Sáu người thẹn thùng vô hạn, cuối cùng dưới sự công kích mãnh liệt của Lục Thiếu Du cùng với sự trêu đùa, cảm giác thẹn thùng này với dần dần biết mất. Cuối cùng trong phòng xuân sắc khôn cùng, từng đạo thân thể hoàn mỹ, động lòng người, đều nằm dưới người Lục Thiếu Du. Sáu nữ tử tuyệt mỹ đều là vưu vật trong nhân gian. Nhớ tới đêm hôm qua thỏa thích, ánh mắt Lục Thiếu Du lần nữa có chút nóng bỏng. Lúc này mới chính thức là tỉnh nắm quyền thiên hạ, say gối đầu mỹ nhân a.
Lục Thiếu Du nhìn sáu thân thể mê người của lão bà, đường cong lung linh mê người khiến cho Lục Thiếu Du không nhịn được mà nở nụ cười tà dị. Hắn khẽ vươn tay ra vuốt ve thân thể của Vân Hồng Lăng, thân thể mềm mại mang theo hương thơm nhàn nhạt, thấm đẫm ruột gan.
Chẳng biết từ khi nào đôi mắt khép hờ của Vân Hồng Lăng đã mở ra, nhìn chăm chú về phía Lục Thiếu Du, cái miệng anh đào khẽ hé, hương thơm ngát lan tràn, nàng nói:
- Chàng đừng nghịch nữa.
Hắc Hắc.
Lục Thiếu Du cười cười, đôi tay chậm rãi từ trên eo Vân Hồng Lăng trượt xuống, hai tay nắm chặt, xoa nắn bờ mông căng tròn của Vân Hồng Lăng.
- Ưm.
Vân Hồng Lăng duyên dáng kêu lên một tiếng, hai hàng lông mi nhíu lại, trên mặt lập tức đỏ hồng. Đôi mắt xinh đẹp mang theo xuân ý nồng đậm nhìn về phía trước. Cảm nhận đôi tay của Lục Thiếu Du đang không ngừng vuốt ve trên bờ mông của mình, cảm giác nóng bỏng xuyên thấu da thịt truyền vào trong cơ thể nàng.
Âm thanh của Vân Hồng Lăng cũng làm kinh động tới đám người Bạch Linh, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn... đang mệt mỏi một đêm. Từng đạo ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du không để ý tới chúng nữ mà tiếp tục xoa nắn đôi ngọc thỏ của Vân Hồng Lăng. Chỉ là lần này lại phân ra một tay quay về phía Lữ Tiểu Linh.
Trải qua một đêm, tuy rằng lúc này còn mệt mỏi, thế nhưng toàn thân Lữ Tiểu Linh lại có cảm giác giống như bị thiêu đốt. Theo bàn tay Lục Thiếu Du di chuyển, cái eo thon vặn vẹo, miệng phát ra âm thanh trong lúc vô thức, càng giãy dụa càng khiêu khích Lục Thiếu Du hơn.
Lục Thiếu Du không có chút cố kỵ nào, tất cả đều lão bà mà hắn bái thiên địa a. Hắn cúi đầu, hô lên cặp môi đỏ mọng của Bắc Cung Vô Song. Hương thơm nhàn nhạt trong miệng nàng khiến cho Lục Thiếu Du tham lam hôn đôi môi giống như cánh hoa kia.
Tất cả mọi thứ đều khiến cho Lục Thiếu Du động tâm., đầu lưỡi *, vài tia thanh đạm ngọt ngào nước miếng ngọt ngào, từng ly từng tý, thấm vào tim gan.
Một lát sau, Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Lam Linh cũng bị Lục Thiếu Du kéo vào tỏng vòng chiến. Chúng nữ tề tụ, mọi người đều sống hòa thuận vơi nhau cho nên cũng không có kiêng kỵ gì. Từng đạo thân ảnh hiện tỏa ra xuân quang, giống như bạch ngọc vô cùng động lòng người. Thư thái thướt tha, lồi lõm, nóng bỏng.
Sáu nữ nằm ngang dọc, thân thể trắng nõn, ngọc thỏ ngạo nghễ đứng thẳng, trên đỉnh có hạt bồ đào vô cùng kiều diễm, tỏa ra sự mê hoặc tới tận tâm can.
Sáu thân thể mềm mại, da thị trắng nõn đều tỏa ra mùi thơm ngát bất đồng. Cực kỳ vũ mị mê người, một lát sau, Lục Thiếu Du lần nữa xách thương ra trận, miệng nở nụ cười gian nói:
- Sáu vị lão bà, ta tới đây...
Ưm..
Thoáng chóc, trong phòng tân hôn, sáu nữ tử tuyệt mỹ cau mày, không nhịn được kêu lên. Thân thể mềm mại hấp dẫn tuyệt luân vặn vẹo, phát ra âm thanh rung động tâm can. Sự ôn nhu kiều diễm này tuyệt đối không có người nào nhìn thấy.
