô số hào quang khuếch tán theo bước đi của hắn.

Thanh niên áo bào xám bay lên trời với thế đi không giảm, từng bước đi chậm chạp lên bầu trời, giống như dưới chân hắn có bậc thang vô hình, mỗi một bước đều làm không gian sinh ra vô số gợn sóng, gợn sóng không ngừng khuếch tán khắp thiên địa.

Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!...

Tiếng sấm vang vọng thiên địa, chấn động màng tai hàng tỉ sinh linh, sấm sét này chấn nhiếp tâm thần.

Trong thiên hạ vào lúc này chỉ còn thanh niên áo xám đi lên bầu trời, hắn đi dưới thiên uy cuồn cuộn giống như thần tích.

Bành!

Thời điểm hắn bước ra bước thứ chín mươi chín, sâu trong trời xanh có tiếng sấm sét vang vọng trời cao, dường như có thể hủy thiên diệt địa, ngôi sao đầy trời run lên, sâu trong trời xanh có một đạo năng lượng quán chú vào trong đó, tất cả đều rơi vào người thanh niên áo bào xám.