Lục Thiếu Du thu về tầm mắt nhìn phương xa, thì thào:
- Bắc Cung Hùng không dễ đối phó.
Đánh bại là một chuyện nhưng nếu đấu sống chết thì e rằng Lục Thiếu Du không làm gì Bắc Cung Hùng được.
Lệ Quỷ hỏi:
- Nhị thiếu gia lĩnh ngộ thuộc tính mới có tên không?
Tuy sớm biết nhị thiếu gia lĩnh ngộ thuộc tính mới, nhiều lần thấy tận mắt hắn thi triển nhưng Lệ Quỷ mãi không biết là loại thuộc tính mới nào.
Lục Thiếu Du trả lời:
- Thuộc tính kim.
Tam Quỷ mắt hấp háy lặp lại:
- Thuộc tính kim.
Thuộc tính mới tiêu sát sắc bén, đúng là khí duệ kim.
- Ta cần bế quan, hộ pháp giúp ta.
Lục Thiếu Du nói xong đi vào đình viện.
Trong phòng định viện, Lục Thiếu Du triệu ra Thiên Trụ Giới, tiến vào trong. Cuộc chiến với Bắc Cung Hùng tuy Lục Thiếu Du thắng nhưng làm hắn tiêu hao gần hết. Thực lực Bắc Cung Hùng siêu mạnh, nếu không phải Lục Thiếu Du không sợ uy áp Mộc Hoàng chi khí, hắn biết dù mình có áo giáp Thanh Linh, Bất Diệt Huyền Thể cũng tuyệt đối không thể thắng Bắc Cung Hùng. Đại trưởng lão của Bắc Cung gia tộc không danh bất hư truyền.
Kết quả trận chiến này khiến Lục Thiếu Du vừa lòng, thu hoạch được nhiều. Nói sao thì Lục Thiếu Du đã có cơ hội được Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ.
Lục Thiếu Du gác lại suy nghĩ lung tung, hắn bắt đầu điều tức. Vết thương của Lục Thiếu Du không nhẹ, chỉ có thể chờ lành lặn hết rồi mới đến gần Thiên Mộc Thần Thụ.
Lục Thiếu Du điều tức, một vòng sáng vàng nhạt lặng lẽ bao phủ hắn.
Trong đình viện màu trắng tinh xảo, Bắc Cung Vô Song ôm cánh tay phụ thân.
Mắt đẹp chớp chớp, Bắc Cung Vô Song nói:
- Phụ thân, có cách nào có Mộc Hoàng chi khí trên Thiên Mộc Thần Thụ không? Phụ thân là tộc trưởng của Bắc Cung gia tộc thật sự không có cách nào sao?
Bắc Cung Kình Thương nhìn nữ nhi yêu thương, khí thế bá tuyệt đã biến mất từ lâu, trong mắt chỉ có tình thương:
- Nha đầu này, vừa về đã theo tiểu tử kia mặc kệ phụ thân của ngươi thì thôi, giờ về lại lo lắng thay tiểu tử kia. Phụ thân của ngươi đang rất không vui.
Bắc Cung Vô Song mắt chớp chớp nhìn phụ thân, nhoẻn miệng cười toát ra cao quý thanh nhã:
- Phụ thân, thì ta đến rồi đây. Ta thấy Thiếu Du bị thương nên đưa hắn về trước, trong lòng nữ nhi thì các người đều quan trọng như nhau, là người thân nhất với nữ nhi.
Bắc Cung Kình Thương mỉm cười nói:
- Nha đầu này!
Bắc Cung Kình Thương ngồi xuống, ngước lên nói:
- Thật sự không có cách nói, dù là người Bắc Cung gia tộc cũng không thể quấy rầy Thiên Mộc Thần Thụ. Vốn dưới Thiên Mộc Thần Thụ nếu tử đệ Bắc Cung gia tộc ta đi lĩnh ngộ nhiều ích sẽ được lợi. Một ngàn năm năm sau, tử đệ Bắc Cung gia tộc không ai có thể đến lĩnh ngộ dưới Thiên Mộc Thần Thụ.
Bắc Cung Vô Song xoe tròn mắt, nàng có biết chút ít tình huống mà phụ thân nói.
Bắc Cung Kình Thương hỏi:
- Vô Song, tổ tiên lục địa hoàng tộc ta để lại cái gì trong thần điện? Hãy nói cho phụ thân nghe xem, cá trưởng lão đang chờ tin tức đây.
Tất cả trưởng lão đang đợi tin, tổ tiên lục đại nhân hoàng tộc để lại gì trong thần điện luôn ảnh hưởng các trưởng lão chú ý.
Nhắc tới thần điện khiến biểu tình Bắc Cung Vô Song trầm trong, mắt lóe sáng nói:
- Phụ thân, trong thần điện có truyền thừa cao nhất tổ tiên sáu tộc để lại và để lại một bí mật lớn. Bí mật lớn này liên quan nhiều đến lục đại nhân hoàng tộc,thậm chí nguyên đại lục.
Con ngươi Bắc Cung Kình Thương co rút vội hỏi:
- Là bí mật lớn gì?
***
Sáng sớm trong một không gian, sơn mạch thanh u cổ xưa, núi non trong veo, mây mù mông lung quanh quẩn giữa sơn mạch.
