Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2182: Bạch Linh gặp nạn




Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư. Hai mươi tháng ở Thiên Trụ giới, bất giác trong trạng thái huyền ảo cắn nuốt tia năng lượng đã qua, Lục Thiếu Du muốn một lần nữa tiến vào trạng thái kia nhưng không được.

Xoẹt!

Thủ ấn trong tay Lục Thiếu Du biến đổi. Sau cuộc chiến với Nguyên Nhược Lan, Lục Thiếu Du đột phá nhiều về mặt lĩnh ngộ, sáng tạo vũ kỹ có tiến triển thực chất. Lúc này Lục Thiếu Du ngồi xếp bằng trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, hắn tiếp tục bỏ thời gian vào việc sáng tạo vũ kỹ.

Lục Thiếu Du kết thủ ấn, hai thủ ấn huyền ảo hoàn mỹ chồng lên nhau trong tay hắn. Hai thủ ấn chạm vào tại một điểm đột nhiên xuất hiện một vòng sáng đen thui, một khe nứt không gian vụt qua.

Thấy cảnh này Lục Thiếu Du cười phá lên:

- Ha ha ha!

Sáng tạo vũ kỹ rốt cuộc có thành tích rồi.

Nghe Lục Thiếu Du cười lớn, Lục Tâm Đồng, Dương Quá đang nhắm mắt dưỡng thần bị đánh thức.

Lục Tâm Đồng nghi hoặc hỏi:

- Ca ca, có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Nước chảy, gió thổi, lửa nóng, tùy tâm sở dục, đừng ràng buộc mặt hình thức. Ha ha ha, hiểu rõ vài chuyện.

Lục Tâm Đồng lộ ánh mắt tò mò hỏi:

- Hiểu cái gì?

Lục Tâm Đồng biết ca ca đang lĩnh ngộ, có lẽ cũng sẽ giúp ích nhiều cho nàng.

Lục Thiếu Du nghiêm túc nói với Lục Tâm Đồng:

- Tâm Đồng phải tự mình lĩnh ngộ, chờ sau này Tâm Đồng sẽ hiểu. Nhưng làm Linh giả, Tâm Đồng nên tập trung lĩnh ngộ linh hồn, về tâm thần cũng có không gian mênh mông, mỗi lĩnh ngộ một chút đều có ích lợi rất lớn.

Hiện tại Lục Thiếu Du lĩnh ngộ vài thứ về mặt sáng tạo vũ kỹ, không giúp được nhiều cho Lục Tâm Đồng. Vũ giả, Linh giả là hai con đường lớn khác nhau.

Lục Tâm Đồng mơ hồ gật gù:

- Vâng!

Trong khu rừng rậm rạp bóng cây, Lục Thiếu Du xuất hiện trong rừng. Lục Thiếu Du đứng yên một chỗ không nhúc nhích, đôi mắt nhắm chặt.

Phương xa, Thiên Sí Tuyết Sư không kiềm được khẽ hỏi Tiểu Long:

- Chủ nhân đang làm gì vậy? Chủ nhân đã đứng yên không nhúc nhích một canh giờ rồi.

Tiểu Long trả lời:

- Lão đại đang lĩnh ngộ, chắc là nghĩ tới cái gì.

Lục Thiếu Du đột nhiên mở mắt ra, tia sáng bạc rực rỡ lóe lên dưới chân hắn. Người Lục Thiếu Du xuất hiện một năng lượng thuộc tính phong bao phủ, hắn vọt ra ngoài.

Xoẹt!

Lục Thiếu Du lao vút ra, vài tàn ảnh gần như thực chất hóa xuất hiện sau lưng. Lục Thiếu Du ngừng bước chân, vội quay đầu. Lục Thiếu Du thấy tàn ảnh sau lưng mình dần tan biến, năng lượng thuộc tính phong thoang thoảng đang dần trôi đi.

Thiên Độc Yêu Long thấy cảnh này xoe tròn mắt muốn rớt tròng:

- Tốc độ quá nhanh!

Tốc độ mau đến mức làm Thiên Độc Yêu Long hoa mắt, nhanh đến khó tin.

Lục Thiếu Du nhìn mấy tàn ảnh biến mất, hắn mỉm cười lẩm bẩm:

- Thì ra là vậy.

Lục Thiếu Du ngoái đầu nói với Tiểu Long:

- Tiểu Long, xem thử bây giờ đệ đuổi kịp ta được không?

Về tốc độ thì Tiểu Long tự tin tuyệt đối:

- Hừ! Vậy lão đại hãy cẩn thận!

Khi dứt lời Tiểu Long đã lao vút đi, xông thẳng hướng Lục Thiếu Du.

Vèo!

Chỉ trong khoảnh khắc thân hình Lục Thiếu Du biến mất khỏi tầm mắt Tiểu Long, ánh mắt Tiểu Long biến đổi, tâm thần quan sát tìm ra chỗ có khí tức của lão đại. Tiểu Long lắc người lại lao lên.

Vù vù vù!

Lục Thiếu Du xuất hiện, đột nhiên Tiểu Long hiện hình sau lưng hắn.

Tay Tiểu Long chộp vai Lục Thiếu Du, cười đắc ý:

- Lão đại, bắt được rồi!

