Bốn người liên tục kết ra các thủ ấn huyền ảo, khí thế khủng bố hoàn toàn giải phóng. Không gian to lớn rung lắc.
Lục Thiếu Du đứng xa nhìn tặc lưỡi kinh thán. Thực lực của bốn vị sư thúc đúng là rất kinh khủng. Trong lòng Lục Thiếu Du thầm nghĩ không biết lúc sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, Nam thúc ở thời kỳ đỉnh phong so với thực lực hiện tại của bốn vị sư thúc thì ai cao ai thấp?
Khoảnh khắc trong sơn mạch Vụ Đô như có động đất, mơ hồ vang tiếng nổ ầm ầm khắp chốn. Thanh âm như đến từ lòng đất vọng lên. Muôn thú kinh hoàng chạy tứ tán. Vòng ngoài sơn mạch Vụ Đô có nhiều người cảm giác biến cố kinh người còn tưởng là động đất đến, gây khủng hoảng.
Trong Phi Linh môn, nhiều cường giả ở đây cảm giác biến đổi, phát ra tinh thần xem xét nhưng không được gì.
Động tĩnh này kéo dài thật lâu mới lặng xuống.
Ầm ầm ầm!
Trong sơn mạch Vụ Đô, dưới một ngọn núi, giây lát trời sụp đất nứt, núi lắc lư nứt ra lỗ hổng to. Đá vụn bay tứ tán, một thân hình vạm vỡ bay ra.
Thân hình vạm vỡ vỗ tro bụi dính trên người, đó là Cùng Kỳ Tôn giả:
- Vậy được rồi.
Đám người Bạch Long Tôn giả lần lượt nhảy ra lỗ hổng.
Mặt Bạch Long Tôn giả, Kim Lang Tôn giả, Khổng Tước Tôn giả, Cùng Kỳ Tôn giả xanh mét, hiển nhiên bị tiêu hao khá nhiều. Với đẳng cấp thực lực của bọn họ tiêu hao đến mức này thì biết tốn sức cỡ nào.
Lục Thiếu Du cảm kích nói:
- Các vị sư thúc vất vả.
Mọi thứ trong không gian đã làm xong. Bốn Tôn Tổ hợp tác cải tạo không gian, lỗ hổng nối với trùng động không gian, còn không gian khác thì bốn người Bạch Long Tôn giả hợp sức cấm chế thành không gian cách ly.
Trong không gian đó lối ra Địa Tâm Linh Mạch ban đầu bị bốn Tôn Tổ bày lại cấm chế. Lối ra dưới chân núi bị đám người Bạch Long Tôn giả phá hủy hoàn toàn, bày lại cấm chế, mạnh hơn cấm chế cũ nhiều. Theo lời Bạch Long Tôn giả nói thì bốn người hợp tác bày cấm chế người dưới đẳng cấp Đế cấp rất khó phá.
Khổng Tước Tôn giả nói:
- Thiếu Du, tuy đã bày cấm chế rồi nhưng không ai vào được, sau khi trở về ta cần luyện chế thêm một số ấn ký mở ra cấm chế.
Lục Thiếu Du hành lễ:
- Làm phiền sư thúc.
Tuy cấm chế đã được bày ra, bốn Tôn Tổ hợp tác đặt cấm chế, người dưới đẳng cấp Đế cấp không vào được, Lục Thiếu Du cũng vậy. Đệ tử Phi Linh môn thì càng không thể, cần ấn ký của bốn Tôn Tổ mới có thể mở ra.
Vù vù vù!
Mọi người bay ra khỏi sơn mạch Vụ Đô, trở về sơn môn, với tốc độ của đám người chỉ chốc lát đã trở lại Phi Linh môn.
Trong sơn mạch Vụ Đô, bốn Tôn Tổ bày cấm chế tốn khá nhiều thời gian, sắc trời đã gần hoàng hôn.
Bạch Long Tôn giả lại lấy Địa Tâm Linh Ngọc ra khoe.
Thánh Thủ Linh Tôn, Nam thúc giật mình kêu lên:
- Không ngờ Địa Tâm Linh Ngọc này to như vậy, rất hiếm thấy.
Thánh Thủ Linh Tôn ra hiệu Bạch Long Tôn giả cất Địa Tâm Linh Ngọc đi:
- Dưới sơn mạch Vụ Đô còn có Địa Tâm Linh Mạch, không tệ.
Thánh Thủ Linh Tôn tiếp tục bảo:
- Thiếu Du, Nam thúc của ngươi đã có Địa Tâm Linh Ngọc, ngươi đã nghĩ cách dùng Địa Tâm Linh Ngọc này chưa? Ngươi tu luyện Âm Dương Lĩnh Vũ quyết, nếu đưa cho ngươi sẽ có tác dụng lớn, không lãng phí, nhưng đây không phải thượng sách.
Lục Thiếu Du nói:
- Sư phụ, con muốn tứ sư thúc hỗ trợ bày đại trận, đặt Địa Tâm Linh Ngọc trong Phi Linh môn.
Trong lòng Lục Thiếu Du đã có quyết định, nếu hắn nuốt năng lượng Địa Tâm Linh Ngọc thì tu vi sẽ tăng vọt, trong thời gian ngắn được lợi ích lớn.