Toàn thân sáu nữ nóng bỏng như lửa, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, hấp dẫn vô hạn. Đôi chân thon dài kẹp chặt lấy Lục Thiếu Du, xuân quang như ẩn như hiện. Giữa hai chân có nước chảy ra, bờ mông tròn lẳn, trắng như tuyết khiến cho Lục Thiếu Du điên cuồng.
Buổi sáng, dưới sự thúc dục của Hoa Mãn Ngọc và Diệp Mỹ, khi người của các thế lực lớn đang định rời đi thì Lục Thiếu Du mới từ trong phòng tân hôn đi ra. Sáu nữ tử tuyệt mỹ sau lưng lúc này khuôn mặt đỏ ửng càng thêm động lòng người. Bên trong lại có mấy phần thành thục và vũ mị, lộ ra xuân ý nồng đậm, hết sức mê người. Chuyện này khiến cho Hoa Mãn Ngọc và Diệp Mỹ không khỏi kỳ quái. Sợ rằng đêm hôm qua chưởng môn của bọn họ tiêu hao không ít.
Trong đại điện, người của các sơn môn và các Hoàng tộc đang định cáo từ rời đi. Thái Công Tĩnh Nhiễm, Công Tôn Tôn Nguyên cùng với những người khác cáo biệt Lục Thiếu Du, mang theo cường giả trong tộc rời đi.
- Tâm Đồng cô nương, hy vọng có cơ hội gặp lại.
Hiên Viên Triệt của Hiên Viên Hoàng tộc sau khi cáo từ Lục Thiếu Du không ngờ lại cố ý cáo từ với Lục Tâm Đồng rồi mới rời đi.
Cường giả của các sơn môn lớn như Nhật Sát các, Tinh Ngục các, Kiền Hiên đảo lập tức cáo từ rời đi, Lục Thiếu Du đưa tiễn từng người.
Cường giả Bạch Hổ Hoàng tộc và Chu Tước Hoàng tộc cũng không ở lại. Thế nhưng nhị nữ Hổ Y và Chu Thần Hi thì lại ở lại Phi Linh môn cùng với Tiểu Long. Huyền Vũ của Huyền Vũ Hoàng tộc rời đi. Huyền Doanh cũng ở lại trong Phi Linh môn. Từ trong vẻ mặt của đám người Huyền Vũ Hoàng tộc, dường như Huyền Doanh lưu lại đây là có mục đích khác.
- Lục chưởng môn, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?
Thánh nữ Tử Yên bước tới trước mặt Lục Thiếu Du rồi nói, ánh mắt dịu dàng ôn nhu, thanh thịnh như nước. Lúc này tu vi của nàng đã là Linh Đế nhất trọng, khiến cho nàng càng thêm thánh khiết.
Lục Thiếu Du nhìn Tử Yên, lúc này khí chất của Tử Yên và Bạch Linh hoàn toàn là hai thái cực khác nhau. Bạch Linh yêu mị tới tận xương, hấp dẫn thiên thành. Tử Yên thì thánh khiết không rành thế sự, thần thánh không thể xâm phạm. Thế nhưng cả hai người đều là vưu vật vô cùng hấp dẫn, nam nhân không có cách nào chống cự.
Trong hậu sơn, hai đạo thân ảnh đáp xuống, hai người này chính là Tử Yên và Lục Thiếu Du.
- Tử Yên cô nương, sao đột nhiên cô nương lại có chuyện tìm ta?
Lục Thiếu Du hỏi Tử Yên, ánh mắt dường như vô tình hay là cố ý nhìn xuống bộ váy dài kia. Thân thể dưới bộ váy dài này chỉ sợ tuyệt đối không kém chúng nữ Bạch Linh.
Nhớ tới đêm hôm qua mây mưa với sáu vị kiều thê, cảm giác mềm mại, thoải mái, ngọc thỏ cao vút của càng nàng khiến cho Lục Thiếu Du nhịn không được mà nở nụ cười tà. Thành quả một đêm của hắn cũng không tệ, không biết nếu như ở cùng Thánh nữ Tử Yên này sẽ có cảm giác mỹ diệu ra sao.
- Lục chưởng môn, lần này ta tới đây ngoại trừ chúc mừng Lục chưởng môn thành hôn ra còn có một việc khác nữa. Có người ủy thác Thiên Địa các chúng ta tặng quà cho ngươi. Chỉ đích danh ta giao tạn tay Lục chưởng môn. Chúc mừng Lục chưởng môn thành hôn.
Ngay trong lúc Lục Thiếu Du suy nghĩ miên man, Tử Yên đánh gãy dòng suy nghĩ của Lục Thiếu Du, khiến cho Lục Thiếu Du phục hồi tinh thần lại.
- Có người nhờ Thiên Địa các tặng lễ cho ta? Không biết là người phương nào?
Lục Thiếu Du lập tức hỏi.
- Ta cũng không biết, trong này có sáu hộp gấm. Nghe nói là đưa cho sáu vị phu nhân, thế nhưng trong đó có một hộp gấm màu trắng chỉ đích danh là của Bạch Linh. Cũng cần sáu vị phu nhân tự mình mở ra.