Nhưng bảo Độc Cô gia tộc quỵt nợ, ngay trước mặt các đại gia tộc thì bọn họ cũng không làm được. Vì nếu làm như vậy, danh tiếng tổ tiên Độc Cô gia tộc mất hết. Lục Thiếu Du nói như thế rõ ràng là khắp nơi áp chế bọn họ.
Cơ mặt đại trưởng lão co giật, ánh mắt âm trầm:
- Lục Thiếu Du, ngươi một vừa hai phải. Đây là Độc Cô gia tộc, núi không chuyển thì nước chuyển.
Lục Thiếu Du lạnh lùng quát:
- Lão già, muốn quỵt nợ thì nói thẳng ra, bà nội nó đừng giở giọng uy hiếp! Nếu sợ Độc Cô gia tộc ngươi thì hôm nay ta đã không đến! Tính tình của ta cứng như lừa vậy đấy, không ăn cứng!
Rõ ràng Độc Cô Phàm Vân đang uy hiếp hắn, Lục Thiếu Du hận nhất là bị uy hiếp, thế là hắn nói thẳng không chút khách sáo.
Độc Cô Phàm Vân nổi giận:
- Khốn kiếp!
Lục Thiếu Du dám không thèm để Độc Cô Phàm Vân vào mắt, há mồm ngậm miệng kêu lão già chọc giận lão, và cũng tìm được cơ hội ra tay.
Vừa hét xong đại trưởng lão định tấn công.
Một thanh âm thản nhiên nhẹ nhàng vang vọng trong quảng trường:
- Ỷ lớn hiếp nhỏ, có còn cần chút danh tiếng của Độc Cô gia tộc không? Là ta mang hắn đến, ngươi dám đụng vào thử xem? Thế thì đừng trách ta không khách sáo với ngươi!
Người phát ra thanh âm chính là Nam thúc, thành chủ thành Thần Hoàng Độc Cô gia tộc, Độc Cô Ngạo Nam.
Nam thúc dứt lời, thân hình không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ nhưng phát ra khí thế vô hình khiến người không dám khinh thường.
Nghe Nam thúc nói, Độc Cô Phàm Vân vốn muốn công kích nhưng cố kiềm nén lại.
Độc Cô Phàm Vân nhìn Nam thúc, nói:
- Độc Cô Ngạo Nam, đừng quên ngươi cũng là một thành viên của Độc Cô gia tộc.
Nam thúc lạnh nhạt nói:
- Ngày xưa mẫu thân của ta cũng là một phần của Độc Cô gia tộc.
Trong giọng nói chất chứa lạnh lẽo.
Nghe Nam thúc đáp lại, cơ mặt Độc Cô Phàm Vân co giật muốn nói gì rồi lại không thốt nên lời.
Độc Cô Ngạo Vũ hơi biến sắc mặt, lắc người chớp mắt đáp xuống trước mặt Lục Thiếu Du, quét mắt nhìn mọi người.
- Đại trưởng lão, người Độc Cô gia tộc ta nói chuyện đương nhiên phải giữ lời.
Nghe Độc Cô Ngạo Vũ nói làm đại trưởng lão biến sắc mặt:
- Tộc trưởng, nhưng mà...
Độc Cô Trường Phàm, Độc Cô Trường Linh tuyệt đối không thể tự phế tu vi.
Độc Cô Ngạo Vũ phất tay ngắt lời đại trưởng lão:
- Đại trưởng lão đừng nói nhiều nữa.
Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Lục Thiếu Du, cười khổ nói:
- Lục Thiếu Du, thực lực của ngươi bất phàm, hai bát trọng tôn cấp cũng không làm gì ngươi được, thiên phú và thực lực đều cao đẳng. Độc Cô gia tộc ta đã nói ra tất nhiên giữ lời, nhưng ta muốn biết là nếu Độc Cô Trường Phàm, Độc Cô Trường Linh tự phế tu vi có lợi gì cho ngươi?
Lục Thiếu Du nhìn Độc Cô Ngạo Vũ, con ngươi co rút. Đôi mắt sâu thẳm kia bao la như đại dương, Lục Thiếu Du nhìn vào đó đánh động cả linh hồn.
Lục Thiếu Du không tiện không kiêu, thản nhiên đối diện:
- Vạn kim khó mua lòng vui vẻ, trong lòng ta thích. Đây là bọn họ muốn đánh cuộc, không liên quan gì ta.
Nghe Lục Thiếu Du nói, Độc Cô Ngạo Vũ mắt lóe tia sáng:
- Chúng ta làm một giao dịch đi, nếu ngươi thấy được thì bàn tiếp.
Lục Thiếu Du hơi biến sắc mặt:
- Mời Độc Cô tộc trưởng nói.
Khỏi đoán cũng biết Độc Cô Ngạo Vũ muốn bảo vệ Độc Cô Trường Phàm, Độc Cô Trường Linh.
- Độc Cô gia tộc ta có một mật địa tổ tiên để lại. Tu luyện trong mật địa giúp cho linh hồn được nhiều ích lợi, dù là tử đệ dòng chính Độc Cô tế tổ, người dưới Thần Hoàng khí địa giai cũng không có tư cách đi vào, người ngoài càng không có khả năng vào trong. Nếu ngươi rút lại đánh cuộc thì có thể vào mật địa tu luyện một năm, thấy sao?
