Âm thanh non nớt giống như nữ đồng, nhưng khi Lục
Thiếu Du nghe được âm thanh kia, sắc mặt mừng rỡ, âm thanh này chính là
tiếng nói của khí linh Thanh Trụ Hư Không Dực, từ khi rời khỏi Thị Hoang thế giới tới bây giờ, đây là lần đầu tiên Thanh Trụ Hư Không Dực có
phản ứng.
- Ngươi đã khôi phục rồi sao?
Lục Thiếu Du vui mừng hỏi.
Theo tu vi thực lực đề cao hơn nữa hiểu biết càng nhiều về thế giới
bên ngoài, Lục Thiếu Du cũng đã biết Thanh Trụ Hư Không Dực tuyệt đối
không phải linh khí bình thường, hơn phân nửa chính là thông linh bảo
khí trong truyền thuyết.
Chỉ có thông linh bảo khí mới có khí linh, đây là sự khác nhau giữa
thông linh bảo khí cùng áo nghĩa linh khí, khác nhau tuyệt đối.
- Năng lượng nguyên lực trong cơ thể chủ nhân có tác dụng với ta lớn
hơn trong sự tưởng tượng của ta, đối với ta có chỗ tốt thật lớn, ta đã
hoàn toàn khôi phục.
Âm thanh nữ đồng vội vàng nói:
- Chủ nhân hãy cho ta xuất hiện trước đi, ta cảm giác được tên kia
không dễ chọc, thực lực bây giờ của chủ nhân rất khó có thể đối phó!
Ánh mắt Lục Thiếu Du híp lại, tâm thần vừa động, cả không gian đột nhiên run lên, thanh bạch quang mang đột nhiên khởi động.
Xuy lạp lạp!
Từng âm thanh giống như tiếng lưỡi mác rít gào vang vọng, âm thanh
trầm thấp vang vang, như có thể vang vọng cả hư không, vang động cả núi
sông, khiến người ta có cảm giác như tiếng sấm vọng bên tai, linh hồn
run rẩy.
Thoáng chốc trên người Lục Thiếu Du hiện lên vô số hào quang, hóa
thành từng phiến cánh chim kim chúc mở ra, âm thanh lưỡi mác rít gió
vang vọng, vô số cánh chim mở rộng sau lưng Lục Thiếu Du, ngưng tụ thành đôi cánh thanh bạch sắc, tầng tầng lớp lớp, chặt chẽ tương liên.
Đôi cánh có khí phách cao quý của Chu Tước nhất tộc, lại có vẻ hùng
hồn hung hãn như đại bàng, sắc bén lẫn nhẹ nhàng như hai cánh của Thiên
Sí Tuyết Sư, hồn nhiên thiên thành, rung động lòng người.
- Linh khí thật mạnh, đây là…
Vô Tướng bò lên, nhìn đôi cánh trên người Lục Thiếu Du, chân khí lan tràn xa xưa, khiến cho hắn có cỗ xúc động muốn phủ phục.
Xuy lạp lạp…
Hai cánh triển khai, tiếng gió rít nổ lớn, sóng âm vang động núi
sông, thanh bạch quang mang bộc phát, chân khí khủng bố phóng thích thẩm thấu không gian, sau lưng Lục Thiếu Du rậm rạp khe không gian hiển lộ.
- Di!
Tận sâu trong hư không, trong mơ hồ truyền ra âm thanh kinh ngạc, hư
không lập tức run lên, hơn mười đạo lôi đình cương khí nhanh như chớp
bắn tới, mang theo chân khí phong bạo hủy diệt nháy mắt thổi quét về
hướng Lục Thiếu Du.
- Phá!
Thanh Trụ Hư Không Dực triển khai, đôi cánh chấn động, vô số khe
không gian lập tức lan tràn, đem cả phiến không gian đều phá hủy, hơn
mười đạo lôi đình quang trụ lập tức bị cắt nát trong hư không biến mất,
năng lượng phong bạo khủng bố lập tức khuếch tán.
- Thật mạnh!
Lục Thiếu Du lăng không đứng lơ lửng, vô cùng kinh ngạc, uy lực của
Thanh Trụ Hư Không Dực làm cho hắn khiếp hãi, không nghĩ tới sau khi
khôi phục lại cường hãn tới tình trạng như thế.
- Nơi này là không gian của ta, ai dám đi vào cũng chỉ có thể bị hủy diệt!
