Trong đôi mắt tối đen của Đường Ngũ hiện ra khí huyết tinh, mơ hồ biến đỏ, nói:
- Tây Phương Cầu Bại, ngươi đánh bại Hỏa Hổ, trong mắt ta chỉ bình thường mà thôi, là vì Hỏa Hổ bị ngươi chọc giận mất đi lý trí, không thể không nói ngươi cũng đủ gian trá, hơn nữa nhờ vào áo nghĩa linh khí mới làm được, mà ngươi đánh bại Điêu Thiện Hàn chỉ mượn dùng ngoại lực mà làm, loại thực lực khủng bố như vậy ta dám khẳng định ngươi cũng chỉ có một lần, bằng không Điêu Thiện Hàn cũng trốn không thoát!
Dừng một chút, Đường Ngũ cười âm lệ:
- Không thể không nói thực lực cùng thiên phú của ngươi không kém, thủ đoạn không ít, tựa hồ tu luyện không ít thuộc tính áo nghĩa, không ngờ có thể vượt cấp đối kháng đối thủ, nhưng nơi này là Thị Hoang thế giới, nếu đi trung thiên thế giới, ngươi sao là đối thủ của ta, ta diệt ngươi chẳng khác gì giết chết con kiến, còn vọng tưởng bảy sư huynh đệ chúng ta thần phục ngươi, ngươi nói có buồn cười hay không!
- Trung thiên thế giới, nếu ở trung thiên thế giới, ta diệt ngươi cũng chẳng khác gì giết chết một con kiến!
Mạc Kình Thiên nhíu mày, làm như không thích kiểu nói chuyện của Đường Ngũ.
Lục Thiếu Du cũng không có quá nhiều dao động, nghe lời Đường Ngũ, trong mắt không giận ngược lại cười, nhìn thẳng hắn:
- Đường Ngũ, nếu là như vậy, với tình huống hôm nay, chúng ta đánh cuộc thế nào?
- Đánh cuộc gì?
Đường Ngũ nghi hoặc hỏi.
- Mọi người đều lui ra đi!
Lục Thiếu Du phất tay, mọi người tuy nghi hoặc những vẫn lui ra sau lưng hắn.
Bốn người Thanh Kiền mặc dù sắc mặt tái nhợt, khóe môi mang theo vết máu, trường kiếm trở vào bao, lập tức chật vật thối lui ra sau Đường Ngũ.
- Ta giúp ngươi ra tay, ngươi còn đòi đánh cuộc gì, mấy người này muốn tự bạo cũng tốt, cũng không lật nổi bao nhiêu sóng gió!
Ma Linh yêu nữ có chút hờn giận nói, thân hình nóng bỏng đi tới bên cạnh Lục Thiếu Du.
Lời nói của nàng làm nhóm người Đường Ngũ khẽ biến sắc.
Lục Thiếu Du chỉ mỉm cười, nói:
- Đường Ngũ, ba tháng sau trong Liệt Hỏa thành, ta không dùng ngoại lực, thậm chí cũng không sử dụng áo nghĩa linh khí, ta cùng bảy người các ngươi đối chiến, ta thắng, mạng của các ngươi là của ta, các ngươi thắng, mạng của Tây Phương Cầu Bại là của các ngươi, ngươi có dám?
- Đây là muốn chơi sinh tử chiến a!
- Không đùa tuyệt như vậy đi?
Lời của Lục Thiếu Du vừa dứt, người vây xem kinh ngạc thổn thức, Mạc Kình Thiên cùng Ma Linh yêu nữ cũng kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Du, không dựa vào ngoại lực, không dùng áo nghĩa linh khí muốn đánh bại Đường Ngũ là không thể nào, huống chi là bảy người, hơn nữa muốn diệt Thất Tinh Diệt Không kiếm trận mà chỉ dùng ba tháng thời gian, ba tháng cũng không dài.
- Ngươi muốn sinh tử chiến?
Thất kiếm cũng nghi hoặc, Đường Ngũ nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt chớp động không biết nghĩ gì trong lòng.
- Không phải sinh tử chiến, là đổ mạng, ta thua, mạng của Tây Phương Cầu Bại là của các ngươi, các ngươi thua, mạng của các ngươi thuộc về ta.
Lục Thiếu Du nói.
- Được, ta đáp ứng, ba tháng sau, trong Liệt Hỏa thành, ngươi không sử dụng ngoại lực cùng áo nghĩa linh khí, ngươi thua, mạng là của ta, hết thảy đều của ta, kể cả áo nghĩa linh khí trên người ngươi, sư huynh đệ chúng ta thua, mạng là của ngươi!
Đường Ngũ cắn răng gật đầu, chuyện tới bây giờ hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn, Tây Phương Cầu Bại tuyệt đối là người dứt khoát, rất không khả năng thả bọn họ rời đi, huống chi sự hấp dẫn của áo nghĩa linh khí không phải đại đạo cảnh nào cũng có thể bỏ qua được.
