Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4262: Thực lực Lục Du Thược




Khí kình cuồng bạo quét qua các nơi, cả vùng biển không ngừng nổ tung, sóng biển ngập trời.

Rầm rầm rầm...

Dưới tiếng nổ rất mạnh này, khí kình khủng bố tỏa ra các hướng, không gian bị chôn vùi thật nhanh.

Hai thân ảnh giao thủ như thiểm điện, giơ tay nhấc chân mang theo lực lượng xé rách không gian.

- Hai người thật mạnh, một Tuyên Cổ Cảnh cao giai đỉnh phong, một vô lượng Niết Bàn, tất cả đề cường hãn tới cực điểm.

- Chỉ sợ hai người này khó phân thân ra, trên người Lục Du Thược mang rất nhiều áo nghĩa.

- Hoài Như Danh cũng mang không ít áo nghĩa, trên người dường như còn có một loại áo nghĩa bổn nguyên...

Rầm rầm rầm phanh...

Trên vùng biển này có hai thân ảnh lập lòe quỷ dị, trong khoảng thời gian ngắn, hai người đã giao thủ hơn mười chiêu.

Hai người không ngừng va chạm nhau, vô số tia sáng chói mắt bắn ra chung quanh, va chạm nổ mạnh làm cả vùng biển chấn động khủng khiếp, sóng gió ngập trời.

Xoẹt.

Sau mấy trăm chiêu, hai đạo thân hình lúc này vừa va chạm đã phân ra, lập tức lùi trở về, lúc này thân ảnh mới ổn định.

Lục Du Thược ổn định thân thể, tóc dài sau lưng bay lên, thần sắc ngưng trọng.

Hoài Như Danh bị đẩy lui, nhìn thì cả hai khó phân thắng bại, nhưng mà ánh mắt của hắn khó coi, nhìn Lục Du Thược, trong ánh mắt âm trầm mang theo sát ý khủng khiếp.

Quanh người hai người sinh ra áp lực vô hình rất lớn, không khí trong vùng biển cũng mang theo áp lực thật lớn.

Áp lực này tỏa ra chung quanh, làm cho không ít người vây xem cũng cảm thấy mình bị thứ gì đó đè nén.

Một lát sau, ánh mắt âm trầm của Hoài Như Danh nhìn thẳng vào Lục Du Thược, cười lạnh nói:

- Tốt cho tiện tỳ, thì ra là muốn kéo dài thời gian, ngươi đang suy nghĩ gì, có lẽ ta cũng biết một ít, nhưng ta cho ngươi biết, ngươi tính toán có thể sai rồi. Nói thật cho ngươi biết, sợ rằng thời điểm này bọn chúng không tới được đâu.

Nghe vậy ánh mắt Lục Du Thược âm trầm, răng ngà hơi cắn cặp môi đỏ mọng, nói:

- Sợ rằng ngươi không có bản lĩnh đó.

- Tiện nha đầu còn mạnh miệng, vô lượng Niết Bàn cũng không có gì lạ cả, đừng có lại vọng tưởng kéo dài thời gian, phụ thân ngươi giết nhiều người Hoài gia như thế, ta cũng tính sổ từ ngươi trước.

Vừa dứt lời, trong tay Hoài Như Danh cầm một áo nghĩa linh khí thương không phải thương, tiễn không phải tiễn, hàn khí tỏa ra, mang theo thủy thuộc tính áo nghĩa đạm mạc.

Ầm ầm.

- Tuyên Cổ Cảnh cao giai đỉnh phong cũng không có gì là ghê cả.

Ánh mắt Lục Du Thược trầm xuống, lúc này cầm một thanh trường kiếm màu trắng, kim quang rạng rỡ, sát khí lăng lệ, đó cũng là áo nghĩa linh khí, sát khí này kinh tâm động phách.

Cầm trường kiếm, Lục Du Thược vào lúc này không che dấu khí tức của mình, vô lượng Niết Bàn đỉnh phong, đã sắp bước chân vào Tuyên Cổ Cảnh cao giai, không gian chung quanh sinh ra chấn động rất mạnh, áp bách khí lưu trong không gian gào thét.

- Không ngờ lại là vô lượng Niết Bàn đỉnh phong.

Lúc này Hoài Như Danh nhìn Lục Du Thược, trong mắt mang theo vẻ kinh dị và rung động, từ thời khắc Lục Du Thược phóng thích khí tức bản thân, bỗng nhiên hắn có cảm giác Lục Du Thược mang cho hắn áp lực rất lớn, thì ra tiện nha đầu này đã là vô lượng Niết Bàn đỉnh phong.

Ánh mắt Hoài Như Danh mang theo vẻ oán độc vẻ ghen ghét, bất kể là vô thượng Niết Bàn hay là vô lượng Niết Bàn, hắn đều không thể hoàn thành. nhưng mà thiên phú người Lục gia làm cho hắn không có tư cách so sánh.

- Thì ra Lục Du Thược có ẩn tàng thực lực, vô lượng Niết Bàn đỉnh phong, sợ rằng Hoài Như Danh không nhất định làm gì được nàng.

