Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2437: Trợn mắt há hốc mồm




Thân thể Thác Bạt Thanh Lô nhất thời run lên, ánh mắt tích tắc ngây dại.

Cường giả giao thủ, trong nháy mắt có thể quan hệ tới sinh tử, lúc này Thác Bạt Thanh Lô cũng không còn cách nào ngăn cản công kích của Lục Tâm Đồng.

Rốt cục có một đạo kiếm quang đánh lên người hắn, đem hắn chấn lui mấy bước, khí huyết sôi trào cuồn cuộn.

Hưu hưu!

Lại vài đạo kiếm quang va chạm tới, ánh mắt Thác Bạt Thanh Lô đại biến, thần trí tựa hồ khôi phục lại, hoảng sợ thúc giục trường thương, nhưng khó thể ngăn cản được kiếm trận huyền ảo công kích liên miên không dứt.

Phanh phanh!

Cuối cùng hắn không còn cách nào đối kháng, thương mang phá nát, càng ngày càng nhiều kiếm quang cùng châm mang va chạm lên thân thể hắn, chân khí tản ra, nhất thời lực công kích như dời non lấp bể trút xuống, Thác Bạt Thanh Lô hoàn toàn hoảng hốt.

Phốc!

Vài đạo kiếm quang cùng thật nhiều châm mang trực tiếp đánh lên người Thác Bạt Thanh Lô, khải giáp lập tức nứt nẻ, lập tức phun ra máu tươi.

Oanh oanh oanh…

Tiếng nổ vang kinh thiên truyền khắp quảng trường, không gian tạc vỡ, năng lượng khổng lồ phóng thích, cả không gian trộn thành mảnh nhỏ. Thần sắc mọi người đều kinh ngạc, hào quang chói mắt làm họ không cách nào nhìn thẳng, chỉ sợ họ hoàn toàn không ngờ Lục Tâm Đồng cường hãn tới tình trạng này.

Phốc!

Một thân hình đột nhiên nện xuống đất, mang theo huyết vụ tung tóe nặng nề đập xuống quảng trường.

Phanh!

Mặt đất run lên, thân hình nện ra một hố sâu, một thân ảnh màu tím lập tức hạ xuống, ngay lập tức thu hồi mấy kiện linh khí trên không trung.

Xuy!

Chỉ nháy mắt Lục Tâm Đồng đã rơi xuống quảng trường, xách lên Thác Bạt Thanh Lô, sắc mặt nàng tái nhợt, đồng thời thúc giục vài kiện linh khí làm nàng tiêu hao rất lớn, huống chi còn phải thúc giục Thiên Độc hồn anh.

Thác Bạt Thanh Lô bị Lục Tâm Đồng bắt trong tay, toàn thân đầm đìa máu tươi, sắc mặt trắng bệch cực điểm, hai mắt có chút ngây dại, hoàn toàn mất đi lực tái chiến. Mà không gian lực trói buộc làm cho hắn không cách nào động đậy, không gian hoàng mang bị nứt nẻ không ít, còn tràn ra không ít máu tươi.

Không gian bình tĩnh trở lại, hai thân ảnh trên Thần Hoàng thai vẫn yên tĩnh luyện chế dược liệu, giao thủ vừa rồi tựa hồ không hề ảnh hưởng tới hai người, đủ cho thấy định lực họ thật mạnh mẽ.

- Hô!

Không ít người hít sâu một hơi lạnh, toàn bộ ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Lục Tâm Đồng, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Nhìn thấy Thác Bạt Thanh Lô thua bại, sắc mặt người Thác Bạt hoàng tộc thật khó xem, hôm nay họ thật sự đánh mất hết mặt mũi.

Ánh mắt Thác Bạt Đỉnh càng thêm âm trầm.

- Thật mạnh!

Bắc Cung Vô Song cùng Độc Cô Cảnh Văn vẫn luôn lo lắng, lúc này đã an tâm, đồng thời đều rung động cảm thán, không nghĩ tới Lục Tâm Đồng đã có được thực lực như thế.

- Thác Bạt hoàng tộc, lạc lạc…

Lục Tâm Đồng lau vết máu trên môi, cười lạnh một tiếng, nhìn Thác Bạt Thanh Lô, nói:

- Đây là Thác Bạt hoàng tộc trong sáu đại nhân hoàng tộc sao, đã nói cả đám chỉ biết dựa vào tổ ấm bảo hộ mà thôi, còn cho là mình vô cùng lợi hại!

Lời nói thật chói tai truyền ra, rơi vào trong tai mọi người khiến ánh mắt họ không khỏi biến hóa, không ít cường giả cảm thấy bất mãn đồng thời cũng nhìn ra sự thật, trong lòng đều tự so sánh, vừa rồi nếu là họ đối chiến có thể chiến thắng được Lục Tâm Đồng hay không.

Mà những lời này rơi vào trong tai Thác Bạt gia tộc nghe càng thêm chói tai, cả đám người vô cùng tức giận, bọn họ cũng chưa từng thừa nhận qua vũ nhục như thế.

- Thả đệ đệ của ta!

Sắc mặt Thác Bạt Thanh Vũ âm trầm, gần như trở nên xanh mét.

