Tùng Liệt cùng ba người trong tiểu đội mình vẻ mặt
uể oải, ngay cả tâm tư muốn chết cũng có. Lần này trong tiểu đội bọn họ
có một người chết, bốn người bị thương. Bốn người bọn họ không chỉ những thứ trên người bị cướp không còn một chút nào, nhẫn trữ vật bị cướp đi, ngay cả linh khí trong cơ thể, linh khí bổn mạng cũng bị mạnh mẽ cướp
đoạt. Lại còn bị treo trên cây, đây quả thực so với giết bọn họ còn khó
chịu hơn nhiều.
Thân là người có tu vi Niết Bàn cảnh và Tuyên Cổ cảnh, nếu như ở bên
ngoài đều là người có thanh danh hiển hách, không ngờ ở trong mật địa
Thiên giới lại bị chà đạp, vũ nhục như vậy. E rằng chuyện này sau này sẽ khiến cho bọn họ biến thành trò cười của mật địa Thiên giới, thậm chí
cả Thượng Thanh đại thiên thế giới.
Nghĩ tới những thứ này, trong mắt Tùng Liệt hiện lên sự oán hận vô
cùng, một kiện linh khí áo nghĩa của hắn cũng bị mạnh mẽ rút ra, cũng
khiến cho hắn bị trọng thương thêm một lần nữa. Lần này coi như mặt mũi
hắn mất hết, về sau khó có thể ngẩng mặt nhìn người khác. Khi bị đám
người Thanh Khải, Mỹ Cơ, Mị Linh nhìn thấy thân hình trần như nhộng của
mình, cảm giác lúc ấy của hắn so với chết còn khó chịu hơn nhiều.
Sưu Sưu.
Mười đạo lưu quang từ phía xa lướt tới, trong nháy mắt ngắn ngủi khí
tức của mười người thu liễm, thê nhưng trong lúc vô hình dường như lại
khiến cho cả ngọn núi khổng lồ cao ngất cũng phải run lên.
- Tùng Liệt, Thanh Khải, Mị Linh, Mỹ Cơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hai thanh niên dẫn đầu trong mười người nhìn vào đám người Tùng Liệt, trong đó có một thanh niên áo đen có ánh mắt khiến cho người ta bỡ ngỡ. Khuôn mặt lạnh lùng tựa như ở trong hầm băng, khi nói chuyện cũng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
- Vô Tình, Thiết Thủ, các ngươi tới vừa lúc, hai người kia quá mạnh mẽ, giết người chúng ta, đoạt linh khí của chúng ta, còn...
Thanh Khải lên tiếng, đồng thời còn trừng mắt nhìn Tùng Liệt, do dự một chút rồi nói tiếp:
- Tùng Liệt còn bị cấm chế treo ngược lên trên cây, đây chính là hành động vũ nhục và khiêu khích với Chấp pháp đội chúng ta.
- Những người kia hiện tại đang ở nơi nào?
Nam tử lạnh lùng lên tiếng hỏi.
- Có lẽ ở phía trước, bọn họ ẩn núp vô cùng sâu, thế nhưng cũng tiến
lên rất chậm, bởi vậy cũng để lại dấu vết, muốn đuổi kịp bọn họ không
khó.
Mị Linh nói.
- Hai người này tên gọi là gì, tu vi thế nào?
Một nam tử có khuôn mặt tái nhợt nói, người mặc một kiện trường sam
màu xanh, hai tay lại để ở trong áo, khiến cho người ta không nhìn thấy
hai tay.
- Hẳn là Niết Bàn cảnh, thế nhưng thực lực rất khủng bố, đồn rằng
Lục Thiếu Du trong đó còn lĩnh ngộ ra áo nghĩa kỳ lạ thứ năm. Trên
người mang áo nghĩa bổn nguyên của áo nghĩa kỳ lạ thứ năm.
Thanh Khải nói.
Hoàng hôn, mặt trời ngả về phía tây, ánh chiều tà chiếu rọi toàn bộ mật địa Thiên giới.
Lúc này năm người Lục Thiếu Du, Thái A, Lý Cụ, Vô Tướng, Vu Mã Tam giới xuấ thiện trên một vực sâu cực lớn.
- Dường như ở dưới này.
Lục Thiếu Du nói, bỗng nhiên vẻ mặt trầm xuống, nói:
- Xem ra chúng ta có phiền phức rồi, bọn họ đã đuổi theo.
- Thiểu chủ, có cần tránh đi hay không?
Lục Thiếu Du nhìn vực sâu phía dưới, ánh mắt khẽ đổi, nói:
- Lần này muốn tránh cũng không được. Chỉ có thể động thủ một lần,
tất cả mọi người cẩn thận một chút, trong đám người đó vừa mới xuất hiện thêm cường giả.
Trước vực sâu, thân ảnh năm người lẳng lặng đứng đó, ánh trời chiều
như máu bao phủ vực sâu. Từ dưới vực sâu phản lại ánh sáng màu vàng vào
vách vực dựng đứng, nhìn qua có chút huyền ảo.
Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh, năm người đều đang đợi, bọn họ đang chờ đợi đại chiến sắp xảy ra.
Nguyên đan chữ vạn trong đan điền của Lục Thiếu Du có thể cảm giác
được động tĩnh trong vực sâu này, có lẽ là có bảo vật gì đó cũng không
nhất định. Bởi vì đây là hỗn dộn thế giới, lại là sơn mạch Vạn Bảo, nếu
như tiến vào trong vực sâu, rất có thể sẽ bị Chấp pháp đội phát hiện ra, bởi vậy Lục Thiếu Du cũng không có ý định tránh đi.
Yên tĩnh trong giây lát, hai con mắt khép hờ của Lục Thiếu Du khẽ
động, đột nhiên mở hai mắt ra. Trong mắt có hàn ý nhàn nhạt bắn ra,
ngẩng đầu nhìn về phía trước. Phía trước lúc này có gần ba mươi cỗ khí
tức bàng bạc xuất hiện trong tâm thần dò xét của hắn. Không cần nguyên
đan chữ vạn hắn cũng có thể cảm giác được gần ba mươi người kia đã tới.
- Đến rồi, cường giả không ít. Ba Tuyên Cổ cảnh sơ giai bình thường
cùng với hai Tuyên Cổ cảnh cao giai. Hai Tuyên Cổ cảnh cao giai kia giao cho ta và Vô Tướng đối phó, Thái A, Vu Mã Tam Giới, Lý Cụ, các ngươi
đối phó với đám người còn lại.
Lục Thiếu Du từ từ nói.
Trong dò xét, Lục Thiếu Du không khó nhận ra, trong tám Chấp pháp
đội đã có hơn phân nửa người tới. Nếu không phải dựa vào linh hồn phân
thân Thái Cổ U Minh Viêm trên người, quả thực Lục Thiếu Du không dám
chính diện chống lại.
Nhưng hiện tại có linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm trên người,
Lục Thiếu Du cũng không có ý định tùy tiện vận dụng. Linh hồn phân
thân Thái Cổ U Minh Viêm là con át chủ bài của hắn, không tới thời điểm
cuối cùng hắn vẫn không nên dùng thì tốt hơn.
Bạo lộ ra con át chủ bài mạnh nhất ở trước mặt đối thủ không phải là
một chuyện tốt, một khi vận dụng thì cũng chỉ có thể độc ác một phen.
- Hừ, lần này phải giáo huấn Chấp pháp đội một chút.
Thái A nghe Lục Thiếu Du nói lập tức gật đầu, nguyên lực nóng bỏng trên người chấn động.
Nguyên lực trên thân hình hai người Vu Mã Tam GIới, Lý Cụ chấn động,
như ẩn như hiện, cũng đã chuẩn bị tốt từ lâu. Bọn họ biết rõ Chấp pháp
đội khó dây vào, dùng thực lực của bọn họ cũng không đối phó được mấy
người, kế tiếp chính là một hồi đại chiến.
- Tốc độ rất nhanh a.
Lục Thiếu Du nói, cánh tay khẽ phất, trong đan điền khí hải, nguyên lực cuồn cuộn trong người trào ra, giống như vạn thú cùng lao nhanh.
Từng đạo nguyên lực giống như hồng thủy trút vào trong kinh mạch rộng
lớn. Loại cảm giác này khiến cho Lục Thiếu Du có thể cảm nhận được rõ
ràng hắn đã sớm đạt tới Niết Bàn cảnh cao giai đỉnh phong, thế nhưng
không biết tại sao lại một mực không có cách nào tiếp tục đột phá.
Sưu Sưu.
Khi Lục Thiếu Du vừa mới dứt lời, trước vực sâu, ánh trời chiều như máu bao phủ, năm đạo thân ảnh giống như lưu quang trước sau phóng tới.
Từng cỗ khí tức bàng bạc giống như phong quyển tàn vân lan tràn.
Xoẹt.
Ngay lúc đó, theo những người này xuất hiện rồi đáp xuống, hai cỗ khí thế kinh khủng giống như cơn lốc khuếch tán, dùng tốc độ như thiểm điện phóng về phía năm người Lục Thiếu Du, Vô Tướng.
Dưới thanh thế khủng bố này, vô số tro bụi cùng đá vụn bốc lên, những nơi nó đi qua, không gian rung rung không ngừng.
Mà khi hai cỗ khí thế cuồng bạo giống như cơn lốc này tới trước mặt
năm người Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du cùng với Vô Tướng rốt cuộc có
hành động, nguyên lực cường hãn của hai người tuôn ra. Giống như một bàn tay khổng lồ vô hình mạnh mẽ ngăn cản hai cỗ khí thế mạnh mẽ giống như
cơn lốc này. ngăn cản hai cỗ khí thế kinh khủng này trước người.