Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1890: Lĩnh ngộ thời gian




Lùi vạn bước mà nói, nếu như khai chiến ở trong Cổ Vực, đương nhiên sẽ có tổn thương. Nhật Sát các tổn thương chung quy ba sơn môn còn lại cũng bị tổn thương. Thực lực phải luôn cân đối mới là suy nghĩ trong lòng Lạc Kiến Hồng. Thân là các chủ Nhật Sát các, Lạc Kiến Hồng cũng phải nghĩ đến điểm này.

– Được rồi, Lục lão đệ, gần đây đệ phải cẩn thận một chút. Một ít lão gia hỏa của Nguyệt Long các, Địa Viêm đảo đã triệt để giận dữ rồi, nếu như bởi vì không thể phân thân cùng có chút cố kỵ sợ rằng đám người này đã sớm đi tìm lão đệ báo thù rồi. Gần đây ta cũng thu được chút tin tức, Nguyệt Long các, Địa Viêm đảo cùng mấy sơn môn còn lại đã ra giá lấy mạng của đệ. Nghe nói ai đánh chết được đệ là có thể nhận được một kiện linh khí Địa cấp, còn có một bộ vũ kỹ, linh kỹ Địa cấp cao giai. Đệ phải cẩn thận một chút.

Lạc Kiến Hồng mỉm cười nói.

– Không ngờ ta lại đáng giá như vậy, lại ra giá một kiện linh khí Địa cấp và linh kỹ, vũ kỹ Địa cấp.

Lục Thiếu Du cười khổ một chút, trong lòng cũng thầm nghĩ. Cái giá này có chút thấp, trên người hắn tùy tiện móc ra một cái gì đó sợ rằng còn cao hơn nhiều cái giá này.

– Mấy sơn môn này có lẽ cũng muốn giữ lại mặt mũi mà thôi. Người vì lĩnh kỹ, vũ kỹ Địa cấp cao giai cùng với linh khí Địa cấp sợ rằng cũng không có ai. Chỉ bằng thần khí Tử Lôi Huyền đỉnh trên người lão đệ cũng cao hơn mấy thứ này nhiều rồi.

Lạc Kiến Hồng mỉm cười nói:

– Nói chung lão đệ cần cẩn thận một chút. Vạn nhất bị đám người Nguyệt Long các và mấy sơn môn còn lại biết linh hồn của đệ ở trong Đông Hải, vì bộ mặt của sơn môn tuyệt đối sẽ liều lĩnh giết linh hồn của lão đệ.

– Ta sẽ chú ý.

Lục Thiếu Du khẽ gật đầu, Nguyệt Long các cùng các sơn môn còn lại bị thương nặng, làm sao có thể bỏ qua được cho hắn cơ chứ.

Sau khi thương nghị với Lạc Kiến Hồng một số chuyện, nửa canh giờ sau Lục Thiếu Du rời khỏi Nhật Sát các.

Nhìn bóng lưng biến mất, trên Nhật Sát các, ánh mắt Lạc Dĩnh có chút cô đơn.

……

Trong trạng thái kỳ diệu, Lục Thiếu Du vẫn chìm đắm ở trong cảm giác mông lung khiến cho Lục Thiếu Du không nhịn được mà đi do thám.

Bản thân Lục Thiếu Du cũng không biết đã qua bao lâu, ý thức của hắn mơ hồ, Lục Thiếu Du muốn lĩnh ngộ thời gian, thế nhưng lĩnh ngộ thế nào, bản chất của thời gian là gì. Lĩnh ngộ thuộc tính năm hệ, phong, hỏa, thổ, thủy, mộc rất dễ bởi vì nó đều rõ ràng trong không gian.

Mà thời gian là gì, thời gian chỉ là một tồn tại khách quan, thời gian sinh ra thế nào, thời gian tồn tại ra sao, mà thứ hắn biết về thời gian chỉ là một chút khái niệm mà thôi.

Trên vấn đề thời gian này, Lục Thiếu Du càng suy nghĩ càng mơ hồ. Nếu như nói thời gian là tồn tại khách quan thì quả thực có chút lệch lạc, trong thiên địa dường như cũng không tồn tại thời gian. Cũng khó nói ra được rõ ràng, nhưng vì mọi người nhận thức cùng một loại chu kỳ, một quỹ tích cho nên mới công nhận thời gian tồn tại mà thôi.

Có thể thời gian chính là quá trình vật chất vận động, tỷ như hai người ném hai viên đá trong tay ra, lúc rơi xuống đất đương nhiên có chậm có nhanh, đây là thời gian.

Nhưng mà như chỉ có vậy thì cũng không thành lập được thời gian, lẽ nào thời gian đến từ không gian, mặt trăng cùng với mặt trời vận động? Thời gian trôi qua như thế nào, mọi người đều có thể cảm giác được thời gian, đều có thể cảm nhận được một quy luật bất biến đó là thời gian trôi qua. Thế nhưng nếu nói cụ thể, cũng không ai biết thời gian là cái gì, cũng không biết thời gian đến từ đâu.

