Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2535: Âm Dương Nguyên Quả 2




- Chậm đã.

Lục Thiếu Du giữ chặt Tử Yên, ánh mắt chăm chú nhìn vào hai đạo thân ảnh phía trước. Lúc này lão giả thân bí vào đại hán trung niên mặc hoàng bào cũng có mặt ở đây.

Sưu.

Lão giả năm mươi tuổi của Lan Lăng sơn trang ngẩng đầu nhìn về phía Âm Dương Nguyên Quả tràn ngập năng lượng bàng bạc trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, thân hình lập tức lao thẳng về phía trước.

- Cút xuống phía dưới cho ta.

Ngay khi lão giả năm mươi tuổi kia sắp tiếp cận tới Âm Dương Nguyên Quả thì không gian trước người vặn vẹo, bỗng nhiên có một đạo quang mang lóe lên.

Sưu.

Một thân ảnh màu vàng lập tức xuất hiện trước mặt lão giả năm mươi tuổi của Lan Lăng sơn trang. Trong sát na có một cỗ yêu nguyên từ trong lòng bàn tay thân ảnh màu vàng này tuôn ra. Một đạo chưởng ấn xé rách không gian trong nháy mắt đánh vào trên ngực lão giả của Lan Lăng sơn trang.

Phốc phốc.

Lão giả năm mươi tuổi của Lan Lăng sơn trang có tu vi Vũ Tôn tứ trọng mà ngay cả cơ hội bố trí phòng ngự cũng không có cách nào, lập tức đã bị một chưởng đánh vào ngực.

Phanh.

Âm thanh trầm thấp vang lên, lão giả năm mươi tuổi của Lan Lăng sơn trang lập tức bị đánh từ trên vách núi đá rơi xuống mặt đất.

Phốc Phốc.

Máu tươi phun ra, Vũ Tôn tứ trọng này trực tiếp đập vào mặt đất, sau đó bay về phía sau gần trăm mét mới chậm rãi dừng lại. Mặt đất trực tiếp bị kéo thành một rãnh sâu.

Vũ Tôn tứ trọng chỉ trong vòng một chiêu bị trọng thương, biến cố đột nhiên xảy ra như vậy khiến cho không ít người cả kinh. Từng ánh mắt mang theo sự kinh hãi nhìn về phía đại hán mặc hoàng bào.

Yêu nguyên trên người đại hán mặc hoàng bào tràn ra. Tu vi bát giai trung kỳ hiện ra, khiến cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hắn là một đầu yêu thú, một cường giả thực sự.

Thực lực như vậy khiến cho đám người Gia Cát Tây Phong cùng với một người có tu vi Tôn cấp khác đang định ra tay lập tức ngừng lại.

Đại hán mặc hoàng bào trong vòng một chiêu đánh bại Vũ Tôn tứ trọng của Lan Lăng sơn trang, thân hình không có một chút trì hoãn nào, trong ánh mắt nóng bỏng của mọi người trực tiếp thu Âm Dương Nguyên Quả vào trong một hộp ngọc.

Sưu.

Âm Dương Nguyên Quả bị hái, cây mây long lanh này lập tức héo rũ, sau đó biến mất không thấy trong vách đá.

- Chủ nhân.

Thân ảnh lóe lên, thân hình đại hán mặc hoàng bào đáp xuống bên cạnh lão giả, cung kính giao hộp ngọc trong tay cho lão giả kia.

Mắt nhìn lão giả bình thường này, đám người Lan Lăng sơn trang cũng không khó đoán ra đầu yêu thú bát giai trung kỳ này hơn phân nửa là tọa kỵ của lão giả kia. Thân có yêu thú bát giai trung kỳ làm tọa kỵ, đám người Lan Lan sơn trang lúc này cũng không dám trêu vào.

- Các hạ là người phương nào? Sao lại giật đồ của Lan Lăng sơn trang ta? Còn làm bị thương cường giả Lan Lan sơn trang, các hạ có thể lưu lại danh tự hay không?

Gia Cát Tây Phong trầm giọng nói, không biết là hắn muốn biết danh tự của lão giả này hay là vì trước mặt bao nhiêu người muốn nói một ít câu vớt vát lại mặt mũi. Về phần động thủ sợ rằng tuyệt đối không dám. Trước mặt thực lực tuyệt đối bọn họ không cần suy nghĩ cũng biết mặt mũi của Lan Lăng sơn trang lớn bao nhiêu.

- Lan Lăng sơn trang.

Lão giả này thì thào một tiếng, cũng không để ý tới người của Lan Lăng sơn trang, thân ảnh lóe lên, lập tức cùng với đại hán mặc hoàng bào biến mất trên không trung. Thực lực như vậy không phải là thứ mà đám người ở đây có thể so sánh.