Vèo!

Tay Tiểu Long chộp vào thân hình Lục Thiếu Du nhưng nó vỡ ra như mặt gương rồi biến mất. Tiểu Long lại biến sắc mặt ngạc nhiên, đây là tàn ảnh.

Bùm bùm bùm!

Lục Thiếu Du hiện ra ngay bên cạnh Tiểu Long, chớp mắt lại xuất hiện một chuỗi tàn ảnh. Mấy tàn ảnh cùng xuất hiện, giống nhau y như đúc, tốc độ quá nhanh, ngay cả Tiểu Long cũng không thể phân biệt đâu mới là bản thể của lão đại.

Trong khi Tiểu Long khó hiểu thì đột nhiên nhanh chóng thụt lùi, cùng lúc đó nó xoay người lại, thấy lão đại xuất hiện ở nơi nó vừa đứng.

Vèo!

Lục Thiếu Du hiện ra, năng lượng thuộc tính phong nhàn nhạt biến mất, mấy tàn ảnh xung quanh tan biến theo, không có cái nào là bản thể. Tốc độ và sự kỳ dị khiến Lục Tâm Đồng, Dương Quá, Thiên Độc Yêu Long đều trố mắt líu lưỡi.

Tiểu Long kinh ngạc nói:

- Lão đại quá là cường đại, sao làm được vậy?

Tốc độ của lão đại nhanh tới mức này thật là không có dấu vết để lần theo, và thật kỳ dị. Trong đó còn có một lực lượng không gian và lực lượng thuộc tính phong bao bọc, dường như chẳng toát ra ngoài chút nào cho nên có thể che giấu đi khí tức.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Cứ tùy tâm tùy tính là làm được.

Lục Thiếu Du cực kỳ vừa lòng tốc độ hiện tại, đây đều là thành tích hắn lĩnh ngộ trong thời gian này. Không gian thuộc tính phong bao phủ cộng thêm lực lượng không gian là sẽ tạo ra được tốc độ thế này.

Lục Tâm Đồng chậm rãi bước đến gần Lục Thiếu Du, hỏi:

- Ca ca, chúng ta có chạy đi tiếp không?

Ca ca tiến bộ thì Lục Tâm Đồng cũng rất vui mừng.

Lục Thiếu Du nhìn tận cùng rừng cây trước mặt:

- Chúng ta đi bộ đi, thuận tiện tìm vài yêu thú hỏi thăm xem có biết chỗ Huyền Vũ hoàng tộc ở không.

Trong sơn mạch này có nhiều yêu thú, mấy ngày qua bốn phía xuất hiện khá nhiều yêu thú cao giai. Yêu thú trong Tổ Yêu Lâm này không cùng đẳng cấp so với sơn mạch Vụ Đô, sơn mạch Vụ Hải.

Cho nên trong sơn mạch này Lục Thiếu Du muốn tranh thủ rèn luyện mình, như trước kia hắn đã tôi luyện trong sơn mạch Vụ Đô. Cái loại rèn luyện đó mới hữu dụng với hắn.

Quyết định xong mọi người không ai phản đối, cả nhóm đi bộ trong sơn mạch này. Đương nhiên bọn họ có thi triển chân khí, linh lực khi đi, không thì đi mười năm, trăm năm cũng không ra ngoài sơn mạch nổi. Trong sơn mạch liên miên vô tận này đoàn người tiến sâu vào, thu giấu khí tức. Sơn mạch phía xa không ngừng vọng ra tiếng thú gầm, bóng dáng mấy người dần khuất trong đó.

Trong sơn mạch, Lục Thiếu Du bắt đầu rèn luyện mấy lĩnh ngộ gần đây của mình. Nơi nhóm người đi qua có nhiều yêu thú gặp vạ. Chúng nó đụng phải bọn họ là không có sức chống lại.

Trong quá trình Tiểu Long tìm nhiều yêu thú hỏi tin tức Huyền Vũ hoàng tộc, nhưng yêu thú bên này đều không biết. Mọi người thấy hơi căng thẳng, không biết làm sao tìm ra tung tích Huyền Vũ hoàng tộc được.

Ngọn núi cao vút đâm thủng tầng mây trập trùng, một bóng dáng thướt tha bay nhanh như tia chớp. Thân hình yểu điệu, bóng trắng như tuyết, tốc độ nhanh đến mức tận cùng.

Vù vù vù!

Nhưng hai bóng người đuổi theo cũng không chậm chút nào.

Đột nhiên phía trước xuất hiện hai bóng người, yêu nguyên phô thiên cái địa tuôn ra:

- Bạch Linh trưởng lão, người không trốn thoát được đâu!

Hai thất luyện yêu nguyên chặn đường đi của bóng dáng thướt tha.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Nhìn hai công kích ập đến, ánh mắt bóng người mảnh khảnh trầm xuống, cả thân bay vọt lên, cổ tay nhúc nhích. Váy trắng bay phần phật, bàn tay ngọc đánh ra hai cột sáng trắng.

Hai cột sáng trắng mang theo năng lượng cực kỳ cuồng bạo chớp mắt va chạm vào hai thất luyện yêu nguyên đằng trước.