Trước mặt Kim Viên là một thanh niên ôm kiếm, một người một kiếm hồn
nhiên thiên thành, khí tức tỏa ra cho Kim Viên cảm giác như đối mặt với
ngọn núi khổng lồ, hắn có khí tức không thể rung chuyển.
Trước mặt Quỷ Oa là một nữ tử tuyệt thế, dung nhan tuyệt mỹ, khí tức linh hồn tỏa ra rất nóng bỏng.
Trước mặt Tang Trạm, Hoài Linh Ngọc cười lạnh, sắc mặt của Tang Trạm rất khó coi.
- Các ngươi có thể bắt đầu.
Giọng nói già nua quanh quẩn trên hư không.
Ầm ầm...
Khí tức mênh mông phun trào ra, từng đạo thân ảnh va chạm nhau như thiểm điện.
Quyết đấu, hết sức căng thẳng!
- Ta nhận thua.
Tang Trạm nhìn về phía Hoài Linh Ngọc, trực tiếp nhận thua, hắn rất rõ thực
lực của Hoài Linh Ngọc, một khi động thủ sợ rằng Hoài Linh Ngọc sẽ không cho hắn cơ hội mở miệng đầu hàng.
- Hừ, xem như ngươi thức thời, lần sau đừng rơi vào trong tay ta.
Hoài Linh Ngọc hừ lạnh một tiếng, đối phương từng động thủ với hắn, hắn đang muốn hảo hảo giáo huấn một phen, lại không nghĩ tới người trước mặt
trực tiếp nhận thua, chuyện này làm cho hắn giận dữ.
- Ta biết
rõ thực lực ngươi rất mạnh, cũng tự biết không phải đối thủ của ngươi,
nhưng không chiến mà bại không phải việc Hoàng Kim Long Viên chúng ta
nên làm.
Kim Viên nhìn thanh niên ôm kiếm, Kinh Thiên Nhất Kiếm
Tịnh Vô Ngân, hắn tự biết không phải đối thủ, nhưng mà hắn không lùi
bước, hắn đánh ra một quyền phá không tới trước.
- Huyết mạch
Hoàng Kim Long Viên nhất tộc cường hãn, có lẽ ngươi chưa tiến vào cổ địa của Hoàng Kim Long Viên nhất tộc lại có được tu vị này thật sự khó tin, nếu sau khi đi vào cổ địa, ngày khác tuyệt đối sẽ là cường giả một
phương.
Nhìn một quyền của Kim Viên dánh tới trước mặt, thân ảnh Tịnh Vô Ngân tránh né, lúc này một đạo hào quang từ thanh kiếm tỏa ra
chung quanh.
Xùy.
Một quyền của Kim Viên va chạm với kiếm quang lại khó tiến thêm nửa bước, năng lượng trên quyền kình tan biến không thấy.
- Ta thua.
Kim Viên ôm quyền thi lễ, đối phương khách khí như thế, Kim Viên cũng không phải kẻ không biết điều.
Bang bang.
Quỷ Oa thi triển ra Hóa Long Toái Không Trảo, trong nháy mắt trước mặt xuất hiện một hư ảnh, còn không biết xảy ra chuyện gì, thân ảnh đã bị đánh
bay, miệng phun máu tươi, trong linh hồn bị khí tức nóng bức bao phủ,
thậm chí không nhìn rõ ràng đã bị đánh bại trong một chiêu.
Sắc
mặt Hoàng Sa lúc này có phần lúng túng, thậm chí có cảm giác bi kịch,
bởi vì hắn đối mặt chính là Nhâm Tiêu Diêu, là đầu lĩnh của Nguyên Võ
thế giới, Võ Phá Thương Khung Nhâm Tiêu Diêu.
Nguyên lực trong
người chấn động, không gian chung quanh cũng chấn động, khí tức quét qua không gian, thổ thuộc tính nguyên lực bộc phát ra ngoài, đến thời điểm
này Hoàng Sa cũng không muốn không chiến mà hàng.
- Vạn Dặm Chấn Thiên Lý.
Lúc Hoàng Sa quát lớn, nguyên lực bao phủ bàn tay, bàn tay vung lên, lăng không đánh ra một chưởng ấn thật mạnh.
Xoẹt!
Bàn chân Hoàng Sa đạp mạnh lên mặt đất, âm thanh trầm thấp nổ vang dưới bàn chân, năng lượng thổ thuộc tính tỏa ra các nơi, thân ảnh hóa thành một
đạo tàn ảnh lao thẳng về phía Nhâm Tiêu Diêu.
- Thực lực ngươi còn chưa đủ.
Thời điểm chưởng ấn đánh tới trước mặt, Nhâm Tiêu Diêu lúc này mới ngẩng
đầu, thân thể uốn lượn, hắn đánh ra một quyền va chạm với chưởng ấn của
Hoàng Sa.
Bành!
Âm thanh trầm thấp nổ vang, chưởng ấn
của Hoàng Sa bị đánh nát dễ dàng, miệng phun máu tươi bay ra sau như
diều đứt dây, trực tiếp rơi xuống biên giới tảng đá.
- Ta bại.