- Đương nhiên, nếu ngươi thắng ta, áo nghĩa linh khí cũng là của ngươi!
Lục Thiếu Du cười nhẹ nói.
- Thật sự đáp ứng rồi, ba tháng sau có vở kịch hay để nhìn!
…
Ba ngày sau, trong đại điện Thất Sát môn, các cường giả thân tín đều có mặt.
- Âm Quỷ này nguyện ý gia nhập Thất Sát môn, bái kiến chưởng môn!
- Phong Đô tam hồn cũng nguyện ý gia nhập Thất Sát môn, bái kiến chưởng môn!
Bốn người cung kính hành lễ, ba ngày trước Tây Phương Cầu Bại cứu lão đại Phong Đô tam hồn, hơn nữa biểu hiện thực lực cường hãn đã làm Âm Quỷ triệt để chấn động.
- Ta tin tưởng các ngươi sẽ không hối hận với quyết định này, sau này Phi Linh thương hành là của các ngươi, đối ngoại, Âm Quỷ chính là phó hành chủ Phi Linh thương hành, về phần nguyên nhân, tới lúc đó Phạm Thống sẽ giải thích tường tận, sau này Phi Linh thương hành hoàn toàn giao cho các ngươi.
Lục Thiếu Du mỉm cười nói, có bốn người Âm Quỷ gia nhập cũng không phải một cỗ tiểu thế lực, tuy Âm Quỷ giáo có chút sụp đổ, nhưng căn cơ cũng không tới nỗi tuyệt diệt, chỉ cần chỉnh đốn tàn quân, cũng không thể khinh thường.
- Chưởng môn, còn hành trưởng đâu?
Âm Quỷ nghi hoặc hỏi.
- Hành trưởng, tên kia phỏng chừng thêm một thời gian mới có thể tới.
Trong đầu Lục Thiếu Du nhớ tới một thân ảnh quen thuộc, khóe môi không tự chủ lộ ý cười.
Một lát sau Lục Thiếu Du rời khỏi đại điện, mọi việc đã có người xử lý, hắn cũng không cần nhiều quan tâm.
Lục Thiếu Du đi tới đình viện sau núi, khôi phục lại bộ dáng vốn có của mình, ở trước mặt người thân quen, hắn vẫn thích làm chính bản thân mình thoải mái hơn.
Mạc Kình Thiên vội hỏi:
- Ba tháng sau đối phó thất kiếm, ngươi nắm chắc mấy thành?
- Không biết, hoàn toàn không nắm chắc, bảy người họ bố trí kiếm trận thật khó dây vào, chỉ sợ dưới tình huống bình thường ở trong Thị Hoang thế giới không cách nào đánh thắng bảy người.
Lục Thiếu Du nói.
Ma Linh yêu nữ trừng mắt, nàng thật bất mãn với quyết định của Lục Thiếu Du:
- Nếu ngươi biết vậy sao còn dám đổ mạng, ngươi có biết bảy tên kia thật khó trêu chọc không!
- Tam muội, ngươi hình như càng ngày càng quan tâm Thiếu Du huynh đệ a, có phải đã muốn thành thân nhân rồi không!
Liếc mắt nhìn Ma Linh yêu nữ, Mạc Kình Thiên trêu ghẹo nói.
- Muội nào có, sống chết của hắn muội lười quản, chỉ cần máu tươi của hắn nuôi Vô Ảnh Phệ Thủy Độc Thư của muội mà thôi.
Ma Linh yêu nữ giậm chân nói, khuôn mặt đỏ ửng, lập tức trừng mắt:
- Đều là huynh, nếu không phải muội thấy An Thi Dao cũng không tệ lắm, muốn cho các người…bằng không muội mới không thèm nhấc lên quan hệ với người này, còn nói cùng với hắn…
- Tam muội, chuyện này có quan hệ gì với ta, Thi Dao tiểu thư thật không sai, nhưng chúng ta chỉ có chút quen biết mà thôi, huống chi người ta hình như có ý với Thiếu Du huynh đệ, không có lòng dạ nào đối với ta a.
Mạc Kình Thiên khẽ cười nói.
- Rõ ràng do huynh vô tâm, bằng không huynh có điểm nào kém với người này!
Ma Linh yêu nữ hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du cười khổ không nói được gì.
- Tốt lắm, việc của ta muội cũng đừng quan tâm, hai người chuẩn bị thành thân trước đi, nếu muội thành thân với Thiếu Du huynh đệ, ta nghĩ để ta nói với đại ca, hẳn không có vấn đề gì.
Mạc Kình Thiên nói.
- Huynh…mặc kệ các người!
Ma Linh yêu nữ hờn giận trừng mắt nhìn hai người, phồng má thở phì phì ngồi sang một bên.
Lục Thiếu Du cũng không muốn mình bị tai bay vạ gió, lập tức nói:
- Tốt lắm, chúng ta nói chính sự đi, ba tháng thời gian muốn đối phó thất kiếm cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng, kế tiếp ta cần bế quan ba tháng.