- Thả thì thả, giữ lại cũng vô dụng, nhưng các ngươi nhớ kỹ cho ta, lần sau đừng nhắc tới Thác Bạt hoàng tộc trước mặt của ta!

Lục Tâm Đồng thản nhiên cười lạnh, lưu quang chợt lóe, trực tiếp nhấc Thác Bạt Thanh Lô ném thẳng tới.

Xuy!

Thác Bạt Thanh Vũ nhảy lên giữa không trung, nhanh như chớp đón lấy Thác Bạt Thanh Lô, thân hình nhẹ nhàng rơi xuống đất.

- Lục Tâm Đồng, hôm nay người Thác Bạt hoàng tộc nhớ kỹ!

Ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Tâm Đồng, Thác Bạt Thanh Vũ âm trầm nói.

- Ta vừa mới nói, đừng lấy Thác Bạt hoàng tộc ra nói với ta, dọa nạt người khác tạm được, ở trước mặt ta xem như đồ bỏ!

Lục Tâm Đồng nói:

- Quên nói cho các ngươi biết, người này trúng Thiên Linh hồn độc của ta, Thác Bạt hoàng tộc không phải tự cho mình thật siêu phàm sao, phỏng chừng không cần ta giải độc đâu nhỉ, tự mình giải độc đi!

Dứt lời, khóe môi Lục Tâm Đồng lộ tia cười lạnh, Thiên Linh hồn độc chính là hồn độc trên Thiên Độc hồn anh, so sánh với huyết độc mà Bạch Linh từng trúng phải còn lợi hại cùng phức tạp hơn, không phải ai cũng giải được, nếu mạnh mẽ giải độc, linh hồn sẽ bị trọng thương rất nặng.

Người Thác Bạt hoàng tộc nghe vậy, sắc mặt đại biến, lập tức kiểm tra cho Thác Bạt Thanh Lô.

- Tâm Đồng, nhanh điều tức đi, nơi này có chúng ta nhìn thấy, yên tâm đi!

Độc Cô Cảnh Văn cùng Bắc Cung Vô Song tiến lên, với thực lực của hai nàng cũng biết Lục Tâm Đồng không ổn, chỉ sợ như nỏ mạnh hết đà, Độc Cô Cảnh Văn vừa dứt lời liền đưa ra một viên đan dược bát phẩm trung giai bất phàm cho Lục Tâm Đồng.

- Ân!

Lục Tâm Đồng tiếp đan dược gật đầu, nàng cũng hao tổn thật không ít, đánh bại Thác Bạt Thanh Lô có vẻ không khó khăn, kỳ thật phải dùng hết toàn lực, thêm chí xuất động cả Thiên Độc hồn anh, nếu không nhờ Thiên Linh hồn độc công kích, chỉ sợ cũng không đánh trọng thương được Thác Bạt Thanh Lô.

Nếu còn tiếp tục chậm trễ, sẽ tạo thành không ít ảnh hưởng đối với tu vi, Lục Tâm Đồng không chút chần chờ lập tức thối lui sang một bên, ánh mắt lại nhìn chăm chú lên Thần Hoàng thai.

Nhìn thân ảnh Lục Thiếu Du giống như không bị trận giao thủ của nàng làm ảnh hưởng, kỳ thật nàng biết ca ca đều cảm giác được rõ ràng, tự nhiên cũng biết nàng đánh bại Thác Bạt Thanh Lô, sau này ca ca cũng sẽ không còn xem nàng như một tiểu hài tử giống ngày trước.

Lục Tâm Đồng bố trí độc vụ cấm chế, khoanh chân ngồi xuống, nuốt đan dược bắt đầu điều tức.

Trên Thần Hoàng thai, linh hỏa nóng cháy, hai thân ảnh kết xuất thủ ấn, luyện chế dược liệu trong đỉnh, hai cỗ khí tức nóng bỏng bốc lên cao.

Thác Bạt Đỉnh kết xuất thủ ấn đánh lên người Thác Bạt Thanh Lô, khi thu hồi thủ ấn sắc mặt cực kỳ khó xem lẫn ngưng trọng, Thác Bạt Thanh Lô đã gần như hôn mê, hắn lập tức lấy ra đan dược nhét vào trong miệng Thác Bạt Thanh Lô.

- Đại trưởng lão, Thanh Lô thế nào?

Thác Bạt Thanh Vũ ngưng trọng hỏi.

Thác Bạt Đỉnh cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh, trầm giọng nói:

- Thương thế không nặng, phiền toái chính là trúng phải độc tố linh hồn, hồn độc quá mạnh mẽ, ta cũng bó tay hết cách!

- Đại trưởng lão cũng hết cách?

Sắc mặt người Thác Bạt gia tộc kinh ngạc.

- Chư vị, để cho ta nhìn xem!

Độc Cô Phàm Vân tiến lên, nơi này là địa bàn của Độc Cô gia tộc, hắn phải quan tâm việc này, bằng không không thể nào nói nổi.

Thác Bạt Đỉnh khẽ gật đầu lui qua một bên, có lẽ Độc Cô gia tộc sẽ có biện pháp.