Trời vào hạ, không khí sáng sớm mát mẻ trong lành, trên lá cây và cỏ có giọt sương đọng lại sương nửa trong suốt nhạt. Ngẫu nhiên có mấy tiếng chim hót trong trẻo véo von từ sương mù vọng ra.
Sáng sớm, một thanh âm vang lên:
- Tiểu Long, hãy chờ ta một chút, chạy nhanh vậy làm gì?
Bóng người thấp thoáng, hai bóng người lao ra. Người nói chuyện là thiếu nữ áo đỏ.
Thiếu nữ khoảng mười tám, chín tuổi, khuôn mặt non nớt nhưng cực kỳ xinh đẹp, khí chất ngây thơ trái ngược với cách ăn mặc. Thiếu nữ mặc đồ màu đỏ, đỏ tựa lửa lộ ra một khúc đùi ngọc thon dài, chân trắng như bạch ngọc chống mông vêu căng tròn thật cao kiều, thêm vào dãy núi đầy đặn trớ ngực thành sức hấp dẫn trí mạng nhất.
Kỳ lạ là thiếu nữ này có mái tóc đỏ như thác nước, đỏ như trang phục. Mái tóc dài lửa đỏ bị gió sớm thổi nhẹ mang theo vẻ đẹp mềm mại mà nhìn tình sáng sủa, đẹp đến cực độ. Nữ nhân này chỉ có thể là tam công chúa Chu Thần Hi của hoàng tộc Chu Tước.
Trước mặt thiếu nữ áo đỏ là một thiếu niên tuổi nhỏ hơn chút.
- Thần Hi, đừng đi theo ta nữa, ta có chuyện bận.
Thiếu niên ngoái đầu lại, mặc trường bào màu vàng toát ra hơi thở cao quý không thể che giấu, tóc màu vàng hơi cong. Đặc biệt trong đôi mắt sáng khiến người nhìn một cái sẽ thần phục. Trên trán thiếu niên có một ấn ký màu vàng nhạt, tôn quý lại toát ra bí ẩn, yêu mị.
Chu Thần Hi nhìn Tiểu Long:
- Ta biết ngươi bận. Ta khó khăn lắm mới đến hoàng tộc Thanh Long một chuyến, ngươi không thể cùng ta được sao?
Da thịt trắng như ngọc lấp lánh rất là tội nghiệp, ai nhìn cũng sẽ sinh lòng thương hại.
Tiểu Long nhìn thiếu nữ trước mắt, ánh mắt cực kỳ bất đắc dĩ nói:
- Nàng khó khăn lắm mới đến hoàng tộc Thanh Long một chuyến? Mấy năm nay bình quân ba tháng là nàng đến một lần mà bảo là khó khăn?
Chu Thần Hi nghe vậy mắt lộ ý cười, mắt to đen lấy lóe tia tinh nghịch, khóe môi cong lên, vừa đáng yêu nghịch ngợm.
Chu Thần Hi ngại ngùng nói:
- Ta ba tháng mới đến một lần mà không tính lâu? Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp ta?
Tiểu Long mắt lóe tia sáng:
- Cái này liên quan gì đến ta muốn gặp nàng hay không?
Tiểu Long cười tủm tỉm hỏi:
- Thần Hi, chắc không phải nàng thích ta rồi đi?
Chu Thần Hi sửng sốt, gò má ửng hồng, hai tay bối rối vò vạt áo:
- Hừ! Ai thích ngươi!
Chu Thần Hi cúi đầu nhưng khóe mắt liếc trộm phản ứng của thiếu niên trước mặt.
Tiểu Long đảo tròng mắt:
- Nếu không thích ta thì Thần Hi đến tìm ta làm gì?
Chu Thần Hi ngẩng đầu lên:
- Ai nói phải thích ngươi mới được tìm ngươi?
Chu Thần Hi chớp mắt to tđen lấy ướt nước nhìn Tiểu Long:
- Nhưng ta muốn hỏi ngươi, nếu ta thích ngươi thì ngươi có thích ta không?
Tiểu Long nghe vậy nhìn thiếu nữ linh lung yêu kiều trước mắt, ngón trro gãi chóp mũi:
- Chờ tới lúc đó thì tính đi.
- Có ai như ngươi không!
Chu Thần Hi lườm Tiểu Long, mắt xoe tròn nói:
- Ta nghe mẫu thân của ngươi nói mấy hôm trước Hổ Y tới?
Tiểu Long gật đầu, hỏi:
- Ừm! Rồi sao?
Chu Thần Hi gặn hỏi:
- Nàng đné tìm ngươi làm gì?
Sắc mặt Chu Thần Hi hay đổi, rất là hồi hộp.
- Thần Hi hỏi chuyện này làm gì?
Tiểu Long lười trả lời:
- Lần trước ta nhờ Thần Hi điều tra đồ vật đã tra ra chưa?
Chu Thần Hi liếc Tiểu Long:
- Tra ra rồi, vừa lúc trong bảo khố tộc ChuTước ta có, ta lấy trộm cho ngươi rồi.
- Thật không?
Tiểu Long mừng rỡ:
- Ở đâu? Mau đưa ta xem!