Lục Thiếu Du đau khổ suy nghĩ, lẽ nào thời gian đến từ không gian sao? Xưa nay có người nói thời gian và không gian không thể phân cách, thời gian chính là không gian, không gian cũng chính là thời gian.

Có thể nói thời gian và không gian nương tựa vào nhau, không gian bởi vì thời gian mà tồn tại. Mà thời gian bắt đầu chảy xuôi trong không gian và kéo dìa.

Thế nhưng thời gian và không gian tới từ đâu, cái gì tạo ra không gian và thời gian.

Lĩnh ngộ thời gian có cần thành lập trên không gian hay không, mà hết thảy chuyện này khiến cho Lục Thiếu Du càng lúc càng mơ hồ.

Trong Thiên Trụ giới lúc này lần nữa truyền đến ba động cực lớn, lúc này chung quanh một thân ảnh tráng kiện, khí tức trên người này ba động kịch liệt. Người này mặc một bộ hồng bào, một cỗ khí tức nóng bỏng tràn ngập chung quanh khiến cho không gian vặn vẹo. Đây chính là Hổ Viêm Thiên Vương.

Hổ Viêm Thiên Vương dùng Diễn Linh thánh quả, hơn nữa lại có tài nguyên của Phi Linh môn chống đỡ, lúc này rốt cuộc cũng có đột phá. Khi trước vừa mới gia nhập Phi Linh môn, Hổ Viêm Thiên Vương đã là Vũ Vương thất trọng hậu kỳ, không bao lâu đã đột phá tới Vũ Vương bát trọng, mà lúc này khí tức đang tiến lên Vũ Vương cửu trọng.

Ba động cường hãn như vậy khiến cho không ít người nhìn lại.

Cỗ khí tức này liên tục kéo lên, đột phá tới Vũ Vương cửu trọng cũng cần chút thời gian.

– Bảo Nhi, Bối Nhi cũng sắp đột phá sao?

Xa trong không gian, Lục Tâm Đồng bỗng nhiên dừng tu luyện, nhìn về phía Bảo Nhi và Bối Nhi, khí tức trên người hai tiểu tử này đang kéo lên, đang muốn đột phá tứ giai.

Yêu thú đột phá tứ giai sẽ hình thành một viên yêu đan trong cơ thể. Yêu đan là vật quan trọng nhất của yêu thú, giống như lúc vũ giả đột phá Vũ Phách cũng sẽ ngưng kết tạo thành một khỏa vũ đan đặc biệt. Vũ đan này chính là tính mạng của vũ giả, yêu đan cũng là tính mạng của yêu thú.

Yêu thú tứ giai, đối với tất cả yêu thú mà nói đều là một cái khảm lớn, không ít yêu thú huyết mạch thấp thậm chí cả đời không thể đột phá lên tứ giai. Thế nhưng một khi yêu thú đột phá lên tứ giai, thực lực sẽ bay vọt về chất.

Lúc này Bảo Nhi và Bối Nhi đột phá, Lục Tâm Đồng đương nhiên không chút lo lắng. Bằng vào huyết mạch của Bảo Nhi và Bối Nhi, đột phá tứ giai không thành vấn đề.

Phù.

Cũng không biết qua bao lâu, trong đan điền Hổ Viêm Thiên Vương vang lên một tiếng trầm muộn. Cỗ khí tức hùng hậu bắt đầu kéo lên giống như đang lao đi trong chỗ không người, trực tiếp nhằm về phía bình chướng, cỗ năng lượng mạnh mẽ không ngừng hội tụ.

Khí tức một đường kéo lên, thậm chí còn mang theo uy áp năng lượng. Một lát sau, Hổ Viêm Thiên Vương cũng đã đột phá tới Vũ Vương cửu trọng, quanh thân lập tức trở nên yên tĩnh, khóe miệng Hổ Viêm Thiên Vương nhếch lên nở nụ cười.

Giờ phút này Hổ Viêm Thiên Vương không chút hối hận vì gia nhập Phi Linh môn. Nếu không gia nhập Phi Linh môn hắn làm sao có thể đột phá tới Vũ Vương cửu trọng như hiện tại. Làm sao lại có tài nguyên tu luyện cuồn cuộn không dứt, sao lại có linh khí Huyền cấp và linh khí Địa cấp trong người.

Cách đó không xa, lúc này thân thể Bối Nhi và Bảo Nhi lớn hơn không ít. Kim quang quanh quẩn, không gian đột nhiên cuồn cuộn, tác động tới cỗ năng lượng cuồn cuộn không dứt.

Hiện tượng như vậy chỉ giằng co mấy canh giờ, thân thể Bảo Nhi dẫn đầu dựng lên.