Nhưng đặt ở Địa Tâm Linh Ngọc được ích lợi vô hình sẽ đến từ từ. Hiện tại Phi Linh môn thiếu thốn nội tình, đặt Địa Tâm Linh Ngọc bên trong bồi dưỡng đệ tử trẻ tuổi thì thành tích Phi Linh môn càng rõ rệt.
Thánh Thủ Linh Tôn mỉm cười nói:
- Ừm! Làm vậy sẽ tốt cho phát triển Phi Linh môn hơn nhiều.
Thánh Thủ Linh Tôn không ngăn cản, trong lòng cũng có ý đó.
Lục Thiếu Du ở lại mật thất một lúc rồi rời đi cùng Tiểu Long. Lục Thiếu Du bàn chuyện luyện chế Âm Dương Long Hổ Đan với Nam thúc, sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn, chờ cường giả các đại sơn môn nhận bồi thường xong rời đi liền bắt đầu luyện chế.
Một thanh âm trong trẻo vang lên:
- Lục chưởng môn!
Lục Thiếu Du mới bước ra đại điện Phi Linh môn liền gặp bóng dáng màu cam yêu kiều. Mắt sáng như minh dâu, khuôn mặt da thịt như ngọc, mắt đẹp toát ra phong vận khó tả, khiến người nhìn thấy đẹp mà không yêu, diễm mà không tục. Trừ Đạm Thai Tuyết Vi ra còn có ai?
Lục Thiếu Du gật đầu chào:
- Tuyết Vi cô nương.
Thân phận hiện tại của Đạm Thai Tuyết Vi dù Lục Thiếu Du không muốn quan tâm cũng phải xã giao, huống chi hắn không bao giờ phớt lờ giai nhân tuyệt sắc.
Tiểu Long chớp mắt nhỏ:
- Lão đại, đệ đi về trước.
Tiểu Long nhìn Lục Thiếu Du và Đạm Thai Tuyết Vi, biết điều rời đi ngay.
Đạm Thai Tuyết Vi nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du:
- Lục chưởng môn, nghe nói phong cảnh Phi Linh môn rất đẹp, ta không biết đường, hay Lục chưởng môn đưa ta đi tham quan được không?
Mắt nàng tựa làn nước, khiến người khó thể từ chối.
- Cái này...
Không phải Lục Thiếu Du không muốn nhưng Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh còn trong Phi Linh môn. Hai nhạc phụ, nhạc mẫu cũng có mặt, nếu gặp bọn họ thì không tốt cho hắn.
Đạm Thai Tuyết Vi mắt lóe tia sáng, môi son nhếch lên nở nụ cười quyến rũ:
- Chẳng lẽ Lục chưởng môn không muốn tận tình địa chủ?
Lục Thiếu Du cười khổ nói:
- Được rồi, mời Tuyết Vi cô nương.
Hoàng hôn, trong sơn mạch rừng cây bao la sau núi Phi Linh môn. Nhánh cây khô, dưới ánh chiều tà, mặt trời màu vàng nhạt xuyên thấu qua rừng cây để lại cái bóng giương nanh múa vuốt.
Hai bóng người chậm rãi bước đi, là Lục Thiếu Du và Đạm Thai Tuyết Vi. Lúc này Lục Thiếu Du không dám dẫn Đạm Thai Tuyết Vi đi lung tung, nếu bị Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh nhìn thấy thì chết. Hai hũ giấm chua, rõ ràng không có gì nhưng Lục Thiếu Du sợ bị hai nàng cho rằng có mờ ám, chuyện thế này giấu Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh thì tốt hơn.
Hai người đi chầm chậm, gió nhẹ thổi qua, vạt áo bay. Làn gió thơm chui vào mũi Lục Thiếu Du.
Ngón trỏ Lục Thiếu Du gãi mũi, mùi thơm trên người Đạm Thai Tuyết Vi rất quyến rũ.
Đang lúc Lục Thiếu Du suy nghĩ lung tung thì mắt Đạm Thai Tuyết Vi sáng ngời nhìn thẳng hắn:
- Lục chưởng môn, lần này gây tổn thất nặng nề cho ba sơn môn, Phi Linh môn cũng vươn lên. Không biết tiếp theo Lục chưởng môn có tính toán gì không?
Lục Thiếu Du mỉm cười nói:
- Phi Linh môn luôn có tiêu chí người không phạm ta, ta không phạm người, ngoài ra không có tính toán gì.
Áo xanh phất nhẹ, Lục Thiếu Du khoanh tay bước chậm.
Đạm Thai Tuyết Vi nhìn khóe môi nam nhân áo xanh treo nụ cười trí tuệ khó nắm bắt, mắt nàng hấp háy.
Gót sen nhẹ nhàng đuổi theo Lục Thiếu Du, Đạm Thai Tuyết Vi hé môi hỏi:
- Hình như Lục chưởng môn có tâm sự?
Lục Thiếu Du kinh ngạc hỏi lại:
- Có sao?
Rồi Lục Thiếu Du cười cười, không nói thêm. Trong lòng Lục Thiếu Du không có tâm sự gì, chẳng qua gần đây nhiều việc, quan trọng nhất là không biết Nam thúc có thể bình phục lại không, còn chuyện hắn đột phá Tôn cấp nữa, hai việc này là quan trọng nhất.