- Vậy ngươi cứ thử mà xem, ta bị bốn đại đạo cảnh trung giai từ Hỗn Độn thế giới tới vây công, còn bị một đại đạo cảnh trung giai cùng đại đạo cảnh cao giai vây đánh đó.
Lục Thiếu Du trừng mắt nói, trong mắt hiện hàn ý:
- Nhưng ta cũng không có hại, ta đem một đại đạo cảnh cao giai bình thường, một đại đạo cảnh trung giai của Hỗn Độn thế giới đánh thần hồn câu diệt, mà một đại đạo cảnh trung giai cũng chỉ chạy thoát một linh hồn phân thân.
- Tiểu tử, quả nhiên đủ mãnh liệt, chiến tích không tầm thường a.
Tam Kỳ lão nhân nghe vậy cũng rung động kinh ngạc, ánh mắt xoay chuyển, lập tức nói:
- Người Hỗn Độn thế giới tới đây, sao ngươi lại trêu chọc phải bọn hắn, sao bọn hắn lại tùy tiện chạy tới Thị Hoang thế giới xó xỉnh này?
Lục Thiếu Du lập tức đem chuyện của Hắc Thủy ngục giam thuật qua cho hắn nghe một lần.
- Thì ra là thế, thông linh bảo khí, khó trách có người của Hỗn Độn thế giới trong Vạn Thiên liên minh chạy tới đây, chẳng lẽ nơi này thật sự có thông linh bảo khí hay sao?
Ánh mắt Kỳ lão phát ra ánh sáng nóng cháy.
- Ta cũng không biết, ta đi tới đây, cảm giác nơi này hẳn có quan hệ với di tích Hắc Thủy ngục giam.
Lục Thiếu Du nói.
- Tiểu tử ngươi lo chữa thương trước đi, bằng không có bảo vật cũng không tới lượt ngươi đi lấy!
Tam Kỳ lão nhân nói.
- Đã tốt hơn nhiều, ta không sao, phía trước tựa hồ không quá bình thường.
Lục Thiếu Du nhìn thạch thất trước mắt nói.
- Sát khí thật nồng đậm, trong này có chút quái dị a!
Tam Kỳ lão nhân khẽ động, thân ảnh chợt lóe, đi tới bên ngoài thạch thất, ánh mắt thoáng ngẩn ra, xoay người nói:
- Tiểu tử, vận khí của ngươi không sai, trong này có nhiều thứ có thể có tác dụng lớn với ngươi.
- Đó là…
Khi Lục Thiếu Du đi qua, nhìn thấy một thạch thất đại điện thật lớn.
Bên trong đại điện có không ít hài cốt, xương trắng dày đặc, chẳng qua hốc mắt hài cốt lại sáng ngời, nương theo sau năng lượng bàng bạc phóng thích, tà khí quỷ dị nói không nên lời.
Tam Kỳ lão nhân nói:
- Trong những hài cốt kia đều có đại đạo hồn tinh.
- Đại đạo hồn tinh!
Ánh mắt Lục Thiếu Du run lên.
Những năm nay rời khỏi Linh Võ đại lục, Lục Thiếu Du đã không còn là người nhà quê chuyện gì cũng không hiểu biết, lai lịch cùng tác dụng của đại đạo hồn tinh hắn cũng biết rõ ràng.
- Nhiều đại đạo hồn tinh như vậy, giá trị vô số!
Lục Thiếu Du nhìn thạch thất đại điện, tính toán cũng phải hơn ba trăm đại đạo hồn tinh.
- Đại đạo hồn tinh có chỗ tốt thật lớn đối với lĩnh ngộ, nhưng ngươi trước tiên đi thu thập hồn tinh thì tốt hơn!
Tam Kỳ lão nhân nói.
- Thu!
Thân ảnh Lục Thiếu Du như tia chớp nhảy tới trước một hài cốt, muốn vung tay thu hồn tinh.
Ô!
Hài cốt chợt run lên, hào quang chói mắt bắn ra, trảo ấn chộp tới, thậm chí trảo bạo cả không gian, thực lực tuyệt đối so sánh được với đại đạo cảnh sơ giai.
Ánh mắt Lục Thiếu Du đại biến, không nghĩ tới hài cốt có biến hóa như vậy, phất tay oanh ra một đạo quyền ấn.
Oanh!
Một quyền oanh kích lên trảo ấn, kình khí khủng bố nổ tung, thân hình Lục Thiếu Du liên tục đẩy lui, sắc mặt càng thêm trắng bệch, hài cốt kia cũng bị đẩy lui không ít, nhưng vẫn chưa bị phá hủy.
- Cẩn thận một chút, muốn thu thập hồn tinh cũng không thể dùng cách như vậy, đầu tiên phải hoàn toàn phá hủy chúng!
Thanh âm Tam Kỳ lão nhân vang lên, thân ảnh đã xuất hiện trước người Lục Thiếu Du.
Răng rắc!