Độc Cô Ngạo Vũ nói xong mắt nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm.
Mắt Lục Thiếu Du hấp háy:
- Quả nhiên là vậy.
Lục Thiếu Du thầm nghĩ: Mình đoán đúng, Độc Cô Ngạo Vũ không nỡ để Độc Cô Trường Phàm, Độc Cô Trường Linh tự phế tu vi.
Lục Thiếu Du đang suy tư, Độc Cô Cảnh Vân truyền âm vào tai hắn:
- Thiếu Du, mau đồng ý đi. Trong mật địa có hiệu quả kinh người cho linh hồn, xem như thánh địa của Độc Cô gia tộc. Hơn nữa ngươi không thể không nể mặt phụ thân của muội.
Lục Thiếu Du ngước lên nhìn Độc Cô Ngạo Vũ:
- Độc Cô tộc trưởng, ta thắng hai phần tiền cược, thêm một cổ linh dược đỉnh. Ta thật sự không để bụng thời gian đi vào một năm.
Độc Cô Cảnh Văn ở phía xa thấy hắnkhông định nể mặt phụ thân mình thì đứng ngồi không yên:
- Thiếu Du này thật là!
Độc Cô Ngạo Vũ nhìn Lục Thiếu Du, lặng im một lúc, mắt lóe tia sáng nhìn Lục Tâm Đồng, Dương Quá ở phía xa.
Độc Cô Ngạo Vũ nói:
- Vậy đi, ta có thể cho ba huynh muội các ngươi cùng nhau đi vào trong tu luyện một năm.
Mắt Lục Thiếu Du hấp háy nhìn Lục Tâm Đồng, Dương Quá. Ba người cùng vào mật địa Độc Cô gia tộc tu luyện, có ích lợi lớn cho linh hồn, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.
- Tốt, ta nể mặt Độc Cô tộc trưởng, thành giao!
Lục Thiếu Du vốn không định bắt buộc Độc Cô Trường Phàm, Độc Cô Trường Linh tự phế tu vi. Nếu Lục Thiếu Du làm như vậy thì thật sự kết thù sâu với Độc Cô gia tộc, Nam thúc, Cảnh Văn, Hồng Lăng kẹp ở giữa rất khó xử. Lục Thiếu Du chỉ muốn dạy cho Độc Cô gia tộc bài học để bọn họ nhớ kỹ, trong lòng hắn có thước đo chừng mực.
- Tộc trưởng, trong mật địa...
Đại trưởng lão chưa nói hết câu đã im miệng, biết đây là vì bất đắc dĩ.
Thấy Lục Thiếu Du đồng ý, tất cả Độc Cô gia tộc nhân thở phào nhẹ nhõm. Độc Cô Trường Linh ở phía xa mắt lóe tia sáng.
Lục Thiếu Du quét mắt bốn phía, mắt hấp háy. Lục Thiếu Du phớt lờ người khác, quét mắt qua Nam thúc, ánh sáng vàng trong tay quét qua hút đống đá vụn sau lưng. Hai luồng sáng cưỡng ép hiện ra từ đống đá vụn.
Hai luồng sáng rơi vào tay Lục Thiếu Du, là Diệt Hồn Cô, Mộc Long Tiên của Bắc Cung Ngọc và Độc Cô Trường Phàm.
Lục Thiếu Du cầm Diệt Hồn Cô, Mộc Long Tiên, thủ ấn biến đổi, một hộp gấm hiện ra trong tay. Nắp hộp mở, bên trong đựng một viên chuẩn đế phẩm đan dược đế linh tấn thần đan lúc trước Lục Thiếu Du luyện chế ra.
Lục Thiếu Du cầm ba món đồ, ánh mắt nghiêm túc, đột nhiên chân giẫm đất vọt lên cao. Trước bao cặp mắt trong quảng trường nhìn, Lục Thiếu Du quỳ hai gối nặng nề giáng xuống trước mặt Nam thúc.
Hai đầu gối Lục Thiếu Du quỳ xuống, mặt đất rung rinh thủng một cái hố cạn.
Nam thúc ngạc nhiên, biến sắc mặt hỏi:
- Tiểu tử, ngươi làm cái gìthế?
Lục Thiếu Du ngẩng đầu lên, thuộc tính kim khuếch tán quanh thân,ánh sáng vàng rực rỡ. Hai tay Lục Thiếu Du cung kính nâng Mộc Long Tiên, Diệt Hồn Cô, và cả đế linh tấn thần đan lên.
Lục Thiếu Du nói:
- Tiểu tử tự biết ngu dốt, không vào được Nam thúcđểvàomắt. Nhiều năm qua tiểu tử toàn nhờ Nam thúc chỉ đạo dạy bảo, khắc khổ tu luyện mới có ngày hôm nay miễn cưỡng được tương lai. Hôm nay ngay trước mặt các đại gia tộc, tiểu tử với thuộc tính kim, đế linh tấn thần đan, và cả chiến tích Mộc Long Tiên, Diệt Hồn Cô cầu Nam thúc thu tiểu tử làm đồ đệ, mong Nam thúc thành toàn.