Trơ mắt nhìn lão giả kia rời đi, sắc mặt đám người Lan Lăng sơn trang có chút khó coi. Thế nhưng cũng không có biện pháp nào. Bọn họ cũng không dám ngăn cản hai người kia.

Giờ phút này đã có đệ tử Lan Lăng sơn trang đi tới nâng lão giả Vũ Tôn tứ trọng kia lên. Thương thế của hắn tất cả mọi người ở đây đều có thể thấy được, tuyệt đối tới tình trạng nghiêm trọng.

Đám người chung quanh trơ mắt nhìn Âm Dương Nguyên Quả bị đoạt, tuy rằng trong lòng không nỡ, thế nhưng lại hả giận không thôi. Lan Lăng sơn trang công khai chiếm Âm Dương Nguyên Quả, thế nhưng lại bị người khác cướp đi, coi như là một giáo huấn cho đám người Lan Lăng sơn trang. Nhìn thấy đám đại môn đại phái như Lan Lăng sơn trang bị người khác không thèm để ý tới, những tán tu cùng với người của các thế lực nhỏ đều âm thầm vui mừng, hả giận.

Ánh mắt Lục Thiếu Du quét qua đám người Lan Lăng sơn trang, trong mắt tràn ngập hàn ý, trong lòng có xúc động muốn ra tay đánh chết mấy người này. Thế nhưng lại do dự một chút rồi nhịn xuống. Ý bảo Tử Yên, hai người lập tức rời đi.

- Lục chưởng môn, lão giả vừa rồi là ai? Thực lực người này không thể khinh thường đúng không?

Một lát sau, trên sơn mạch Tử Yên truyền âm nói với Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du ngăn nàng ra tay, nàng còn tưởng rằng Lục Thiếu Du biết lão giả kia.

- Ta cũng không biết, thế nhưng thực lực cực kỳ cường hãn, chúng ta không nên trêu vào thì hơn.

Lục Thiếu Du nói. Thực lực của lão giả kia cực kỳ cường hãn. Nam thúc thường nói, trên đời này có vô số cường giả, núi cao còn có núi cao hơn. Bởi vậy Lục Thiếu Du không muốn trêu vào một cường giả lạ lẫm. Âm Dương Nguyên Quả tuy rằng là trọng bảo, thế nhưng không có thực lực tuyệt đối thì không nên mạo hiểm thì tốt hơn.

Trên một ngọn núi, một đạo thân ảnh đáp xuống. Người này tuổi chừng bốn mươi, dáng người tục tằn, vô cùng có lực. Ánh mắt đang cẩn thận đánh giá tảng đá lớn màu xanh trước mắt.

Lúc này trước mặt hắn có một tảng đá lớn màu xanh chừng vài trăm mét, trên tảng đá có một cây linh thảo màu xanh đường kính bằng cánh tay. Nhưng màu xanh này không giống như màu xanh lá bình thường, mà toàn thân nó óng ánh sáng long lanh một màu xanh lá. Cẩn thận đếm kỹ linh thảo, thì cũng không có nhiều lắm, chỉ tộng cộng có mười tám phiến lá thon dài xanh biếc. Lá cây này nhìn cũng rất kỳ lạ, nó có hình dáng giống như trái tim vậy.

Phía trên linh thảo có một cỗ khí tức thấm đậm ruột gan lan tràn ra, ở phía xa căn bản không thể phát hiện ra điều này.

Mắt nhìn thấy linh thảo, đại hán kia khẽ mỉm cười, thân ảnh phóng về phía linh thảo màu xanh lục. Thế nhưng lại cực kỳ cẩn thận, giống như đang đề phòng thứ gì đó.

Sưu.

Khi đại hán kia sắp tới gần linh thảo màu xanh lục này thì phía trên linh thảo bỗng nhiên có một đạo lục mang bắn ra. Lục mang bạo động, năng lượng khủng bố trong nháy mắt hóa thành một hư ảnh cự mãng dài hơn trăm mét, mở cái miệng máu ra, trực tiếp táp về phía đại hán kia.

Đại hán này dường như cũng đã sớm có sự chuẩn bị, thủ ấn trong tay biến hóa, trảo ấn trong tay lập tức đánh ra. Linh lực phô thiên cái địa tuôn ra ào ào, cả không gian run lên. Trảo ấn trực tiếp đánh vào trên người hư ảnh cự mạng.

Linh hỏa phía trên trảo ấn tràn ra khiến cho đầu cự mãng kia sợ hãi, bắt đầu rút lui.

- Trở về cho ta.

Ánh mắt đại hán này trầm xuống, miệng quát khẽ một tiếng. Liên tiếp đánh ra mấy đạo thủ ấn, trực tiếp phong ấn đại mãng màu xanh vào trong linh thảo, lúc này mở thỏa mãn cười cười.