Khi Lục Du Thược phóng thích khí tức, rất nhiều ánh mắt nhìn khí thế Lục Du Thược tỏa ra, gợn sóng không gian chấn động, rất nhiều người cũng bình tĩnh quan sát tình huống.

Ngay cả đám Tuyên Cổ Cảnh lược trận của Diệt Linh Minh cũng cảm nhận được khí tức Lục Du Thược, ánh mắt rung động, nội tâm thầm kinh hãi.

- Hừ!

Hoài Như Danh hành động, sát khí trong mắt bộc phát, linh khí trong tay mang theo hàn quang nhanh chóng đâm thẳng về phía Lục Du Thược.

XIU....XIU....

Linh khí tàn phá, tàn ảnh khủng khiếp, khí kình tầng tầng lớp lớp, phô thiên cái địa, mỗi một kích đều xuyên thủng không gian, lập tức dùng xu thế che phủ thiên địa đánh thẳngvề phía Lục Du Thược.

Lục Du Thược cũng động thủ, kim thuộc tính phóng thích ra ngoài, khí tức lăng lệ rót vào thanh trường kiếm của bản thân. Lập tức ngàn vạn kim quang cắt phá không gian, mỗi một đạo kiếm quang đều đánh ra một vết nứt không gian đen kịt, trực tiếp va chạm với thương ảnh kia.

XIU....XIU...

Thương ảnh kiếm quang va chạm như thiểm điện, nhanh như tốc độ ánh sáng, không gian bọn họ va chạm làm cho không gian vỡ tung, từng phiến không gian nghiền nát trong nháy mắt, năng lượng khủng bố quét qua tất cả.

Xoẹt.

Vùng biển này chấn động không nhỏ, trực tiếp xé rách vô số sóng biển, kích thích sóng biển bộc phát dữ dội, cả phiến không trung trên cao bị phá hủy không còn hình dáng.

- Tiện nha đầu, quả nhiên có chút bổn sự.

Hoài Như Danh quát một tiếng, thân ảnh của hắn lao tới trước mặt Lục Du Thược, khóe miệng của hắn cười lạnh, nguyên lực chung quanh phóng thích cực mạnh, thậm sấm gió quét ngang không trung, áo nghĩa linh khí giống trường thương của hắn càng mang theo năng lượng chấn động dữ dội.

Trong nháy mắt, nguyên lực trong người Hoài Như Danh trực tiếp rót vào trường thương như hồng thủy, linh khí trường thương tỏa sáng rất mạnh, đột nhiên năng lượng tỏa sáng, xuyên thủng không gian bắn thẳng vào Lục Du Thược.

Xùy!

Lục Du Thược hành động, lập tức xuất hiện trước mặt Hoài Như Danh, đôi mắt đẹp bắn ra tinh quang, gương mặt cũng bị hào quang âm dương đen trắng bao bọc, không gian chung quanh chấn động tầng tầng lớp lớp.

Ầm ầm.

Chỉ trong nháy mắt thiên uy lập tức thẩm thấu ra ngoài, cả không gian cũng chấn động kịch liệt.

Ông.

Kim kiếm hành động, Lục Du Thược nhanh chóng đánh ra một thanh hỏa kiếm, từng đạo kim quang vượt qua không gian, kim quang rạng rỡ kết nối thiên địa, nương theo thiên uy có tiếng kiếm quang quanh quẩn không gian, tiếng kiếm minh này chấn động dữ dội.

Trong nháy mắt, phô thiên cái địa màu vàng kiếm quang tại không trung hiện ra một đạo âm dương đồ án, lập tức như Vạn Kiếm Quy Tông, ngưng tụ thành một đạo nửa trắng nửa đen, như hắc bạch ngày đêm luân chuyển kiếm quang cột sáng, một cổ kinh khủng khí tức lan tràn.

Cảm giác được khí tức chấn động, hô hấp của mọi người trì trệ.

- Đi!

Giờ phút này thân thể mềm mại của Lục Du Thược bay phát phới, tóc dài phất phơ, hét lớn một tiếng, hào quang đen trắng xé rách không gian, kiếm quang làm hư không vặn vẹo, lập tức cột sáng bùng phát.

Oanh!

Va chạm như thế làm ánh mắt mọi người chấn động, ai cũng biết đến thời điểm này bất kể là Hoài Như Danh hay là Lục Du Thược, hai người đều ra tay toàn lực.

Thương mang và kiếm quang đen trắng va chạm vào nhau, lập tức thương mang bị áp chế nhanh chóng, không gian chung quanh bị áp chế, không gian vặn vẹo liên tục.

Gợn sóng vô hình không ngừng khuếch tán ra, mang theo không gian rung động dữ dội.

Xoẹt.

Dưới rung động thật mạnh này bùng nổ, cột sáng này làm ánh mắt Hoài Như Danh kinh hãi, ánh mắt không ngừng biến mất, trực tiếp áp dụng như vậy.