- Phù!
Đây đúng là số lượng kinh người, cộng thêm ba sơn môn còn bồi thường thứ khác, lần này Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo, Lan Lăng sơn trang đúng là thương gân động cốt lớn.
- Các vị, về hai mươi bốn linh khí địa giai, chín mươi linh khí huyền giai, một trăm năm mươi linh khí hoàng giai. Ba mươi viên đan dược bát phẩm cao giai, sáu mươi viên đan dược bát phẩm trung giai, một trăm năm mươi viên đan dược bát phẩm sơ giai. Theo ta thấy chia thế này...
- Ra tay gồm có hai các hai đảo, Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc, Thiên Ưng lâu, Linh Thiên môn, Vân Dương tông, Phi Linh môn, Thánh Linh giáo, tổng cộng mười một sơn môn. Chúng ta đại khái chia mười một phần bồi thường của ba sơn môn. Hai các hai đảo mỗi người một phần. Ba sơn môn Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc, Thiên Ưng lâu một phần. Vân Dương tông, Linh Thiên môn hai phần. Thánh Linh giáo lần này xuất động khá nhiều cường giả, cuối cùng có bốn Tôn Tổ ra tay nên chiếm hai phần. Tổng cộng là mười một phần.
Lục Thiếu Du nói xong ngước mắt lên quan sát sắc mặt của mọi người. Chủ các đại sơn môn, các cường giả đều suy tư. Tiêu Dao bang, Thánh Linh cốc, Thiên Ưng lâu được một phần, ba sơn môn ra cường giả đúng là không bằng các đại sơn môn. So sánh thực lực thì ba sơn môn không có gì phản đối phần trăm này, còn được lợi. Hai các hai đảo mỗi bên một phần, Linh Thiên môn và Vân Dương tông chiếm hai phần cũng công bằng. Vân Dương tông, Linh Thiên môn ra Tôn Giả bát trọng, hai các hai đảo chỉ có cao nhất là Tôn Giả lục trọng. Tính đến thì hai các hai đảo không có lời phản đối.
Thánh Linh giáo ra sức lớn nhất, cường giả Tôn cấp khoảng hai mươi người, còn có yêu thú, khôi lỗi, cuối cùng bốn Tôn Tổ chấn nhiếp. Thánh Linh giáo chia hai phần tính ra các đại sơn môn chiếm lợi lớn.
Mọi người đều suy nghĩ, không tỏ ý kiến gì. Rõ ràng là Phi Linh môn, Linh Thiên môn chịu thiệt nhiền, quan trọng nhất là trong mười một phần này không có Phi Linh môn.
Đạm Thai Tuyết Vi nhướng mày, mắt đẹp nhìn Lục Thiếu Du, hỏi:
- Lục chưởng môn, tại sao trong mười một phần không có Phi Linh môn của ngươi?
Lạc Kiến Hồng nói:
- Đúng rồi, Lục lão đệ, Phi Linh môn của ngươi đâu?
Mọi người nghi hoặc nhìn hướng Lục Thiếu Du. Phi Linh môn xuất động cường giả cũng nhiều, mấy con yêu thú bát giai, Sát Phá Quân, Thiên Thủ Quỷ Tôn là cường giả Tôn cấp. Lục Thiếu Du trực tiếp giết mười mấy Tôn cấp, mấy chục vạn đệ tử ba sơn môn. Nếu không có Lục Thiếu Du đại khai sát giới, nếu liều mạng thì các đại sơn môn sẽ phải đối phó những cường giả Tôn cấp này, chắc chắn mất đi một ít cường giả. Tính ra thì Lục Thiếu Du dốc sức nhiều nhất, còn có Hắc Vũ ra tay. Thực lực của Hắc Vũ không dưới Mang Linh Tôn Giả, Thiên Dương Tôn Giả, tính ra thì Phi Linh môn cầm hai phần cũng không ai nói gì.
Lục Thiếu Du nhìn mọi người, nói:
- Phi Linh môn ta sẽ không tham gia vào lần này. Các vị chỉ cần cho ta biết có ý kiến gì về cách chia của ta không?
Cường giả các đại sơn môn liếc nhau, đều không ý kiến, bọn họ không chịu thiệt. Nhưng Phi Linh môn, Thánh Linh giáo thiệt thòi lớn hơn.
Đạm Thai Tuyết Vi và các cường giả Thiên Vân đảo liếc nhau, không phản đối:
- Thiên Vân đảo của ta không có ý kiến nhưng Lục chưởng môn có nên suy xét kỹ lại không?
Lạc Kiến Hồng mở miệng nói:
- Lục lão đệ, Đạm Đài đảo chủ nói có lý. Nếu ngươi không suy nghĩ kỹ lại thì quá chịu thiệt.
Vân Tiếu Thiên lên tiếng:
- Tiểu tử, hay là ngươi hãy nghĩ lại đi?