Tận sâu trong hư không, một âm thanh trúc trắc truyền ra, âm thanh giống như một nam đồng.
Oanh!
Âm thanh nam đồng vừa hạ xuống, hư không lắc lư, một thanh tiểu chùy
màu trắng lớn chừng nửa thước xuất hiện trong mắt Lục Thiếu Du cùng Vô
Tướng.
Tiểu chùy có vẻ hư ảo, bí văn quanh quẩn, tiểu chùy vừa xuất hiện,
khe không gian lan tràn, mơ hồ còn có cuồng phong ở phía xa gào thét,
chân khí hủy diệt làm linh hồn người run rẩy tràn ra.
- Chủ nhân, đây là khí linh của vật kia, hắn mới thăng cấp thành
thông linh bảo khí chưa lâu, sản sinh khí linh, nhưng thực lực thật
khủng bố, không kém gì ta, hơn nữa nó còn là vật vô chủ, có thể điều
động thiên địa năng lượng, mà ta cần nguyên lực của chủ nhân chống đỡ,
nơi này lại là không gian của nó, ta sợ khó đối phó được nó, chỉ có thể
bảo vệ mình, nếu ở bên ngoài ta tự nhiên là không sợ nó!
Âm thanh nữ đồng non nớt vang lên trong não hải Lục Thiếu Du.
- Khí linh, đây là thông linh bảo khí!
Ánh mắt Lục Thiếu Du run lên, hiện tại mới biết mình đang ở trong
không gian của thông linh bảo khí, vừa rồi kẻ ra tay với mình cùng Vô
Tướng chính là khí linh!
Xuy lạp lạp…
Lưu quang giống như điện mang chớp động, uy áp cuồn cuộn lan tràn,
tận sâu trong hư không từng đạo cương khí lớn cỡ cánh tay đột nhiên
hướng Vô Tướng cùng Lục Thiếu Du oanh kích xuống.
- Cẩn thận!
Thân ảnh Lục Thiếu Du nháy mắt đi tới bên người Vô Tướng, có Thanh
Trụ Hư Không Dực, tốc độ của hắn nhanh tới cực hạn, hai cánh chấn động
đem thân hình mình lẫn Vô Tướng bao phủ chặt chẽ bên trong, từng khe
không gian lan tràn nhanh như chớp, nương theo lực lượng trói buộc không gian thật lớn khiến hư không đều cô đọng lại.
Oanh long long!
Từng đạo cương khí hạ xuống, phong bạo hủy diệt khủng bố thổi quét,
phá hủy cả không gian bị cô đọng, ầm ầm giáng lên Thanh Trụ Hư Không
Dực, đôi cánh không ngừng rung động, bị đẩy lui nhưng vẫn đối kháng
xuống.
- Tiểu tử kia, ngươi chọc giận ta, có bản lĩnh đi ra bên ngoài chiến!
Thanh Trụ Hư Không Dực chấn động hai cánh, âm thanh nữ đồng non nớt quát.
- Nơi này là không gian của ta, ngươi căn bản không thể đối kháng ta, ta cần gì phải theo ngươi đi ra ngoài, tự các ngươi xông tới, vậy chờ
bị hủy diệt đi!
Âm thanh nam đồng trúc trắc truyền ra, uy lực mênh mông cuồn cuộn
càng thêm nguy kịch, cả hư không bắt đầu run rẩy, vô số lôi đình cương
khí nương theo sau linh hồn áo nghĩa khủng bố lan tràn, vỡ áp xuống bên
dưới.
- Chủ nhân, nó muốn phá hủy chúng ta, đây là địa bàn của nó, ta chỉ có thể tự bảo vệ mình!
Âm thanh nữ đồng vang lên, đôi cánh dần dần bao phủ, muốn bao trùm quanh thân.
Giờ phút này Lục Thiếu Du có thể rõ ràng cảm giác được cự lực trói
buộc trên người mình, làm Thanh Trụ Hư Không Dực không thể động, không
gian xuất hiện thật nhiều cương khí cùng khe không gian, lực trói buộc
càng ngày càng mạnh, khe không gian ngày càng nhiều, giống như mạng nhện rậm rạp, nguyên lực trong đan điền khí hải không ngừng phóng mạnh về
hướng Thanh Trụ Hư Không Dực, nhưng càng lúc càng cố hết sức.