Hoàng Sa giãy dụa bò dậy, không có ý định ra tay lần nữa, một chiêu thất bại
cũng không có ý định vận dụng áo nghĩa linh khí, dùng thân phận đối
phương, đầu lĩnh Nguyên Võ thế giới không có khả năng không có áo nghĩa
linh khí, cho nên cho dù mình sử dụng áo nghĩa linh khí còn có kết quả
thảm hại hơn, không chiến mà hàng là khuất nhục, biết rõ không địch lại
còn chiến là ngu xuẩn.
Lục Thiếu Du nhìn thanh niên mặc trường
bào trước mặt, Lục Thiếu Du biết đại khái lai lịch kẻ này, người của
Nguyệt Hoàng thế giới, hai lần trước đi bên cạnh Hoàng Lạc Nhan.
- Tiểu tử Vô Sắc thế giới, đầu hàng đi, đừng tìm đau khổ, ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
Tên thanh niên nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, cũng
không có đặt Lục Thiếu Du vào trong lòng, thân là người Nguyệt Hoàng thế giới, trừ Nguyên Võ thế giới và Võ Thần thế giới ra, hắn không dặt
người thế giới khác trong lòng, cho dù lúc này Vô Sắc thế giới biểu hiện không tầm thường cũng vậy.
Ánh mắt Lục Thiếu Du không nhìn trận đấu của Hoàng Lạc Nhan và Quỷ Oa nữa, hắn nhìn thanh niên mặc trường
bào trước mặt, từ khí tức nguyên lực của kẻ này, hắn biết đây là người
Thú tộc.
- Vận khí của ngươi không tốt, hiện tại trong lòng của ta hơi có khó chịu nhỏ, cho nên ngươi sẽ gặp phiền phức.
Lục Thiếu Du nhìn thanh niên trước mặt, Quỷ Oa bị thương không nhẹ trong
tay Hoàng Lạc Nhan, chuyện này làm nội tâm Lục Thiếu Du rất không thoải
mái, mà trước mắt tên thanh niên trước mặt lại là người Nguyệt Hoàng thế giới.
- Tiểu tử đúng là càn quấy, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thực lực.
Ánh mắt tên thanh niên này trầm xuống, lập tức nguyên lực bàng bạc quanh
thân chấn động, năng lượng thiên địa chung quanh cuồng bạo, năng lượng
thổ thuộc tính rung động không nhỏ.
- Thổ thuộc tính áo nghĩa bổn nguyên, Niết Bàn Cảnh sơ giai trung kỳ.
Ánh mắt Lục Thiếu Du hơi chấn động, thanh niên mặc trường bào trước mặt có
được thổ thuộc tính áo nghĩa bổn nguyên, tăng thêm tu vị Niết Bàn Cảnh
sơ giai, cũng không phải là Niết Bàn Cảnh sơ giai bình thường, đúng là
có tiền vốn hung hăng càn quấy.
Chỉ trong giây phút ngắn ngủi,
thủ ấn của thanh niên mặc trường bào ngưng tụ năng lượng thổ thuộc tính
rất mạnh, năng lượng màu vàng đất trên không trung tỏa ra hào quang sáng ngời, bao phủ toàn bộ không gian chung quanh, cuối cùng xoay tròn quanh người của hắn.
Chỉ trong nháy mắt không gian run lên không nhỏ, trở nên vô cùng trầm trọng, khí tức khủng bố bao phủ các nơi.
Nhìn thấy thanh niên mặc trường bào ngưng tụ thủ ấn, Lục Thiếu Du cười lạnh, dùng thân thể làm trung tâm, không gian chung quanh thác loạn, vết nứt
không gian đen kịt bao phủ các nơi, một thủ ấn thật lớn bao phủ hư
không.
- Thập Phương Vũ Trụ Ấn!
Lục Thiếu Du quát một
tiếng, thân ảnh dùng tốc độ quỷ mị xuất hiện trước mặt thanh niên mặc
trường bào, chưởng ấn phá không đánh tới, không có mang theo chút uy
năng nào khác.
Nhưng trong giây phút này không gian sinh ra khí
tức hủy diệt tất cả, khí tức này làm vạn vật không còn, thiên địa hủy
hết, linh hồn của người ta sợ hãi.
Trong nháy mắt này tên thanh
niên mặc trường bào cảm thấy không ổn, nhưng hắn không kịp phản ứng,
thời không thác loạn, không gian sinh ra sóng to gió lớn, căn bản không
thể phản ứng, hắn bị không gian quét qua.
Những nơi chưởng ấn đi qua không gian sụp đổ, tất cả những thứ cản đường bị hủy diệt, lúc
chưởng ấn đánh lên người thanh niên mặc trường bào, không gian trước
người hắn nổ tung.
PHỤT.
Thời điểm mọi thứ khôi phục
bình thường, trên tảng đá màu vàng cứng rắn sinh ra vết rạn rất lớn,
thanh niên mặc trường bào nằm trong vết rạn đó.
PHỤT.
Phải thật lâu tên thanh niên mặc trường bào mới phun máu tươi, thân thể run
lên, lúc này mới miễn cưỡng bò dậy, giờ phút này sắc mặt trắng bệch, máu tươi đầm đìa.