Toàn bộ hài cốt đều nhảy dựng, từng luồng chân khí cuồn cuộn lan tràn, hai mắt tràn ngập hào quang yêu tà, chân khí lập tức tập trung trên người Lục Thiếu Du.
- Phiền toái!
Lục Thiếu Du hiện tia cười khổ, nhiều hài cốt như vậy hắn tuyệt đối không thể đối kháng, nhất thời nhìn qua Tam Kỳ lão nhân.
- Sợ cái gì, mặc dù thực lực của chúng không kém, nhưng linh trí đã thoái hóa, chẳng khác gì bia sống mà thôi, muốn lấy hồn tinh ngoại trừ phá hủy chúng, còn có một biện pháp chính là dùng trí!
Tam Kỳ lão nhân lộ ý cười nói.
- Dùng trí thế nào?
Lục Thiếu Du ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi ngốc sao, ngươi có thời gian áo nghĩa, không gian áo nghĩa, ngươi không nhanh hơn chúng hay sao, tuy những vật chết này không kém, bất quá phản ứng chậm chạp, số lượng nhiều có rắm dùng, nếu ngay cả vật chết như vậy ngươi cũng không làm được gì, vậy thì trốn cho xong đi!
Tam Kỳ lão nhân hung hăng trừng mắt mắng, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Đa tạ Kỳ lão!
Lục Thiếu Du hiểu ý khẽ cười, thực lực những hài cốt này không sai, nhưng không khó đối phó.
Dứt lời, thân ảnh hắn lại nhảy ra, thổ hệ nguyên lực lan tràn.
- Thời Không Lao Ngục!
Cả đại điện run lên, không gian vặn vẹo trầm xuống, đứng bên trong giống như bị ngàn cân áp đỉnh, thật nhiều áo nghĩa tràn ngập bên trong, toàn bộ hài cốt đều khựng lại.
- Thu!
Bên trong Thời Không Lao Ngục, Lục Thiếu Du thi triển thời gian áo nghĩa cùng không gian áo nghĩa, thân ảnh như điện, hóa chưởng thành trảo trực tiếp chụp vào một bộ hài cốt, lập tức thu lấy hồn tinh.
Răng rắc…
Tiếng nứt vỡ vang lên, hồn tinh vừa bị lấy ra hốc mắt hài cốt biến mất hào quang, chân khí tĩnh mịch lan tràn, xương cốt lập tức phá nát.
- Thật sự đến từ thế giới xó xỉnh hay sao?
Tam Kỳ lão nhân nhìn Lục Thiếu Du, ánh mát liên tục biến hóa, thì thào:
- Thật nhiều áo nghĩa dung hợp, tiểu tử này sao có thể làm được.
Răng rắc…
Lại có tiếng nứt vỡ liên tục vang lên, khi thân ảnh Lục Thiếu Du ngừng lại, Thời Không Lao Ngục thu liễm, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Thu thập thật nhiều hồn tinh, giá trị có thể nghĩ, trong lòng Lục Thiếu Du cũng có chút kinh ngạc, hồn tinh nhỏ hơn nắm tay hài nhi một ít, lại có các loại thuộc tính áo nghĩa bên trong.
Trong tay Lục Thiếu Du đang cầm sáu loại áo nghĩa, có linh hồn, thổ, thủy, hỏa, phong còn có không gian.
Nhưng trong ba trăm viên hồn tinh, lại không có áo nghĩa mộc hệ, kim hệ, thậm chí thời gian cũng không có.
Tam Kỳ lão nhân nói:
- Ngươi tu luyện nhiều loại áo nghĩa, bởi vậy hẳn có thể cắn nuốt không ít đại đạo hồn tinh, tác dụng có lẽ còn lớn hơn nữa, chủ yếu là có tác dụng cực lớn đối với việc lĩnh ngộ áo nghĩa, những thứ khác thì chỉ bình thường, theo năng lượng dao động mà xem, trong tay ngươi hẳn là hồn tinh của đại đạo cảnh cao giai.
- Chủ yếu có tác dụng cực lớn đối với lĩnh ngộ áo nghĩa, mà những thứ khác tác dụng không lớn sao!
Lục Thiếu Du thì thào, tiện tay đem sáu viên hồn tinh bỏ vào trong miệng.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết hay sao…
Sắc mặt Tam Kỳ lão nhân đại biến, hắn thật không ngờ Lục Thiếu Du lại trực tiếp đem sáu viên hồn tinh bỏ vào miệng, cho dù muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa.
Ừng ực…
Lục Thiếu Du nuốt sáu viên hồn tinh vào bụng, sáu viên đại đạo hồn tinh lập tức hóa thành sáu cỗ năng lượng kinh khủng chạy chồm trong người hắn.
- A…
Sáu cỗ năng lượng vượt qua khỏi sự tưởng tượng của Lục Thiếu Du, làm cho hắn không nhịn được kinh hô:
- Kỳ lão, ngươi hố ta sao, không phải ngươi nói đại đạo hồn tinh chỉ có tác dụng trong việc lĩnh ngộ thôi sao!