Thiên Dương Tôn Giả không phản đối, ánh mắt đăm chiêu. Vân Tiếu Thiên thầm khó hiểu, Lục Thiếu Du chẳng phải loại người chịu thiệt, bây giờ hắn tự động nhận phần lỗ về mình.
Lữ Chính Cường không nói chuyện, cùng Lư Khâu Mỹ liếc nhau, ánh mắt nghi hoặc. Theo bọn họ hiểu biết Lục Thiếu Du thì hắn không phải hạng người chịu thiệt vì người, bên trong chắc chắn không bình thường.
- Nếu mọi người không có ý kiến gì vậy thì chia đi, về mặt chi tiết đã tới lúc nên thảo luận.
Lục Thiếu Du dứt lời mắt liếc nhanh qua mọi người:
- Một trăm năm mươi thành cuối cùng tuy là ba sơn môn bồi thường nhưng có khá nhiều chỗ ngày xưa xâm chiếm địa bàn của Phi Linh môn ta. Phi Linh môn gia tài nhỏ, đang là lúc cần địa bàn. Nên một trăm năm mươi thành này, tiểu tử xin các vị cho lấy hết. Một trăm năm mươi thành đều thuộc về Phi Linh môn.
Lục Thiếu Du cười tủm tỉm nhìn mọi người.
- Cái này...
Tất cả ánh mắt thay đổi, Lục Thiếu Du từ bỏ chia báu vật nhưng gom hết một trăm năm mươi thành, thì ra là có ý đồ này.
Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường sớm đoán được Lục Thiếu Du có ý đồ:
- Khẩu vị của tiểu tử này lớn thật.
Lục Thiếu Du chịu thiệt trước tiên chắc chắn không bình thường, thì ra vì khẩu vị rất lớn, muốn bỏ hết một trăm năm mươi thành vào túi. Khẩu vị quá to, nếu thật sự lấy một trăm năm mươi thành thì địa bàn của Phi Linh môn sẽ không thua Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo, Hóa Vũ tông, cách cục thế lực Cổ vực hoàn toàn thanh tẩy.
Nghe Lục Thiếu Du nói, người hai các hai đảo có một số mắt hấp háy. Nói thật ra mọi người đều muốn vào Cổ vực, có một chỗ đứng tại đây. Lục Thiếu Du định lấy hết một trăm năm mươi thành nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Nhưng trước khi đến người hai các hai đảo không bao giờ ngờ sẽ gây tổn hại nặng lớn như thế cho ba sơn môn, vốn không hề mơ chia một khoảnh đất trong Cổ vực. Nói đúng ra chỉ là hai các hai đảo mơ sẽ chiếm cứ một góc trong Cổ vực.
Vân Tiếu Thiên mắt lóe tia sáng, vốn gã bàn bạc với Lục Thiếu Du là đòi bốn thành, vì không ngờ sẽ gây tổn hại nặng lớn như thế cho ba sơn môn, lại còn bồi thường một trăm năm mươi thành. Vân Tiếu Thiên cho rằng cùng lắm lưỡng bại câu thương, hai phe lui binh. Thực lực các đại sơn môn thế nào thì chính bọn họ rõ ràng, có ma sát với nhau, dù đánh quyền cũng tổn địch một ngàn bị thương tám trăm. Nếu đánh thật thì kết cuộc người thắng không được lợi nhiều. Ai ngờ lần này thắng hoàn toàn như thế? Tổn hại nặng ba sơn môn.
Vân Dương tông luôn muốn vào Cổ vực, đây là cơ hội tốt. Vân Tiếu Thiên xin bốn địa thành bây giờ hơi hối hận, gã đòi ít quá. Vân Tiếu Thiên cứ nghĩ trong một trăm năm mươi thành thì ít nhiều gì Vân Dương tông sẽ chia được một chút, không ngờ khẩu vị của Lục Thiếu Du lớn như vậy.
Linh Thiên môn thì nhiều cường giả mắt hấp háy, không biết nghĩ đến điều gì.
Các đại sơn môn đều có suy nghĩ riêng. Ba sơn môn Thánh Linh cốc, Tiêu Dao bang, Thiên Ưng lâu thì không hề có ý kiến gì. Ba sơn môn biết Cổ vực hiện là nơi các đại sơn môn đấu trí, thế lực ba sơn môn bọn họ tốt nhất là nên tránh sang bên, không cần chui vào trong. Bọn họ chưa bao giờ muốn kéo dài thế lực vào Cổ vực.
Tiêu Dao Vương mỉm cười nhìn Lục Thiếu Du:
- Lục chưởng môn, Tiêu Dao bang của ta không có ý kiến.
Tiêu Dao Vương không có ý kiến khác nên vui vẻ mở lời trước, tiện cho Lục Thiếu Du một nhân tình thuận tay đẩy thuyền, nhân tình này rất nhẹ nhàng.