- Các ngươi không thể đối kháng được ta, nơi này là địa bàn của ta, kẻ xông vào chết!
Âm thanh nam đồng vang vọng, uy áp lan tràn, Vô Tướng đã bị trọng
thương không còn sức lực, cho dù là Tuyên Cổ cảnh trung giai cũng không
cách nào đối kháng.
Xuy!
Từng đạo cương khí cùng linh hồn phong bạo hủy diệt rơi lên Thanh Trụ Hư Không Dực, nhưng vẫn có không ít linh hồn công kích vẫn phóng mạnh
vào đại não Lục Thiếu Du.
Xuy!
Trên kim sắc tiểu đao kim quang nở rộ, đều ngăn cản công kích bên
ngoài, cùng lúc đó Lục Thiếu Du cảm giác được kim sắc tiểu đao run lên,
như thật sự tức giận, kim quang đại phát, lao ra khỏi ấn đường Lục Thiếu Du, xuyên thủng không gian men theo linh hồn công kích lan ra, nháy mắt rơi lên trên tiểu chùy.
- Di!
Tiểu chùy kêu khẽ kinh ngạc, như cảm giác được điều gì, vô số lôi
đình cương khí nhất thời quay chung quanh lan tràn trong hư không.
- Ông!
Kim sắc tiểu đao giống như tìm được ngọn nguồn phát tiết, kim mang
đại phát, xuyên thấu qua ấn đường Lục Thiếu Du, bao trùm lên tiểu chùy
kia.
- Oanh!
Chỉ một thoáng cả hư không run lên, kim mang vạn trượng, chiếu rọi
khắp cả không gian hư vô, kim quang nở rộ, dễ dàng tạc vỡ vô số lôi đình cương khí, tiểu chùy căn bản không thể đối kháng.
Khí linh tiểu chùy chợt run rẩy, như cảm thấy kiêng kỵ cùng hoảng sợ
tuyệt đối, không ngừng rung động bên dưới kim quang, như là phủ phục
cùng sợ hãi.
- Chủ nhân, tên kia đã bị áp chế, nhanh bố trí linh hồn ấn ký của ngươi vào khí linh thu phục nó!
Âm thanh nữ đồng cũng rung động vang lên, mang theo vẻ kiêng kỵ cùng sợ hãi thật lớn.
- Bố trí linh hồn ấn ký!
Ánh mắt Lục Thiếu Du sáng ngời, không nghĩ tới kim sắc tiểu đao lại hỗ trợ, giúp đỡ nhiều như thế.
Thủ ấn kết xuất, một đạo linh hồn lưu quang bay ra khỏi ấn đường, ngưng kết thành linh hồn ấn ký rơi lên khí linh tiểu chùy.
Tiểu chùy run lên, giống như muốn phản kháng.
- Ông!
Trong kim quang, tiếng sấm nổ mạnh, uy áp vô hình bao phủ xuống, tiểu chùy nhất thời không thể nhúc nhích, lại phủ phục không dám phản kháng.
Lục Thiếu Du bố trí xong linh hồn ấn ký, sau một lát chân khí tiểu
chùy run lên, kim sắc tiểu đao như cảm nhận được điều gì, kim quang thu
liễm trở về.
Xuy!
Kim quang tiêu tán, trong tiểu chùy bắn ra một đạo linh hồn lưu quang cuồn cuộn mênh mông, rơi vào ấn đường Lục Thiếu Du, linh hồn áo nghĩa
năng lượng bao phủ lấy hắn, tin tức cũng tràn vào não hải của hắn.
Thanh Trụ Hư Không Dực thu liễm, Lục Thiếu Du khép hờ đôi mắt, thân
hình lẳng lặng trôi nổi trong hư không, mà Vô Tướng cũng bị gạt bỏ ra
ngoài.
Giờ phút này tâm thần Lục Thiếu Du đi tới một không gian xa lạ, bên
trong đều là linh hồn áo nghĩa, giống như thế giới bên trong tiểu chùy,
Lục Thiếu Du có thể cảm giác được linh hồn ấn ký của mình bên trong.
Linh hồn áo nghĩa bao phủ, Lục Thiếu Du bắt đầu lĩnh ngộ, nơi này
giống như tương liên cùng linh hồn áo nghĩa, chỉ một lát hắn đã hoàn
toàn chìm vào.